Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 53: "Phó Thâm, em thích anh!"



Edit: Đậu

Lộ Tinh tin lời quỷ của Phó Thâm, hôn anh rất nhiều lần. Cuối cùng còn hiện vẻ mặt đại cáo thành công ôm cái bụng vẫn tròn trịa như trước của mình, giống như bên trong thật sự có em bé của cậu và Phó Thâm ý.

Phó Thâm nhìn cậu nhập tâm quá mức mà không nỡ nói chân tướng cho cậu biết, mà mãi cho đến buổi tối lúc đi ngủ, mới nói cho cậu cái sự thật tàn khốc này.

Lộ Tinh không thể tin tưởng nổi ôm bụng, nhưng bụng cậu thật sự rất nhỏ bởi vì đồ ăn ở trúc cư đã tiêu hóa hết rồi.

Cậu ôm cổ Phó Thâm, ánh mắt trông mong nhìn anh.

"Muốn cùng tôi sinh em bé cá như vậy?" Ngón tay Phó Thâm sờ soạng trên chiếc eo mảnh khảnh của Lộ Tinh, dùng cằm cọ cổ cậu.

Lộ Tinh gật đầu, cậu đương nhiên là muốn cùng với anh sinh bé cá nhỏ rồi. Bởi vì cậu xem TV những người yêu nhau bên nhau , thì sẽ sinh ra một em bé đang yêu.

Lộ Tinh thích cảm giác như vậy, như thế thì cậu và Phó Thâm sẽ có ràng buộc sâu hơn.

"Vậythì em phải ăn nhiều thịt và rau quả vào, bảo dưỡng thân thể cho thật tốt." Phó Thâm nghiêm túc, tật xấu của Lộ Tinh là bị suy dinh dưỡng, thân thể vốn không tốt lắm nếu lại mang thai nữa chắc chắn là không chịu nổi.

Lộ Tinh luôn luôn kháng cự việc ăn chay, bây giờ vì đại kế tạo em bé của cậu và anh nên sảng khoái đồng ý.

"Có biết em bé cá chui vào bụng em như thế nào không?" Phó Thâm lại bắt đầu chọc Lộ Tinh.

Cậu rất thành thật lắc đầu.

Lòng bàn tay Phó Thâm đặt lên bụng Lộ Tinh lại gần sát tai tai cậu, khe khẽ nói nhỏ.

Nói xong anh rất đắc ý cười, mà Lộ Tinh lại bị nói cho đỏ mặt. Thì ra làm cái chuyện thân mật nhất, là sẽ mang thai em bé.

"Cho nên về sau chúng ta phải thường xuyên làm, em không được sợ nhé." Phó Thâm mừng thầm vì âm mưu của mình.

Lộ Tinh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm có em bé, kết quả đêm nay nằm mơ đều là mang thai em bé.

Hôm sau, công ty đã nghỉ xuân. Phó Thâm cũng vui vẻ thanh nhàn, rời giường từ sớm đi chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Bởi vì Tết nguyên đán, người giúp việc ở Phó trạch đều ít hơn nửa bởi vì mọi người đều về nhà ăn Tết.

Phó Thâm làm bánh sandwich, lúc làm xong thì đúng thời gian bình thường Lộ Tinh rời giường. Anh trở lại phòng, trong phòng rất yên tĩnh, cả người cậu bịt kín trong chăn chỉ co thể nhìn thấy cái chăn đang nhúc nhích.

Phó Thâm khẳng định là cậu tỉnh rồi nên dứt khoát xốc chăn lên, kết quả chỉ thấy lộ Tinh đang kéo áo ngủ nhét cái gì đó vào bụng.

"......" Lộ Tinh ngây thơ ngẩng đầu đối diện với Phó Thâm, chuyện phát sinh đột ngột không kịp phản ứng.

Về phần Phó Thâm, thì sau khi thấy rõ Lộ Tinh nhét cái gì vào bụng chỉ biết dở khóc dở cười.

Cái mà cậu nhét không phải không phải cái gì khác mà chính là áo sơ mi của Phó Thâm.

Bộ dáng của Lộ Tinh hoàn toàn là kiểu đang làm chuyện xấu bị bắt gặp, cả người cứng nhắc không dám động đậy. Nhưng hô hấp của cậu đột nhiên dồn dập, mặt ửng hồng vừa nhìn đã biết là hông bình thường.

Phó Thâm ý thức được cái gì, lên giường nằm cạnh bên ngườ Lộ Tinh.

"Bảo bối, em có phải...." Phó Thâm còn chưa nói dứt lời, thì đã sờ đến thân dưới của Lộ Tinh. Đúng như anh nghĩ, Lộ Tinh cứng rồi.

Ngoại trừ kỳ phát tình với bị tiêm thuốc thì đây là lần đâu tiên thân thể Lộ Tinh nổi lên phản ứng, sao Phó Thâm có thể buông tha.

Nghi hoặc đã giấu trong đầu anh từ rất lâu rốt cuộc cũng được giải đáp, Lộ Tinh là có dục-vọng. Hơn nữa đứa ngốc du͙ƈ vọиɠ của đứa ngốc này, thế mà bị một cái áo gợi lên.

Lộ Tinh há miệng giống như cá mất nước, hơi thở dồn dập. Hốc mắt tràn đầy nước mắt, nhìn thấy mà thương.

"Không phải nói muốn em bé sao, bây giờ là lúc để em biểu hiện đó." Phó Thâm cố ý nhắc tớichuyện tối hôm qua, trên tay còn đang không ngừng điều động cảm xúc của Lộ Tinh, làm cho cậu càng muốn cùng anh xâm nhập giao hòa.

Đúng y rằng Lộ Tinh căn bản không chịu nổi khiêu khích của Phó Thâm, ra sức xoay người bò lên trên người Phó Thâm, chủ động đi cởi nút áo của anh.

Lòng bao dung của Phó Thâm như nước chảy, ăn sạch sẽ Lộ Tinh từ đầu đến cuối.

Sau khi xong việc, Phó Thâm ôm Lộ Tinh vào phòng tắm rửa sạch. Muốn thay cậu lấy cái thứ trong người ra, nếu không đứa nhỏ này sẽ bị sốt với tiêu chảy.

Nhưng cậu cực kì không phối hợp, nếu để Phó Thâm lấy những thứ đó ra anh lại chẳng được nước làm tới chắc.

Phó Thâm phát hiện bản thân đây là bê đá đập chân mình.

Có điều cậu cũng không chịu nổi miệng lưỡi trơn chu của anh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời để cho anh tẩy rửa.

Mông Lộ Tinh toàn thịt, Phó Thâm rửa sạch cho cậu. Trong lòng lúc nào cũng bồn chồn, sợ mình không khống chế được mà phạm tội.

Phó Thâm còn chưa rửa xong, Lộ Tinh đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Phó Thâm sắp xếp tốt xong, còn mình thì đi thay quần áo lại cho đứng đắn.

Hôm nay người của công ty người cá sẽ đến đây thăm hỏi, Phó Thâm còn phải đón tiếp.

10 giờ sáng đúng thời gian trước đó đã hẹn trước, người của công ty người cá lại đây.

"Phó thiếu, quấy rầy rồi." Đi đầu chính là cục trưởng Lưu, vẫn là cặp kính gọng đen đó nhưng nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.

"Cục trưởng Lưu, không cần khách khí." Phó Thâm dẫn mấy người vào phòng khách ngồi xuống, quản gia đi pha trà.

Chuyện người cá được nhận nuôi thì cuối năm sẽ có người đi thăm hỏi, Phó Thâm làm nhà đâu tư đương nhiên rõ ràng, chỉ là anh không nghĩ là anh không nghĩ là cục trưởng Lưu sẽ tự mình đến đây.

"Cục trưởng Lưu sao lại tự mình đến đây vậy?"

Cục trưởng Lưu ngồi nghiêm chỉnh, cười nói, "Lần trước nghe nói người cá nhà Phó thiếu bị thương. Vẫn không có dịp đến thăm, nên hôm nay tiện đường đến thăm."

"Nên xin Phó thiếu không thấy phiền."

"Sao lại vậy được." Phó Thâm cũng cười, "Tinh Tinh đã khỏi hẳn rồi."

Cục trưởng Lưu hơi ngẩn ra sau đó gật đầu.

Lời khách sáo đều nói xong, rồi vào vấn đề chính của buổi đi hôm nay. Nhân viên công tác đi theo bắt đầu hỏi Phó Thâm những vấn đề liên quan đến Lộ Tinh, Phó Thâm đáp trôi chảy.

Rất nhanh đã đến đoạn cuối, nên yêu cầu cần Lộ Tinh phối hợp.

Phó Thâm bảo mọi người chờ một lát, lên tầng gọi Lộ Tinh.

Lộ Tinh vẫn buồn ngủ nên nhìn rất uể oải.

Người cá nhỏ của Phó Thâm, trong số những nhân viên cứu Lộ Tinh trở về trừ cục trưởng Lưu thì mấy người ở đây đều là lần đầu tiên thấy. Làm nhân viên trong công ty người cá, người cá mà bọn họ gặp qua đương nhiên không í, nhưng cậu là người cá đẹp nhất mà bọn họ từng gặp.

Một số nhân viên đã bắt đầu thì thầm.

Cục trưởng Lưu xoay người liếc mấy người kia một cái, bọn họ lập tức thức thời câm miệng. Nhưng trong lòng cục trưởng Lưu cũng rất kinh ngạc, ông nghe phu nhân Lưu nhà mình nói Lộ Tinh ngã từ trên tầng hai xuống mặt chắc cũng nát rồi chứ. Không nghĩ sau khi vết thương lành, cũng không để lại một vết sẹo nào, không nhìn ra dấu vết từng bị thương chút nào.

Lộ Tinh dưới sự trợ giúp của phó Thâm đo được chiều cao cân nặng, còn tiến hành kiểm tra thân thể đơn giản.

"Phó thiếu, còn cần một ít tóc của tiểu thiếu gia. Dùng để kiểm tra nguyên tố vi lượng (1), sau khi có kết quả kiểm tra thì chúng tôi sẽ thông báo cho ngài."

Phó Thâm hiểu rõ gật đầu, cầm kéo trong tay nhân viên công tác, vén tóc Lộ Tinh lên tai cẩn thận cắt một ít.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người thiếu niên giống như đi ra từ bức tranh, cục trưởng Lưu bất động thanh sắc đánh giá Lộ Tinh từ trên xuống dưới một lượt. Đặc biệt là khối lân phiến hồng nhạt đằng sau tai, giống như hoa anh đào vậy.

Phó Thâm đưa những sợi tóc mượt mà của cậu cho nhân viên công tác, cho bọn họ cất đi.

Lộ Tinh thật sự quá mệt mỏi, nằm sấp trên người Phó Thâm ngủ tiếp. Nhân viên công tác cũng thức thời, nhìn đến hành động thân mật của hai người thì thức thời thu dọn đồ rồi rời đi.

Chớp mắt cái đã đến đêm 30 Tết.

Bữa cơm đoàn viên, đèn lồng màu đỏ, tiền mừng tuổi, bắn pháo hoa, tất cả những thứ này đều là lần đầu tiên Lộ Tinh trải qua rất mới lạ.

Thế giới của Phó Thâm ồn ào náo nhiệt, không giống với sự tĩnh mịch cô đơn ở biển sâu. Lộ Tinh thích nơi này, bởi vì đây là nơi Phó Thâm ở.

Kết thúc bữa cơm đoàn viên tại trúc cư, lúc hai ngừi trở về nhà đã vang lên tiếng chuông lúc 0 giờ. Pháo hoa nổ dọc theo con đường đủ loại màu sắc, đem bầu trời đen kịt lộ ra một màu sắc sặc sỡ.

Lộ Tinh si mê những tia lửa thoáng qua này, ghé sát vào cửa sổ ô tô đôi mắt không hề nhusch nhích nhìn ra bên ngoài. Cậu có ý định muốn dùng tay không nắm lấy những ta pháo hoa đó, nhưng bắt như thế nào cũng không được.

Khát vọng của Lộ Tinh Phó Thâm đều đặt trong mắt, anh dừng xe ở chỗ trống. Tháo đai an toàn của cậu rồi ôm xuống xe, đặt cậu ngồi ở trên đầu xe.

Tầm nhìn càng rộng hơn, và Lộ Tinh có thể nhìn thấy pháo hoa nổ tung rực rỡ bốn phía. Bầu trời đen tối giống như bị tùy ý ném lên đủ loại sắc màu, hỗn loạn lại không mất mỹ cảm. Trong một năm thành phố Dung Thành thịnh vượng nhất, thuộc về những con người sống tại nơi đây.

"Thích không em?" Phó Thâm dựa vào đầu xe sóng vai cùng với Lộ Tinh, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Lộ Tinh gật đầu, sau đó xoay người đến gần Phó Thâm, chỉ về chùm pháo hoa vừa mới nổ tung để anh nhìn. Lộ Tinh há miệng rồi lại lắc đầu như một đứa trẻ, pháo hoa chiếu vào con ngươi màu băng lam của cậu càng thêm mộng ảo.

"Lộ Tinh, sau này mỗi năm chúng ta đều sẽ cùng ngắm pháo hoa được không em?" Phó Thâm giữ chặt ngón tay của Lộ Tinh, hôn lên mu bàn tay cậu

Tự nhiên được tỏ tình khiến Lộ Tinh mờ mịt, nhưng rất nhanh cậu đã đưa ra đáp án của mình đó là hôn lại lên mu bàn tay anh. Đương nhiên về sau cậu đều phải cùng Phó Thâm xem pháo hoa mỗi một năm sau này. Bởi vì Phó Thâm chính là ý nghĩa mà cậu muốn lên bờ, là người cậu muốn đi theo cả đời.

"Phó Thâm, em thích anh!"

Một câu tỏ tình mơ hồ không rõ, Lộ Tinh không biết dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra hơi. Âm thanh non nớt có chút khàn khàn, nhưng lại rất sạch sẽ giống Lộ Tinh chưa bao giờ bị ô nhiễm bởi biển sâu.

"Em, thích anh! Cả, đời, ở, đây, một bắt, đầu mới....." Lộ Tinh mỉm cười, so với bất kỳ chùm pháo hoa nào đều chói mắt hơn. Không ai dạy cậu nói những lời âu yếm cả, đây chỉ là những lời chân thật xuất phát từ trong lòng cậu thôi.

Lộ Tinh nói chuyện! Trong lúc nhất thời Phó Thâm cũng quên mất nói chuyện, ngơ ngác nhìn lên mặt cười của Lộ Tinh. Cho đến khi cậu chủ động hôn lên khóe môi anh, thì anh mới lấy lại tinh thần.

Hốc mắt Phó Thâm nóng lên, bảo bối của anh có thể nói chuyện rồi. Nói thích anh, muốn ở cùng anh cả đời...

Lộ Tinh bị Phó Thâm bế lên, cậu theo bản năng quấn lấy eo anh, ôm cổ anh.

"Đây chính là lời em nói đó, cả đời này cũng đừng muốn nghĩ rời xa anh." Phó Thâm cố nén nghẹn ngào, cùng Lộ Tinh trao đổi nụ hôn mang theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu tràn đầy.

Lộ Tinh dịu ngoan như thỏ, bĩu môi tùy ý anh làm càn.

"Còn muốn nghe em nói, thích anh." Phó Thâm giống như một đứa trẻ 3 tuổi, bướng bỉnh thích Lộ Tinh nói, vừa rồi tiếng pháo hoa nổ quá vang, khiến anh nghe cũng không rõ ràng.

Phó Thâm tràn đầy chờ mong, nhưng lại cũng không thể nghe lại được nữa.

Lộ Tinh lại nói không ra lời, cổ họng rất đau. Vừa rồi nói ra những lời này hoàn toàn dựa vào ý chí của mình.

(1) Kiểm tra nguyên tố vi lượng:  Đề cập đến việc kiểm tra bao nhiêu nguyên tố vi lượng thông qua thiết bị, có độ kết quả  chính xác kém. Vào tháng 8 năm 2021, ủy ban môi trường TQ đã ban hành một thông báo nhấn mạnh rằng điều trị không chẩn đoán không được thực hiện xét nghiệm nguyên tố vi lượng cho trẻ em và không sử dụng xét nghiệm nguyên tố vi lượng làm chương trình kiểm tra sức khỏe trẻ em.

Tên tiếng trung : kiểm tra nguyên tố vi lượng

Tên tiếng tiếng anh: Check the trace elements

Kiểm tra dự án: kẽm, canxi, magiê, sắt, đồng, chì

Ví dụ: kiểm tra hàm lượng nguyên tố vi lượng của tóc

Phương pháp: quang phổ phát xạ nguyên tử, phương pháp sinh hóa, v.v

Ai có hứng thú thì seach xem nhé ~~

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.