Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 30: Không hiểu?



Edit: Đậu

Tần Húc, Phó Thâm thật không ngờ có thể gặp được cậu ta ở chỗ này.

Bởi vì từ trước đến nay Tần Húc đều mặc kệ sự nghiệp trong nhà, cho dù bữa tiệc từ thiện mời Tần gia, cũng hơn phân nửa là mời là mời anh trai Tần Cao Dương của hắn.

" Sao lại là cậu đến?" Phó Thâm hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Tần Húc thuận tay lấy một ly rượu trong đĩa của nhân viên phục vụ, cùng Phó Thâm làm một chén bất đắc dĩ nói, " Anh trai tôi đi công tác, cho nên đến lượt tôi."

Thái độ của Tần Húc có chút tản mạn, xem ra rất là không tình nguyện.

Từ lúc sáng sớm hắn đã chú ý đến Lộ Tinh bên cạnh Phó Thâm, trong lòng kinh ngạc, không phải Lộ Tinh mắc chứng sợ xã hội* sao, Phó Thâm mà cũng dám dẫn cậu ta tới.

*Hội chứng sợ xã hội, hay ám ảnh sợ xã hội, (tiếng Anh: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường. ( Cre: Wikipedia)

" Tiểu Tinh Tinh, đã lâu không gặp rồi nha." Tần Húc cố ý thay đổi giọng điệu nói chuyện cùng với Lộ Tinh.

Nói thật, ấn tượng của Lộ Tinh đối với Tần Húc cũng không phải tốt lắm, chủ yếu vẫn là bởi vì Ôn Ngôn. Cậu cảm thấy người bạn này của Phó Thâm đối xử với Ôn Ngôn cũng không tốt, bằng không cũng sẽ không cùng những người khác khi dễ Ôn Ngôn, giống như đêm đó ở bãi cỏ sau trường ngựa ấy, Lộ Tinh ghi thù rồi.

Không nhận được phản ứng của Lộ Tinh, Tần Húc cũng không thấy xấu hổ dù sao từ trước đến nay mặt hắn dày thì làm gì biết xấu hổ chứ.

Hàn huyên vài câu, nhân viên công tác thông báo để mọi người ngồi xuống, buổi tiệc sắp bắt đầu.

Vẫn là tiết mục cũ rích giống mấy năm trước, đầu tiên là bài phát biểu trước lễ khai mạc, sau đó đấu giá công ích, cuối cùng chính là hoạt động tự do của khách. Kỳ thật hoạt động tự do của khách mới là trọng điểm của đêm nay, rất nhiều hạng mục mấy trăm triệu cũng là hoàn thành lúc đó.

Phó Thâm Lộ Tinh tất nhiên là ngồi cùng nhau, Tần Húc người cô đơn cũng thò qua ngồi cùng.

"Hôm nay nghĩ cái gì mà lại mang Lộ Tinh nhà cậu đi thế?" Thay vì phải ngồi nghe những lời sáo rỗng, Tần Húc càng nguyện ý cùng Phó Thâm nói chuyện phiếm thì hơn.

"Ở nhà nhiều quá cũng không tốt, tôi dẫn em ấy ra ngoài hóng gió một chút." Phó Thâm trầm giọng đáp lại, nhưng ánh mắt thì một giây cũng không rời khỏi Lộ Tinh. Anh vẫn luôn theo dõi phản ứng của Lộ Tinh.

Cũng may Lộ Tinh cũng không có khó chịu mấy, xem ra là thôi miên rất hiệu quả.

" Cậu ta không phải là có chứng mắc sợ xã hội sao, cậu không sợ dọa cậu ta sao?" Tần Húc cũng nhìn Lộ Tinh, nhưng thấy Lộ Tinh rất bình thường thì biết chuyện không đơn giản.

" Ừm đang làm trị liệu, bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Đưa em ấy đến đây chín là để em ấy thích ứng khi ở chung với mọi người." Phó Thâm giải thích.

Tần Húc cũng hiểu được bảy tám phần, nên cũng không hỏi nữa.

" Tôi chỉ muốn nói Lộ Tinh nhà các cậu bắt mắt như vậy, cậu không sợ cậu ta bị mấy thiếu gi nhà giàu nào nhìn chằm chằm à. Đến lúc đó muốn cướp người đi, xem cậu làm sao bây giờ." Giọng điệu Tần Húc đầy trêu chọc.

Ánh mắt Phó Thâm quét hắn một cái, sát khí ẩn giáu trong đó khiến hắn không rét mà run.

Trên cổ Tần Húc cảm nhận được luồng mát lạnh.

Thằng ngu nào mà dám cùng Phó Thâm cướp người, nghĩ cũng đừng nghĩ đến mà sống yên ổn ở Dung Thành. À nhầm, nhầm nói chính xác hơn là ở cả cái nước Z này chứ.

Bài phát biểu cuối cùng cũng kết thúc, bắt vào vào phần tiếp theo là bán đấu giá.

Đối với cái này may ra Phó Thâm với Tần Húc còn có hứng thú, dù sao thì mấy kẻ có tiền ai mà chả thích sưu tầm.

Hai món đấu giá đầu tiền đều không có gì đặc sắc, Phó Thâm với Tần Húc cũng không lên giá. Cho đến món đấu giá trong bộ sưu tập thứ ba, một cái bình men xanh sứ* Phó Thâm không chút do dự giơ bảng giá lên.

* Đồ của dân Tư bản chủ nghĩa bọn mình không hiểu đâu ha :))

Từ trước đến nay Phó Thâm luôn thích sưu tầm đồ sứ, bộ sưu tầm trong hầm ở Phó gia chắc đủ để anh mở một cái bảo tàng tư nhân ròi.

Sau một phen đấu giá thì đã dừng lại với mức giá 50 vạn, Phó Thâm lấy được món đồ sứ này.

*50 vạn= 165 triệu VNĐ 

"Ánh mắt không tồi, tôi cũng thích rồi đấy." Tần Húc ghé vào nói với Phó Thâm, "Tháng sau sinh nhật tôi, bạn hiểu mà.." Sau đó còn nhướng mày lên hai cái.

Phó Thâm cười hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Húc, "Nhà ngươi mơ đẹp quá."

" Tôi mua cái này cho Tinh Tinh nhà tôi."

Thứ này Phó Thâm dự định dùng để cất giữ trân châu của Lộ Tinh.

"......" Tần Húc giơ ngón tay cái lên cho Phó Thâm.

Lộ Tinh cả người mệt mỏi dựa vào trong lồng ngực Phó Thâm, thì nghe được anh gọi tên mình. Khó khăn lắm mới mở được mắt ra, còn chưa kịp nhìn thì đã bị anh dùng tay che mắt lại.

"Không có việc gì đâu, tiếp tục ngủ đi." Nói rồi Phó Thâm lại đêm đầu Lộ Tinh dựa vào trong ngực mình.

Lộ Tinh ngoan ngoãn nghe lời tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp, cho đến khi hội đấu giá kết thúc.

Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, không ít người nhao nhao rời khỏi chỗ ngồi, mỗi người tìm một chỗ thích hợp lại tiếp tục nói chuyện với nhau.

Vì có Lộ Tinh ở đây nên Phó Thâm cũng không tính ở lâu, liền chuẩn bị rời đi.

Mới đi được vài bước, Phó Thâm đã gặp được một người quen.

Là một lão tiền bối, và cũng có giao tình không tồi với ông cụ Phó.

Xuất phát từ lễ nghi, Phó Thâm chủ động chào hỏi.

"Tiểu phó đã mấy năm không gặp, bây giờ đã trở thành thanh niên anh tuấn lịch sự rồi." Ánh mắt của ông cụ Kỳ nhìn Phó Thâm rất là thưởng thức.

"Ngài cứ nói đùa." Phó Thâm hơi gật đầu.

" Đây là Nghiên Nghiên, cháu còn nhận ra không?" Ông cụ Kỳ nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh ông, "Hồi còn bé mấy người các cháu lúc nào cũng thường xuyên chơi đùa đấy.."

Kỳ Nghiên, Phó Thâm mơ hồ còn có xíu ấn tượng, nhưng dã qua bao nhiêu năm rồi không gặp cũng đã quên phéng luôn rồi.

"Xin chào." Phó Thâm như một quý ông chào hỏi.

"Xin chào." Chẳng biết có phải Kỳ Nghiên ngại ngùng hay không mà giọng nói chuyện có hơi vụng về.

" Mấy đứa đều là bạn bè cùng một lứa tuổi, nên thường xuyên qua lại nhiều hơn. Nếu sau này có hoạt động gì tiểu Phó nhớ gọi Nghiên Nghiên nhà chúng ta." Ông cụ Kỳ mở miệng nói, "Nghiên Nghiên lúc trước ở nước ngoài du học, bây giờ trở về Dung Thành cũng không có bạn bè gì, còn trông cậy vào cháu chiếu cố con bé nhiều hơn."

Phó Thâm mỉm cười, xem như đáp lại.

"Nghiên Nghiên vẫn luôn ngưỡng mộ anh trai này lắm đấy...."

Lộ Tinh đứng ở bên cạnh Phó Thâm, giống như bị ông cụ Kỳ ngó lơ. Hai người kai nói chuyện cũng không nhắc đến cậu cái gì.

Lộ Tinh cũng không quan tâm mấy cái thứ này, nhưng ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn Phó Thâm khiến cậu rất khó chịu.

Lộ Tinh theo bản năng siết chặt tay Phó Thâm.

"Kỳ lão, cháu còn có việc xin phép phải đi trước ạ. Xin thứ lỗi cho cháu không tiếp tục nữa ." Phó Thâm phát hiện Lộ Tinh bất an, thì dứt khoát không nói chuyện với bọn họ nữa.

Nói thật thì Phó Thâm cũng không thích xã giao mấy tình huống như vậy.

Ra khỏi khách sạn lên xe, Lộ Tinh vẫn luôn rầu rĩ không vui. Cậu cũng không thể nói được là khoog không thích hợp chỗ nào, nhưng dù sao cũng chính là không vui.

________________________________

Trong hội trường, Tần Húc cũng không vội vã rời đi. Bởi vì hồi nãy hình như hắn nhìn thấy Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn mặc quần áo phục vụ, xuyên qua đám người thì hắn thấy cậu đang rót rượu. Nhưng Tần Húc chỉ vừa mới ngây người được một lúc, đã không thấy tăm hơi người đâu.

Tần Húc tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm, người kia nhất định là Ôn Ngôn. Dù sao thì hắn đã quá quen thuộc cậu rồi, ví dụ như từng tấc da trên người cậu.

Tần Húc nhìn xung quanh bốn góc của đại sảnh, rất nhanh đã bắt được bóng dáng kia.

Nhưng Ôn Ngôn lại đang nói chuyện với một người đàn ông khác, Tần Húc thấy được, là công tử có tiếng nổi danh trong giới - Hải Vương, so với Nghiêm Đào thì cái loại này ăn chơi trác táng hơn nhiều lắm.

Thấy hai người kia trao đổi phương thức liên lạc, ánh mắt Tần Húc lóe lên cười như không cười. Tần Húc tùy tiện tìm một nhân viên phục vụ gần đấy nói cái gì đó, sau đó cho ít tiền boa rồi quay người rời đi.

Ôn Ngôn cầm một xấp giấy vào phòng vệ sinh.

Vệ sinh rất yên tĩnh, hoàn toàn không giống như có người.

"Tiên sinh, ngài có ở đây không?" Ôn Ngôn thử hỏi, vừa rồi có người nói cho cậu biết có người ở phòng vệ sinh, bảo cậu đưa giấy hộ.

Không ai đáp lại.

Có phải là bị lừa hay không, Ôn Ngôn vừa nghĩ như thế vừa chuẩn bị quay người rời đi.

Đột nhiên, phòng vệ sinh gần nhất phát ra một chút động tĩnh, là âm thanh gõ cửa.

Ôn Ngôn ngẩn ra, chậm rãi tới gần.

"Tiên sinh ngài ở trong đó sao?" Ôn Ngôn lại hỏi.

"Ừm." Cuối cùng cũng có người lên tiếng.

Cánh cửa được mở ra một khe nhỏ.

Ôn Ngôn nhẹ nhàng đem giấy đút qua khe, kết quả vừa muốn rút tay thì cổ tay đã bị người ta túm chặt.

Ôn Ngôn còn chưa kịp giãy dụa thì đã bị túm vào, cả người cậu bị người phía sau áp lên cánh cửa, một bàn tay to lớn gắt gao che miệng cậu lại.

____________________________________

Lời edit: Bỗng nhiên lượt đọc với vote lại tăng lên làm mình vui lắm luôn á, cảm ơn mọi người đã ủng hộ 🥰 Cảm ơn mọi người đã cmt với chỉ ra lỗi sai nha 😁 Mong được mọi người chỉ bảo nhiều hơn nha. Yêu mọi người 😘😘

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.