Không ngờ lại nhìn thấy một người cá trong làn nước ở ốc đảo.
Một người cá có dáng vẻ thiếu niên, tóc vàng mắt xanh.
"Mẹ! Mẹ ơi!"
Tôi làm rơi chai nước xuống đất, ngơ ngác nhìn quanh.
Mơ sao?
Đuôi của người cá có màu vàng kim, lấp lánh dưới ánh mặt trời gay gắt. Thằng bé nằm sấp bên bờ hồ, chống tay trên lớp cát mịn, khó khăn bò về phía tôi.
Giọng của thằng bé vang lên rõ ràng: "Mẹ ơi!"
Tôi lùi lại vài bước: "Ai là mẹ cậu? Tôi mới 20 thôi!"
Thậm chí còn chưa từng yêu đương lần nào!
"Là mẹ! Mẹ tên Trình Hoan Hoan đúng không? Con là con trai của mẹ, con đã xuyên không đến đây, mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…"
Thằng bé bò đến trước mặt tôi, cái đuôi người cá khô đi vì cái nóng của sa mạc.
Đôi mắt thằng bé đỏ hoe, ngấn đầy nước: "Mẹ ơi, mẹ giống y hệt trong bức ảnh."
Tôi đứng đơ người.
Người cá giơ cánh tay lên, trên cổ tay là một chuỗi vòng san hô, y hệt cái mà tôi đang đeo.
Thằng bé nhìn tôi đầy lưu luyến.
Thằng bé nói: "Mẹ, đây là thứ mẹ để lại cho con trước khi mẹ qua đời."
2.
Tôi giấu người cá trong căn nhà gỗ.
Trụ sở giữa sa mạc không có nhiều người, tôi làm việc cùng chú út của mình. Ông ấy đã ra ngoài khảo sát dữ liệu rồi, phải hai tuần nữa mới trở về.
Ở đây chỉ có tôi, và một... con cá.
Người cá tóc vàng nói, thằng bé tên là Sam Sam, ba của thằng bé tên Hải Trừng.
Thằng bé kể rằng, 5 năm sau, tôi qua đời vì khó sinh khi sinh ra thằng bé. Một năm sau, Hải Trừng tự sát theo tôi. Thằng bé lớn lên cô độc dưới đáy biển, trong một cung điện mục nát dưới lòng đại dương.
"Ông cá voi nói rằng, có thể cho con xuyên không trở về, được gặp hai người một lần." Sam Sam nói, mái tóc vàng của thằng bé còn ẩm nước.
Tôi trầm ngâm rất lâu, nhìn vào chuỗi vòng san hô trên cổ tay thằng bé.
Trên đó có khắc chữ, giống hệt chuỗi tôi đang đeo.
Ngũ quan của thằng bé có vài phần giống tôi.
Tôi khẽ nói: "Vậy chồng của mẹ là một người cá đuôi đen sao? 5 năm nữa mẹ sẽ chết ư?"
Sam Sam gật đầu.
Thấy tôi nhíu mày, thằng bé lại nói: "Ba con là người cá lợi hại nhất dưới đáy đại dương! Ông ấy có thể gọi gió, hô mưa, triệu tập đàn cá voi. Gọi ông ấy là Hải Thần cũng không quá đâu!"
Khi thằng bé nói điều này, vẻ mặt đầy tự hào, ngẩng cao cằm, trông rất oai phong.
Đây là đứa con của tôi.
5 năm nữa, tôi sẽ chết.
Vì thằng bé mà chết.
Nhưng tôi không hề thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy xót xa.
Tôi chạm vào vết thương trên mặt thằng bé, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi mẹ chết, con sống ổn không?"
Thiếu niên người cá sững người, không nói thêm gì.
Tim tôi đau nhói, thật tội nghiệp cho thằng bé.
Nhưng thằng bé lại nói: "Mẹ ơi, con không muốn mẹ chết. Lần này con đến đây, chính là muốn nói với mẹ, đừng ở bên ba con, đừng sinh con ra."
Vừa nói, thằng bé vừa bật khóc.
Thiếu niên người cá khóc nức nở, tôi phải dỗ dành thằng bé rất lâu.
3.
Tôi quyết định đi gặp người cá đuôi đen.
Sam Sam rất vui mừng.
Thực ra, thằng bé chưa bao giờ gặp tôi và ba của thằng bé, chỉ từng thấy hình và nghe những con cá dưới đáy biển kể chuyện.
Tôi cảm thấy rất lạ lẫm.
Nghe thằng bé kể về cuộc sống của mình, về thế giới dưới lòng đại dương.
Sau khi gọi điện báo cho chú út, tôi lái chiếc xe địa hình rời khỏi sa mạc.
Sam Sam không ngừng uống nước: "Đợi khi con lớn, con cũng có thể biến hóa thành người, mọc ra chân và đi trên mặt đất."
Sam Sam ngừng lại, rồi như chợt nhận ra điều gì: "À không đúng… con sẽ không lớn được nữa. Mẹ ơi, con phải đi tìm ba để nói với ba, hai người đừng sinh con ra."
Thằng bé lẩm bẩm không ngừng, có chút mất mát, nhưng ngay sau đó lại vui vẻ nói tiếp: "Dù hai người không sinh con, nhưng nhất định phải chuẩn bị cho con một căn phòng. Con không thể không có phòng được."
Cái gì thế này…
Trên đường đi, tôi vừa lái xe vừa nghe thằng bé nói lảm nhảm như vậy. Hơn một tháng trời, cuối cùng tôi cũng từ sa mạc đến thành phố, rồi đến một bãi biển vắng người.