Cố Chiêu Diễn nghe tôi nói xong, anh đứng dậy, “Xem ra cô đã bị Tôn Kiêu Kiêu chú ý đến rồi.”
Những lời này khiến tôi hoảng sợ, “Không thể nào! Lúc trước cô ta cũng chưa từng gặp tôi, làm sao cô ta biết?”
“Chưa từng gặp cô không có nghĩa là không biết cô. Cô quá coi thường Tôn Kiêu Kiêu rồi.”
Anh vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có điều không thích hợp.
Tôi và Lý Vi Nhiên căn bản không quen Tôn Kiêu Kiêu, vì sao cô ta cố ý mời hai chúng tôi nhất định phải tham gia tiệc sinh nhật.
Có lẽ nào, mục đích thật sự của cô ta mà muốn tôi tới để ra oai phủ đầu.
“Cái đó, vậy tôi nên đi trước thì hơn.”
Tôi đang định đứng dậy, khóe môi Cố Chiêu Diễn lại nở một nụ cười, “Cô không cần gấp thế chứ.”
“Tất nhiên anh không vội rồi, anh có phải tôi đâu.”
“Cô đến đây như thế nào?”
“Tôi…” Lúc này tôi mới nhớ ra, tôi không có xe, chỗ này cũng không phải ở nội thành mà ở giữa sườn núi, muốn xuống núi phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Hoặc là, đi tìm Lý Vi Nhiên hỏi xem cô ấy đã muốn về hay chưa.
Nếu không, tôi chỉ có thể đi xe “căng hải" xuống núi.
Cố Chiêu Diễn dường như nhìn thấu sự quẫn bách của tôi, lập tức đứng lên, “Để tôi đưa cô.”
Tôi cảm thấy ngoài ý muốn, “Anh muốn đưa tôi đi?”
“Phải.” Anh gật đầu.
Tôi đánh giá người đàn ông trước mắt. Tôi và hắn không thân thiết, thậm chí chưa từng quen biết, vì sao anh lại nhiệt tình như vậy?
Hay có ý đồ quấy rối?
Ngẫm lại thì cũng không có khả năng.
Nếu là bạn của Chu Nhược Bạch, khẳng định cũng là công tử nhà giàu, muốn cướp tiền chắc chắn không tìm đến tôi.
Còn cướp sắc thì… Cũng không thể nào, tôi cũng không đến mức tự luyến cho rằng bản thân quá xinh đẹp.
“Có đi hay không?” Anh dường như chuẩn bị đi lấy xe.
Tôi hạ quyết tâm, “Đi.”
“Triển Nhan, cậu định đi đâu?”
Tôi đang định đi theo Cố Chiêu Diễn ra ngoài, nhìn lại thì thấy Lý Vi Nhiên đang cùng Tôn Kiêu Kiêu đi về phía tôi.
Hự…
Tôi chỉ có thể đứng tại chỗ.
Tôn Kiêu Kiêu tươi cười, ngữ khí thân thiết, “Triển tiểu thư nhanh như vậy đã muốn đi, là do tôi tiếp đón không chu toàn sao?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu, “Không phải, chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới vẫn còn một số công việc gấp phải xử lí cho nên muốn về trước. Xin lỗi cô, không thể ở lại góp vui.”
“Tiếc vậy sao.” Giọng nói của Tôn Kiêu Kiêu tựa như ẩn ẩn thất vọng.
Lúc cô ta nhìn Cố Chiêu Diễn đứng bên cạnh tôi, sắc mặt khẽ đổi.
Đây là cái tình huống gì?
Lòng tôi cảm thấy kinh ngạc, nhưng đương nhiên không biểu hiện ra bên ngoài.
“Triển Nhan, cậu không đợi tớ và Nhược Bạch cùng về sao?” Lý Vi Nhiên nhìn tôi kì quái, “Cậu về bằng cách nào?”
Tôi đang định trả lời, Cố Chiêu Diễn đã nói thay tôi: “Tôi đưa Triển tiểu thư về.”
Biểu tình của Lý Vi Nhiên càng kì quái.
Cô ấy nhìn tôi, lại nhìn Cố Chiêu Diễn, sau đó ánh mắt dừng trên người tôi, “Là bạn của cậu sao?”
Xem ra cô ấy không biết Cố Chiêu Diễn.
Không hiểu sao biểu tình của Tôn Kiêu Kiêu lúc này lại có chút lạnh lùng, “A Diễn, bạn của em không cần anh đưa.”
“Bây giờ cô ấy cũng là bạn của tôi.” Cố Chiêu Diễn trả lời, thoạt nhìn hai người bọn họ rất quen thuộc.
Sau đó anh quay đầu nói với tôi: “Đi thôi.”
Cứ như vậy, tôi mạc danh kì diệu mà ngồi lên xe của Cố Chiêu Diễn.
“Anh rất quen thuộc với Tôn Kiêu Kiêu sao?” Tôi nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, hỏi anh.
Anh thật thà gật đầu, “Cũng coi như vậy.”
“Vậy còn Lục Vân Điền?”
“Cũng thế.”
Nhưng tôi lại cảm thấy mọi chuyện không hề nhẹ nhàng như cách anh nói, “Ba người các anh không phải là mối quan hệ tay ba đấy chứ?”
Anh cười rộ lên, liếc mắt nhìn tôi, “Trí tưởng tượng của cô phong phú quá nhỉ, mối quan hệ tay ba chẳng phải là chỉ mấy người sao?”
Được rồi, tôi rất có ưu điểm tự mình biết mình.
Không muốn tiếp tục đề tài này, tôi im lặng tựa lưng vào ghế, Cố Chiêu Diễn cũng phối hợp không đề cập nữa.
“Cô ở đâu?” Một lát sau, anh hỏi.
“Hoa viên Hương Tạ. Nhưng anh cho tôi xuống ở lầu Tinh Thuỷ là được rồi.”
Xe nhanh chóng đi tới lầu Tinh Thuỷ.
Bây giờ cũng đã chín rưỡi tối, khu phố ẩm thực vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là người.
Cố Chiêu Diễn nghi hoặc, “Cô muốn xuống đây làm gì?”
“Tôi đói, cho nên muốn ăn gì đó. Tối nay cảm ơn anh nhiều.”
“Cô định mặc như vậy?” Anh ngắt lời tôi.
Tuy nói mặc lễ phục đi chợ đêm ăn thì có hơi khoa trương, nhưng tôi không quản nhiều như vậy được, bởi vì tôi đói vàng mắt rồi, hôm nay tôi còn chưa ăn tối đâu.
Đang định trả lời, đã thấy Cố Chiêu Diễn mở cửa xuống xe, từ chỗ ngồi phía sau đưa cho tôi một chiếc áo vest, “Khoác vào đi.”
Tôi ngây ngốc nhận lấy.
Vừa chạm vào chiếc áo này tôi đã nhận ra được nó rất đắt tiền. Chợ đêm nhiều dầu mỡ khói bụi như vậy, sao tôi dám không biết xấu hổ mà mặc chiếc áo này đi khắp nơi chứ?
“Không cần đâu, nhỡ đâu bị bẩn lại phải giặt.”
“Không có việc gì, cô cứ mặc vào đi.”
Tôi không tiện tiếp tục từ chối, đành phải khoác bên ngoài bộ lễ phục.
Không nghĩ tới người này còn rất cẩn thận.
“Cảm ơn.”
“Đi thôi.” Anh cầm chìa khoá xe.
“Anh cũng đi sao?” Tôi kinh ngạc.
“Tôi cũng đói.”
Tôi cùng Cố Chiêu Diễn ngồi xuống trước một quán nhỏ bán mì thịt bò.
Xung quanh đều là người trẻ tuổi đi ăn tối, hoặc là nhân viên văn phòng vừa mới tan làm, thậm chí có người còn đang mặc áo ngủ.
Chỉ có hai chúng tôi là không hợp với hoàn cảnh cho lắm.
Trên thực tế, tôi không cảm thấy có vấn đề gì, người không quen với hoàn cảnh xung quanh hẳn là Cố Chiêu Diễn.
Sợ vị thiếu gia này chê đồ ăn không sạch sẽ, tôi dùng nước trà nóng tráng qua bát của anh một lượt, lại lau sạch thìa đũa.
Mì thịt bò nhanh chóng được bưng lên.
Không thể không nói, lễ nghi trên bàn ăn của công tử trong gia đình có tiền quả nhiên rất tốt.
Dù đang ở chợ đêm hỗn tạp, ngồi trên một chiếc bàn gỗ nhỏ, nhưng dáng vẻ ăn mì thịt bò lại tao nhã như vậy.
Dáng ăn của Cố Chiêu Diễn tốt như vậy, khiến cho tôi cũng không thể “bung lụa", chỉ có thể nhẹ nhàng nhai nuốt, còn phải lấy tay che miệng lại.
Vì rất đói, tôi húp cạn cả nước dùng.
Tôi với lấy hộp khăn giấy trên bàn, đang định rút hai tờ đưa cho anh, lại thấy Cố Chiêu Diễn rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, tao nhã đưa lên lau miệng.
Cánh tay tôi dừng ở giữa không trung.
Đột nhiên tôi cảm thấy, tôi còn thô lỗ bỗ bã hơn nhiều so với một người đàn ông.
Anh nhìn tay tôi khựng lại, nghĩ ra tôi định làm gì, vì thế nhận lấy khăn giấy, rất lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Tôi xua tay, ý bảo không cần khách khí, sau đó hỏi ông chủ bao nhiêu tiền.
“Tổng cộng là ba mươi hai tệ.” Chủ quán đáp.
Cố Chiêu Diễn đang định đứng dậy, tôi đã đưa tiền ra trả, “Hôm nay để tôi mời anh, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Cô không cần khách khí như vậy.” Anh nhướng mày nhìn tôi, khoé mắt ẩn ẩn ý cười.
Xung quanh có mấy cô gái trẻ liên tục nhìn về phía này.
Tôi phát hiện người này rất hay cười, hơn nữa, điều tối quan trọng là, anh cười rộ lên vô cùng đẹp mắt, chính là loại đẹp mắt của chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta tâm tình vui sướng.