"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ cậu."
Người cá ngước mắt lên, đôi mắt xanh nhìn chàng trai tóc bạch kim trước mặt thật chăm chú: "Really? You... promise?" (Thật ư? Anh... Hứa chứ?)
"I promise." (Tôi hứa) Anh thờ ơ buông lời hứa hẹn với người cá đã bị anh xem là một "nô ɭệ", nào biết rằng mình giống như nhân vật trong truyện ngụ ngôn xưa, nhặt được chiếc bình, nhưng không hề biết rằng cái giá phải trả khi thả yêu ma ra là sẽ bị chúng cắn nuốt máu thịt lẫn linh hồn, vướng mắc cả cuộc đời không chết không nguôi.
Người cá híp mắt, giống như yêu ma trong bình thoát khỏi trói buộc của lời nguyền, ngẩng đầu hôn lên lòng bàn tay chàng trai tóc bạch kim.
"So, I believe... you. I will be... loyal... to... you, forever." (Vậy thì tôi sẽ tin anh, tôi sẽ trung thành với anh, mãi mãi.)
- ---Mãi mãi trung thành...
Hắn khắc sâu điều này, dù sống dù chết cũng phải đuổi theo bắt lấy... Con mồi của hắn.
Phòng thí nghiệm lộn xộn ngổn ngang, nơi anh đã quen thuộc từ tấm bé đã không còn nữa. Ánh đèn chợt tối chợt sáng, tầm mắt lúc tỏ lúc mờ, thế giới dường như đang sụp đổ. Anh gần như bò rạp xuống mò mẫm xung quanh giống như một con chuột bạch dùng để làm thí nghiệm đang hoảng hốt.
Ngón tay chạm phải chất lỏng lạnh băng, mùi nước biển lan khắp khoang mũi.
Anh ngẩng đầu lên, thấy bể thủy tinh hình cầu trước mắt đã trống rỗng.
Con ngươi co rút lại.
Thứ vốn đặt ở đó đã biến mất rồi. Cha mẹ từng dặn dò anh và em trai, đó là kho báu có thể cứu rỗi vận mệnh đang trên bờ diệt vong của con người. ... Đó là bào tử người cá vừa thần bí vừa cổ xưa.
Đâu rồi?
Anh quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng lại thấy một bóng đen đang co ro run rẩy dưới gầm bàn, đôi mắt xanh cobalt trợn tròn vì quá đỗi hoảng sợ, vừa thấy đã bổ nhào vào lòng anh.
"Anh!"
"Cillian..."
Anh ôm chặt đứa bé trong lòng, dù cơ thể thiếu niên mỏng manh vốn chẳng che chở được gì. Mẹ đâu? Cha đâu? Chẳng phải bọn họ luôn hết lòng hết sức làm việc ở đây đến tận khuya sao? Hôm nay... xảy ra chuyện gì vậy?
"Merdi! Cillian!"
Một tiếng thét chói tai truyền đến, là tiếng của mẹ.
Anh nhìn theo hướng giọng nói truyền đến, người mẹ vẫn luôn bình tĩnh tao nhã ấy loạng choạng xông vào từ ngoài cửa phòng thí nghiệm, mặt mày bà toàn là máu, tóc tai rối bù, sau lưng có mấy bóng dáng cao lớn đang cầm súng, đạn đã lên nòng. Có thể thấy được đó là quân nhân được huấn luyện bài bản, nhưng không biết đến từ đâu.
"Mau chạy đi!" Mẹ gào lên như người mắc chứng cuồng loạn.
Bóng dáng bà lao đến trước mắt. Mưa đạn sáng loáng đan xen lao đến từ phía sau bà. Sức tấn công lớn khiến anh bay ra sau, thủy tinh vỡ nát, như thể muốn xé toạc võng mạc thành từng mảnh vụn.
"Ầm", anh ngã vào nước biển tối tăm.
Xung quanh là một màu đen kịt, chẳng có một tia sáng nào.
"Mẹ! Cillian!"
Anh gọi thật to, nước biển lạnh lẽo thi nhau tràn vào khí quản, chèn ép phổi, đẩy anh xuống sâu hơn.
Medusa chợt mở mắt, ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm, chân trời xa xa là cực quang xanh lục. Không biết bây giờ là lúc nào ở Nam Cực, vùng cực bây giờ chỉ có ban đêm, không có ban ngày.
Trong thủy tinh phản chiếu gương mặt tái nhợt đáng sợ của anh. Sờ sờ sau lưng thử, mồ hôi lạnh đầm đìa, lưng đã ướt đẫm. Lại là ác mộng này, nó đã đeo bám anh nhiều năm rồi.
Đau đớn khi đuối nước vẫn còn trong phổi, anh hít một hơi thật sâu, lấy kim tiêm dưới gối ra. Thuốc được tiêm vào tĩnh mạch, anh thở phào một hơi, tiếng vo ve trong tai dần lắng xuống mới nghe được tiếng truyền đến từ trong máy liên lạc.
"Thượng úy Y tế, nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời! Thiếu tướng Niga có chuyện muốn gặp anh!"
"Đã biết." Medusa đáp khẽ, ánh mắt lướt qua đồng hồ trên màn hình.
Ba giờ mười lăm, sáng.
Giờ này gọi gặp anh, có hành động gấp gì sao?
Chẳng kịp thay áo trong đã ướt đẫm, anh vội vàng mặc đồ quân y, vừa cài cúc áo trên cổ, vừa đẩy cửa khoang ra.
Vừa thấy người đứng trước cửa, sắc mặt anh đã trở nên lạnh lẽo.
"Sao gấp như vậy, có chuyện gì?"
Sĩ quan trung niên có vết sẹo răng cưa bên mắt phải nhìn anh từ trên xuống dưới, nhếch miệng, đè thấp giọng nói: "Ai biết đâu? Có thể là Thiếu tướng có yêu cầu đặc biệt gì đó."
Nghe ra được ý mờ ám trong câu này, Medusa cũng lười để ý gã, đi thẳng đến lối vào khoang chỉ huy. Timothy khẽ hừ một tiếng, nhìn gáy anh chằm chằm, đáy lòng dâng lên kích động muốn nắm lấy mái tóc ngắn bạch kim xinh đẹp như tơ kia, hung hăng đập vào tường.
Đập chết hay đập hôn mê đây?
Không, phải đập đến khi lộ ra biểu cảm cầu xin mới được, dáng vẻ xem thường người khác của nhóc con này thật sự khiến người ta rất khó chịu.
Chắc hẳn trong đoàn tàu chiến này rất ít người ngứa mắt Medusa như gã. Dù sao thì ở nơi toàn là đàn ông thế này, ai chẳng thích "hoa hồng Đế quốc" chứ?
Đương nhiên còn có biệt danh kiểu như "ngọc quý Đế quốc",... có điều cái trước truyền đi rộng rãi hơn, gã chẳng biết mấy biệt hiệu ẻo lả này truyền ra từ bao giờ, có lẽ từ ngày đầu Medusa vào quân đội, hoặc có thể từ lần đầu Medusa theo Thiếu tướng Niga xuất hiện ở sảnh Đế quốc. Chỉ lộ mặt một lần ngắn ngủi đã khiến các kiểu ảnh chụp của Medusa truyền khắp Đế quốc Saint Buren rồi.
Mái tóc bạch kim, gương mặt người đẹp Đông Âu cổ điển tuyệt trần như bước ra từ tranh sơn dầu, làn da mịn màng trắng trẻo hơn cả phụ nữ, vóc dáng cao gầy khiến anh toát lên khí chất cao quý, vốn chẳng giống quân nhân bị gió bụi mài mòn, dù đứng ở đâu, kể cả nép trong bóng tối, toàn thân anh cũng sẽ tỏa ra hào quang thu hút mọi ánh nhìn, chắc đây là nguyên nhân mấy tên quyền quý ở Tòa thị chính Đế quốc dùng mấy từ buồn nôn như "hoa hồng" hay "ngọc quý" để miêu tả một chàng trai.
Người đẹp hiếm có thể này, ở lại làm quân y trong quân đội thật lãng phí, nên hiến đi phục vụ quyền quý trong Nghị viện Đế quốc mới phát huy hết tác dụng được. Timothy dừng lại trước cửa khoang chỉ huy, liếc mắt từ gương mặt Thượng úy Y tế đến cúc áo đầu tiên của anh, cười giễu.
Nhưng e rằng Thiếu tướng sẽ tiếc lắm.
Nhớ đến những tin đồn không rõ thật giả trong quân đội, gã khẽ nói: "Mặc nghiêm chỉnh thế, cần phải vậy không, Medusa?"
Yết hầu chợt lạnh, khiến người ta nghĩ đến răng nanh của rắn độc.
Medusa kề sát tai gã, cất giọng nhẹ tênh, thậm chí còn khá dịu dàng: "Thượng úy Timothy, nếu lần sau anh không may bị thương trong lúc hành động, chắc chắn tôi sẽ... đích thân chữa trị cho anh."
Trong hình ảnh phản chiếu của lưỡi dao phẫu thuật, Timothy thấy được đôi mắt nổi danh đã lâu kia, lông mi vừa dày vừa rậm, độ cong mi mắt cũng rất ưu mỹ, đôi mắt màu trà hiếm có, lạnh lùng, thuần khiết, lại giống như ánh trăng mờ, gần như không thấy được thất tình lục dục của con người, nốt ruồi son trên mí mắt trái vô cùng xinh đẹp, giống một đóa anh túc* nở rộ trong sương mù, có thể ăn mòn tận xương tủy.
Đối diện với một đôi mắt thế này thật sự là chuyện rất đỗi nguy hiểm. Chỉ lơ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã đến bờ vực cái chết, mà Medusa có thể làm được điều này với bất kỳ ai hết sức dễ dàng.
Timothy khó khăn dời tầm mắt, nuốt mấy từ còn lại xuống. Có thể gã không nên chểnh mảng, ngoài biệt danh "hoa hồng Đế quốc", Thượng úy Y tế này còn có một biệt danh đặc biệt là... "Medusa**".
Là người đẹp rắn có thể đoạt mạng bất kỳ ai bằng một ánh mắt trong thần thoại Hy Lạp cổ.
Gã không tin Medusa dám gϊếŧ gã thật, nhưng không dám đảm bảo Thiếu tướng sẽ không bị người đẹp mê hoặc.
"Được rồi, tôi thu lại mấy câu tôi vừa nói." Timothy nhún nhún vai trưng ra vẻ mặt cà chớn.
Ngay khi cửa khoang mở ra, lưỡi dao kề yết hầu gã lẳng lặng thu vào tay áo Medusa. Khoang chỉ huy rộng rãi xuất hiện trước mắt hai người. Một bóng dáng thẳng tắp như lưỡi đao, mái tóc dài đỏ rượu tết thành một bím tóc như xương bọ cạp dài đến tận thắt lưng, lờ mờ tản ra cảm giác đàn áp khiến người ta e sợ, cậu ta đứng trong trung tâm chỉ huy hình vành khuyên trong suốt.
"Medusa, Timothy, các người nhìn này." Thủ lĩnh đoàn tàu chiến đại dương của Đế quốc quay lại, cậu ta trông khá tuấn tú, có đặc điểm huyết thống của người Bắc Âu rõ ràng, lẫn cả ý muốn sát phạt trong vẻ tao nhã, nhưng khuyết điểm vẫn là vết sẹo từ khóe mắt đến xương gò má, khiến gương mặt cậu ta trở nên nham hiểm hơn hẳn.
Medusa nhìn lên màn hình radar lớn ở giữa khoang chỉ huy, một chấm đỏ đang chuyển động nhanh chóng, độ sâu liên tục tăng lên. Thiếu tướng trong khoang chỉ huy quay lại, trong tay cậu ta có một quả cầu máy tinh xảo đang nhấp nháy, phát ra sóng âm linh hoạt kỳ ảo.
Âm thanh đó giống như tiếng rít của cá kình, sinh vật xinh đẹp ấy đã tuyệt chủng sau "Thần Khóc" lần đầu rồi, anh chỉ được nghe ở nơi chứa tài liệu của Đế quốc Saint Buren. Tuy không biết nguyên lý hoạt động của thiết bị viện Y học Đế quốc cung cấp là gì, nhưng anh không hề nghi ngờ chức năng tìm được người cá của nó.
Dù sao thì... phỏng chừng bây giờ tất cả tài liệu nghiên cứu về người cá trong tay cha mẹ anh và cả bào tử người cá quý hiếm kia đều đang giấu trong viện Y học Đế quốc Saint Buren. Mà tự bắt được người cá là cơ hội duy nhất để anh vào viện Y học, đến gần chủ mưu như ác ma kia.
"Người cá? Đó là người cá thật sao?" Timothy nhìn chấm đỏ kia, khó nén sự kích động: "Thiếu tướng, xin hãy ra lệnh để tôi xuống đuổi bắt nó!"
"Tôi cũng có ý này. Medusa, tập họp mười người đội y tế." Giọng điệu Thiếu tướng bình tĩnh, trong đôi mắt đen xanh sẫm vẫn thoáng khát vọng sâu sắc. Hiếm khi Medusa thấy cậu ta lộ ra biểu cảm thế này, Thiếu tướng không phải người quan tâm đến vận mệnh nhân loại, nhiều lúc, cậu ta thích gϊếŧ chóc và cướp bóc hơn, cậu ta giống một tên cướp biển Viking hơn quân nhân, nên trong số những người sống sót khác, cậu ta có biệt danh là "con trai của ma cà rồng". Cậu ta nhiệt tình với sự xuất hiện của người cá như vậy chỉ vì lợi ích thực tế người cá có thể mang đến cho cậu ta đủ hấp dẫn... dù sao thì phần thưởng hậu hĩnh Hoàng đế đã hứa là một chiếc tàu chiến mới, cậu ta rất muốn lấy nó.
Medusa thầm mỉa mai trong lòng rồi đáp: "Tuân lệnh." Anh dừng lại một chút rồi nói: "Thiếu tướng, ngài muốn đích thân xuống dưới sao?" Anh nhìn về phía màn hình: "Đó là vực thẳm đáy biển hơn sáu nghìn mét, là khu âm ty Hades, dù tàu ngầm của chúng ta kiên cố cỡ nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Co sập hoặc nổ phổi đều là tình huống khoang Y tế và tôi không thể xử lý, là một chỉ huy, ngài nên ở lại tàu này."
"Nhưng..."
Niga hơi do dự, lại thấy Medusa đã quỳ một chân, ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu ta.
"Tôi sẽ bắt người cá về cho ngài, Thiếu tướng."
........
Chết tiệt, gì mà "Bắt về cho Thiếu tướng?"
Timothy tức giận nhìn bóng lưng Medusa bước vào tàu ngầm chằm chằm. Chỉ là một quân y dựa vào nhan sắc để bò lên từ đội cảm tử hạ tiện, nói như thể có tác dụng gì to tát lắm, rất biết tranh công... Được, đến lúc đó phải mặc đồ lặn ra khơi hành động, gã nhất định sẽ theo sát Medusa. Gã muốn xem thử, vóc dáng chẳng có tí cơ bắp nào kia có thể chống đỡ trong nước biển được mấy giây.
"Thật không ngờ, Thiếu tướng nỡ để Thượng úy Medusa xuống dưới cùng với mấy người thô kệch như chúng tôi." Timothy ngồi xuống, vừa thắt dây an toàn vừa nhìn Medusa trào phúng, khiến các thành viên trong đội Cá kình khổng lồ cười ồ lên.
"Đúng rồi, nhân viên y tế nhiều như thế, tùy tiện cử vài người là được rồi, sao dám phiền Thượng úy đích thân hỗ trợ, cậu ngồi đây, chúng tôi không dám cởi đồ luôn đấy." Không biết ai nhanh mồm nhanh miệng phụ họa.
"Thượng úy Medusa, tim tôi không khỏe, không biết có phải vì áp suất của nước không, cậu có thể chẩn đoán giúp tôi không?" Một tên lính cường tráng tên Arthur ôm tim cau mày nói, bị người đàn ông để râu bên cạnh đấm một phát vào ngực: "Mẹ nó, tôi thấy không phải tim cậu không khỏe đâu, mà là t*ng trùng lên não nhỉ? Ha ha ha ha ha..."
"Các người tôn trọng người khác chút xem nào!" Trung úy Y tế Archer ngồi bên tay trái Medusa không nhịn được, tức giận quát, tức đến mức mái tóc xoăn màu hạt dẻ cũng sắp thẳng ra, đôi mắt hổ phách dịu dàng cũng sắc bén đến lạ: "Dù là quân y nhưng quân hàm của Thượng úy Medusa cao hơn các người đấy, các người không có kỷ luật quân đội sao? Im hết cho tôi!"
"Không sao." Medusa chỉ chỉ tool watch quân dụng trên cổ tay mình, chẳng hề tức giận, thờ ơ nói: "Tôi vẫn luôn bật chức năng nghe giám sát, bọn họ thích cười thì cười cho đã đi."
Trong tàu ngầm chợt lặng ngắt như tờ.
Medusa nhìn về phía động cơ lái tự động, trên màn hình hiển thị tàu ngầm đang nhanh chóng lặn xuống trong vực sâu, ngoài vách thủy tinh trong suốt đen như mực, không thấy rõ được cấu tạo trong rãnh biển, như thể bọn họ đang rơi vào chín tầng địa ngục của Dante, cũng ngày càng đến gần chấm đỏ đang di chuyển liên tục kia.
Người cá. Trên thế giới này thật sự tồn tại loài sinh vật thần bí này sao?
Có lẽ vì chưa từng tận mắt thấy được nên anh vẫn hơi nghi ngờ tính chân thật về sự tồn tại của bọn họ. Dù anh biết rằng đáp án không có gì để nghi ngờ...
Một thế kỷ trước khi tận thế ập đến, từng có ghi chép về việc người cá và con người giao tranh, các kiểu tin tức đều được ghi lại vào lịch sử trước tận thế, số lượng nhiều đến mức sau khi tận thế xảy ra, nền văn minh sụp đổ rồi được xây dựng lại vẫn có thể tìm được không ít tư liệu, hình ảnh.
Trận chiến giữa hai chủng tộc kết thúc khi tất cả người cá biến mất trong biển khơi sau một đêm, có tin đồn rằng bọn họ đã về Atlantis ở lõi trái đất, cũng có người nói bọn họ đã diệt chủng một cách thần bí trong đêm, nhưng dù là vế trước hay vế sau thì kể từ đó đã chẳng còn thấy dấu vết của người cá nữa, dường như họ chưa từng tồn tại trên trái đất.
Con người gần như là bên thắng của trận chiến đó, giống như kết quả những trận chiến giữa chủng tộc khác và con người từ xưa đến giờ, chủng tộc khác không bị thuần hóa cũng bị diệt chủng.
Nhưng có lẽ là nhân quả luân hồi, cuối cùng con người còn thắng được cả tận thế thuộc về mình.
Tai họa lớn ập đến từ hai thế kỷ trước đã đảo lộn hoàn toàn bàn cờ vận mệnh của con người. Một vật chất thần bí to lớn đến từ hành tinh nào đó cách mấy chục nghìn năm ánh sáng, ngưng tụ từ thể lỏng thần bí, rơi vào trái đất xuyên qua bầu khí quyển dễ dàng như Acid Sunfuric, phân giải trong tầng mây, cuối cùng ngưng tụ thành một cơ bão khủng khϊếp màu đen, cuộn sạch cả thế giới... chỉ trong một đêm mà mưa bão, đất đá lỡ, hố tử thần, động đất, sóng thần, cuối cùng biến thành lũ lụt siêu lớn, nhấn chìm cả thế giới, thành phố lần lượt sụp đổ, diện tích lục địa gần như bị ăn mòn toàn bộ, chính quyền sụp đổ, chiến tranh liên miên. Nhưng đó chưa phải kiếp nạn đáng sợ nhất, những cái "noãn" chứa virus ngoài hành tinh theo cơn bão rơi xuống đất liền và nước biển mới là thứ đáng sợ nhất.
... Mấy cái noãn to to nhỏ nhỏ bán trong suốt xinh đẹp như hổ phách đen, được các nhà khoa học gọi là "hạt vật chất tối", ban đầu chẳng ai biết nó sẽ mang đến hậu quả thế nào cho con người, thậm chí còn bị nhiều người dùng để ăn cho no.
... Sau đó không lâu, vô số quái vật sinh ra do con người đột biến trong thế giới vốn đã nguy khốn, giáng một đòn chí mạng cuối cùng vào chính quyền và văn minh con người lúc đó, khiến thế giới ban đầu dần sụp đổ như domino, cuối cùng thành một đống đổ nát lộn xộn.
Đến giờ, đã hai thế kỷ trôi qua, quái vật do những người đột biến tạo thành vẫn đang phá hủy nhiều nơi trên thế giới, lúc theo Thiếu tướng ra trận, không những anh từng chứng kiến tận mắt mà còn đích thân chữa trị cho nhiều binh sĩ bị nhiễm "hạt vật chất tối", nhưng không ai sống sót, cuối cùng đều biến thành quái vật dáng vẻ đáng sợ, chỉ có phần đầu giữ được dáng vẻ vốn có, nhưng trong đầu chỉ còn lại bản năng gϊếŧ chóc và cắn nuốt.
Mà điều buồn cười là, cơn bão không rõ nguyên nhân này rất khớp với miêu tả trong Kinh thánh và sách của người Maya về ngày tận thế ập đến, thế nên cơn bão tận thế này lại được con người truyền tai truyền miệng nhau gọi là... "Thần Khóc".
Đế quốc Saint Buren cậu sống hiện tại cũng vực dậy từ đống đổ nát của văn minh loài người sau một trăm năm kể từ sự kiện Thần Khóc, từng nằm trên đỉnh Himalaya, lục địa duy nhất ngoài cực Bắc, sinh ta từ thuyết của "Tháp Babel", trong Kinh thánh, phát triển đến giờ đã thành khu lớn nhất, mạnh nhất, đẹp nhất, cũng đen tối nhất trong tất cả những khu được người sống sót gây dựng lại.
Nhưng nỗi khổ của con người vẫn chưa kết thúc, hơn một thế kỷ trước, có mấy nhà khoa học thiên văn nghiên cứu phát hiện, thiên thạch đen rơi từ bên ngoài trái đất vẫn còn một mảnh vỡ chưa tan biến, tạm thời đã bị lực hút của mặt trăng kéo xa trái đất, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ thoát khỏi sự khống chế của mặt trăng, có nghĩa là không lâu sau "Thần Khóc" sẽ ập đến nhân gian lần nữa. Lúc đó, tất cả những người còn sống sót sẽ bị nhiễm vật chất tối, người đột biến sẽ tàn sát vùng Tịnh thổ*** cuối cùng, lúc đó, vận mệnh của con người sẽ đóng băng hoàn toàn.
Mà có lẽ bào tử người cá được giữ gìn bởi vị học giả già người người trong giới sinh vật học kính trọng, di vật người cá được gọi là "yoila" kia là hy vọng duy nhất của con người.
Anh không rõ lai lịch cụ thể của bào từ người cá đó, chỉ biết được những tin vụn vặt trong những lần cha mẹ nói chuyện với nhau, hình như đó là thứ để lại cho học giả già kia trong chiến tranh người cá và con người, hình như ông ấy đã trải qua chuyện gì đó vô cùng đặc biệt, vì vậy mà thể chất khác với người thường, sống rất thọ, cũng rất dằn vặt, nhưng mãi đến khi ông ấy qua đời cũng chưa từng nói với ai về những gì mình đã trải qua. Ông ấy truyền hết thành quả nghiên cứu cả đời mình cho hai người học trò xuất sắc nhất... là cha mẹ anh. Bọn họ vẫn luôn đi trên con đường của thầy mình vừa cô độc vừa kiên định, chứng minh bằng mấy năm rằng có thể thứ là tinh tử người cá kia có gen tự hồi phục rất mạnh của người cá, có thể có hiệu quả khôi phục tế bào bị tổn thương của con người, trị được nhiều vết thương và bệnh khó tưởng tượng được, anh cũng từng tận mắt thấy được cảnh tượng trong kính hiển vi sau khi dịch chiết xuất từ bào tử người cá được tiêm vào cơ thể người nhiễm "hạt vật chất tối"...
Gen của người cá và gen của vật chất tối vẫn đang liều chết chiến đấu, dù trước đó không miễn dịch hoàn toàn được, cũng có dấu hiệu bị nhiễm và ăn mòn rồi xảy ra đột biến, nhưng từ đầu đến cuối vẫn vô cùng kiên cường, có thể liên tục hồi phục cho bản thân trong khi đánh gϊếŧ, chưa từng bị virus ngoài hành tinh hung hãn này đánh bại, phá hủy hoàn toàn bao giờ.
Không biết nếu chiết xuất bào tử người cá truyền vào cơ thể người bị nhiễm sẽ có kết quả thế nào. Vì rất khó thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người đột biến nguy hiểm, bọn họ vẫn luôn nghiên cứu trên cơ thể động vật, nhưng thành quả nghiên cứu bao nhiêu năm chưa đủ chín muồi, nên cha mẹ chưa công bố bao giờ.
Cha mẹ anh dốc hết tâm huyết nửa đời vì nghiên cứu bí mật này, nhưng không biết bị người bạn, hay đồng nghiệp hay học sinh nào của bọn họ từng đến phòng thí nghiệm tiết lộ ra ngoài... khiến thế lực lớn mạnh ngấp nghé.
Đó là lý do bọn họ gặp phải họa sát thân.
"Ầm ầm", tàu ngầm hơi lắc lư khiến Medusa tỉnh táo lại.
Trên màn hình hiển thị giữa rãnh biển khá rộng, giống như bụng bình hoa, tuy chưa đến đáy nhưng đã xuất hiện mặt bằng giống như đáy biển, xuống sâu hơn nữa là vết nứt cực kỳ hẹp, mà chấm đỏ đó đã biến mất ở đây.
"Không thăm dò được." Nhân viên lái tàu ngầm nói: "Chắc đã rúc vào kẽ nứt rồi, nếu xuống nữa thì hẹp quá, tàu ngầm không thể qua được."
"Chúng ta ra ngoài."
Timothy ngạc nhiên, nhìn Medusa đã mở dây an toàn ra đứng lên, mấy nhân viên y tế cũng làm theo ngay. Trên gương mặt như vẽ từ tranh sơn dầu kia chẳng có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh liếc lính đặc chủng đội Cá kình khổng lồ vẫn chưa đứng lên, rồi lại nhìn gã, lông mi dài cụp xuống, nói: "Thượng úy Timothy, anh sẽ không rúc trong tàu ngầm, thả mục tiêu đi đâu nhỉ?"
Timothy tức đến mức bật cười: "Mắc mẹ gì tao phải nghe mày?"
Chấm đỏ trên màn hình lóe lên.
Gã tháo dây an toàn ra, mắng: "Ngồi đây làm gì, cút hết ra ngoài ngay cho tôi!"
Ngoài tàu ngầm chỉ có bóng tối vô tận, Medusa kéo máy đẩy sau lưng ra, đồ lặn đặc biệt không dày nặng, gần như có thể cảm nhận được cảm giác chạm vào những loài thủy sinh dưới đáy biển qua lớp kim loại mềm, khiến người ta hơi khó chịu.
Anh bơi về trước theo tốp lính đặc chủng, đèn đầu của mọi người soi sáng khu vực trước mặt, vô số sinh vật phù du nhỏ xíu lao đến trước mặt, Medusa cảm thấy khá may vì bọn họ dùng mặt nạ bảo vệ đủ dày. Có lẽ mấy kẻ đột biến đó không thể xuống tận đáy biển sâu thế này, ai biết được, nhưng vẫn mong là vậy.
Suy nghĩ này thoáng qua, bên tai chợt vang lên tiếng thúc giục, trên mặt nạ thủy tinh trong suốt cũng lóe lên chấm đỏ trên bản đồ. Con ngươi Medusa co lại, chấm đỏ đó... rất gần! Chính là bên dưới bọn họ!
"Tản ra hết! Vây thành hình quạt!" Tiếng lệnh của Timothy truyền đến từ trong máy liên lạc, lính đặc chủng phía trước nhanh chóng tản ra, một tấm lưới điện nanomet bán trong suốt được nhanh chóng giăng trong biển, lúc nhiều đường sáng giao nhau lướt qua, một bóng dáng to dài lướt trong tầm mắt mọi người rồi lao thẳng vào lưới. Medusa và mấy nhân viên ý tế bị làn sóng dữ đẩy sang một bên, Archer nắm cổ tay anh, cơ thể hai người va mạnh vào tảng đá biển cứng rắn phía sau. Lúc này, Medusa cảm nhận được tảng đá sau lưng đang nhúc nhích, vừa quay lại nhìn đã thấy một hình cầu to bằng cái đầu người, tản ra ánh sáng đỏ như máu. Bên trong là một con ngươi thẳng đứng như rắn...
Mắt thú.
Răng nanh hung tợn đan xen chỉ cách anh một xíu xiu. "Tránh ra, Archer!" Đột nhiên anh kéo máy đẩy, cả người bắn về sau, thấy con thú khổng lồ kia lao thẳng về phía anh, đâm sầm vào trong lưới điện nanomet, sau đó tấm lưới chia năm xẻ bảy trong tia lửa và ánh sét, mà ngay khoảnh khắc sinh tử này anh mới thấy rõ được dáng vẻ của sinh vật đó... nó vốn không phải người cá gì, mà là một con thằn lằn khổng lồ giống khủng long, nó còn to hơn cả tàu ngầm của bọn họ mấy lần.
"Na... ka.. miya."
... Nakamiya.
Đó là thú cưỡi cổ xưa, có trong video tư liệu về người cá, đã từng xuất hiện cùng với người cá đuôi đen nào đó! Chưa kịp hoảng hốt thì con thú khổng lồ kia đã đến gần chỗ anh trong thoáng chốc, sáng tối giao nhau, một bóng người lóe qua cạnh anh, Medusa chợt cảm nhận được động lực của máy đẩy chợt khựng, tốc độ cũng chậm lại.
Đèn đầu lướt qua bên cạnh, chiếu sáng vết đao hung tợn bên mắt phải, Timothy nhếch môi nhìn anh như vui mừng khi thấy người gặp nạn, nhanh chóng rời khỏi đó.
Lấy anh làm mồi câu đúng không?
À, thế thì vừa khéo.
Medusa cười lạnh lùng, bắn móc dây thừng trong tay ra, nghe thấy tiếng gào phẫn nộ truyền đến từ trong máy liên lạc như ý muốn, anh nắm lấy thắt lưng vũ trang trên eo bị móc dây thừng kéo lại, khom lưng nhảy một cái! Chỉ số độ sâu của biển tăng vọt trong nháy mắt, ánh đèn trên đầu cũng bị vết nứt hẹp tối tăm nuốt chửng.
"Medusa, thằng điên! Buông ra! Mày dám!"
Tiếng gào liên tục truyền ra từ trong máy liên lạc, tín hiệu máy liên lạc của Timothy đang bị ảnh hưởng vì va chạm mạnh với đá, Medusa đè mạnh đầu gã lên vách đá để tăng thêm chút bề mặt ma sát, hài lòng khi thấy mặt nạ của Timothy chằng chịt những vết nứt như mạng nhện.
Đừng vội, thả ra ngay thôi.
Dù sao thì chất lượng quân dụng của xưởng quân đội Đế quốc không tồi.
Cái bóng khổng lồ đuổi đến từ bên trên, xương tủy của con thú kia vô cùng dẻo dai, trong vực thẳm có đường kính không quá năm mét mà hoạt động thoăn thoắt, trong chớp mắt đã đuổi đến đỉnh đầu. Dường như không nghe thấy tiếng Timothy mắng chửi điên cuồng, Medusa buông tay ra, đẩy lưng gã lên trên. Giây sau, trong máy liên lạc đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết mơ hồ.
Vừa khéo.
Bọn gϊếŧ người năm ấy bớt một tên nữa rồi.
Medusa vịn chặt vách đá, cảm nhận được da mình nhanh chóng chạm vào da thô xù xì của con quái thú khổng lồ, đèn đội đầu của Timothy chiếu xuống, máu bắt đầu lan ra trong nước. Anh bất chợt nắm chặt thân dây thừng trong lòng bàn tay mình, cơ thể bị một luồng sức mạnh cực lớn kéo xuống!
Chính là lúc này! Anh bám hai tay nắm lấy phần gồ lên trên đuôi của con thằn lằn, lao vào vực sâu theo nó như tên bắn.
Áp lực nước biển tăng nhanh khiến anh cảm thấy choáng váng dù đã trang bị đồ lặn đặc biệt, cảm giác buồn nôn dâng lên, anh cắn răng kiềm lại. Nếu nôn lúc lặn, sẽ bị bãi nôn của mình làm chết ngạt mất, đó thật sự là cách chết cực kỳ tồi tệ.
Không biết bị quái vật này lôi xuống độ sâu bao nhiêu, anh chẳng thấy được gì, trong tai toàn là tiếng vang hỗn loạn của máy liên lạc đã mất tín hiệu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ...
Chắc chắn... anh phải bắt được người cá.
Dù nó đang ở đâu, khó bắt cỡ nào, anh cũng phải bắt được.
"Ầm", không biết sau lưng va mạnh vào gì đó, anh nôn khan một hồi, trong lúc hoa mắt chóng mặt chỉ vô thức nắm chặt dây thừng trong tay, Nakamiya đang kéo anh xuống cũng chậm lại, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, đèn trên đầu lay động chiếu qua trước mắt.
Một tia phản chiếu màu vàng khiến con ngươi anh chợt co lại.
Trước mặt không xa là sông băng đáy biển khu vực biển Nam Cực, trong tảng băng khổng lồ gần anh nhất... chợt xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Đó là... một người cá.
...
Chú thích:
(*): Anh túc - hoa thuốc phiện
(**) Cũng là Medusa nhưng từ tiếng Trung khác. Medusa (美杜莎) là tên của một con quỷ trong Thần thoại Hy Lạp - La Mã. Là con quỷ xinh đẹp và trẻ nhất trong ba con quỷ. Con quỷ này có mái tóc là rắn.