Có thể là nhìn phản ứng của tôi, anh bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Em ghét tôi sao?”
Tôi không chút do dự lắc đầu.
Anh không biết giá trị của mình ở mức nào sao?
“Hẳn khó có cô gái nào có thể ghét anh.”
Cố Chiêu Diễn như nhẹ nhõm trở lại, còn thật sự hỏi lại tôi, “Nếu nói vậy, em có cảm giác gì với tôi không, một chút cũng được?”
Kì lạ ghê.
Tôi thề, trước tối nay, tôi không hề có một chút suy nghĩ quá phận nào với Cố Chiêu Diễn.
Nhưng ngay tại giây phút này…
“Đột nhiên có một chút.”
Chúng tôi đối diện lẫn nhau.
Một mảnh im lặng.
Khoé môi Cố Chiêu Diễn gợi lên độ cong mê hoặc, trên khuôn mặt phảng phất ánh nắng rực rỡ, đáy mắt giống như kim cương đen sáng chói.
“Vậy là tốt rồi.” Anh nói.
Không khí trong xe nháy mắt trở nên ám muội.
“Tôi đưa em về trước đã.”
Kế tiếp, hai chúng tôi cũng chưa biết nói gì với nhau. Cố Chiêu Diễn lại khởi động xe, một đường chạy đến cửa tiểu khu.
Sau khi tháo dây an toàn, tôi đang định xuống xe, lại chú ý tới một chiếc SUV vô cùng quen mắt đậu ở ven đường, là xe của Lục Vân Điền.
Không ngờ hắn đã tới.
Tôi mở cửa xuống xe, Lục Vân Điền cũng lập tức từ xe bước xuống.
Sắc mặt hắn thoạt nhìn không tốt lắm, tựa như mưa gió mây đen vần vũ.
Không biết hắn đã đợi bao lâu.
“Bây giờ em lên phòng lấy giúp anh…”
“Đừng có nói với tôi hai người đang ở bên nhau đấy.” Đối phương lạnh lùng ngắt lời tôi.
Về vấn đề này, tôi không muốn trả lời, vì vậy không nói gì.
“Triển Nhan, lấy bối cảnh của Lục gia, tôi không có cách nào cưới cô vào cửa. Mà Cố Chiêu Diễn, cô càng sánh không nổi.” Trong mắt Lục Vân Điền là hờ hững cùng lạnh lẽo, lời nói ra cũng lạnh lùng không kém.
Đối lập với hiện tại, tôi phát hiện thái độ của hắn trước đây quả đúng là mùa xuân ấm áp.
“Hay là, cô tính muốn hầu hạ anh ta giống như trước kia hầu hạ tôi, sau hai năm lại nhận về hai căn nhà.”
Tôi biết Lục Vân Điền luôn nói lời khó nghe, trước kia hắn cũng thường trêu ghẹo tôi, cười nhạo tôi, nhưng không bằng một phần mười bây giờ.
Nhịn không được nở một nụ cười thản nhiên, tôi nương theo lời hắn mà nói tiếp: “Đúng vậy, tôi đang có ý này. Tập đoàn Cố thị nổi danh như vậy, Cố Chiêu Diễn hẳn cũng không quá keo kiệt đi. Còn phải cảm ơn Lục công tử cùng với vị hôn thê của anh, bằng không, làm sao tôi có thể quen biết Cố Chiêu Diễn được.”
Sắc mặt Lục Vân Điền đen như đáy nồi, tiếp tục lạnh lùng cười nhạo: “Trước kia không phát hiện ra mồm mép cô cũng nhanh nhạy như vậy.”
“Kẻ sĩ ba ngày đã không thể nhìn với cặp mắt xưa mà thôi. Lục công tử anh cũng thay đổi không ít.”
Hắn lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, không nói nữa.
Tôi cũng không muốn tiếp tục đấu võ miệng với hắn, thầm nghĩ lên nhà cầm áo cho hắn nhanh cho xong việc, “Anh chờ một chút, tôi lên lấy áo cho anh…”
Quay đầu, lại thấy xe của Cố Chiêu Diễn vẫn còn ở chỗ đó.
Nghĩ đến đoạn đối thoại lúc nãy đã bị anh nghe thấy, mới vừa rồi còn được anh tỏ tình, sau đó lại bị anh nhìn thấy tôi cãi vã với kim chủ tiền nhiệm, nói thật, tôi cảm thấy vô cùng mất mặt.
Không sao cả, chỉ cần tôi không xấu hổ, thì xấu hổ chính là người khác.
Tôi đi đến trước xe của Cố Chiêu Diễn, thành khẩn nói, “Cảm ơn anh tối nay đã đưa tôi về nhà, anh nhớ lái xe cẩn thận nhé.”
Anh mở cửa xe, nhanh chóng đi đến trước mặt tôi, nói: “Cuối tuần này đi xem mưa sao băng không?”
Tôi ngẩn người, “Sao cơ?”
“Bản tin mới nhất không phải đã đưa tin cuối tuần sẽ có mưa sao băng sao? Dù sao cũng không có việc gì, cùng nhau đi xem.” Anh dịu dàng nhìn tôi, giống như chuyện lúc nãy chưa từng phát sinh.
Tôi có chút ảm đạm, chậm rãi lắc đầu, “Không cần tốt với tôi như vậy, Cố Chiêu Diễn, tôi không đáng.”
“Nếu nói như vậy, đêm nay Lục Vân Điền sẽ không tức giận chạy tới đây. Anh hiểu rất rõ vị trí của Tôn Kiêu Kiêu trong lòng cậu ta.” Vẻ mặt anh còn rất nghiêm túc.
Hoá ra anh còn biết an ủi người khác.
Giây phút thất thần qua đi, tôi mới nói, “Chỉ là, anh vẫn nên đi tìm một cô gái sạch sẽ, thuần khiết lại tốt đẹp, như vậy mới xứng đôi với anh.”
Ánh mắt Cố Chiêu Diễn nhìn tôi vừa như sửng sốt, lại vừa như không biết nói gì.
“Triển Nhan, từ hồi trung học tôi đã ra nước ngoài du học, không hề bảo thủ như em nghĩ đâu. Tôi cũng không phải là đồ cổ từ thời cổ đại, bạn gái phải tìm người…” Nói đến một nửa, anh nhất thời ngậm miệng, xấu hổ đỡ trán, “Tóm lại… Cuối tuần này chúng ta cùng nhau đi xem mưa sao băng, cứ quyết định như vậy đi.”
Biểu tình của Cố Chiêu Diễn thẳng thắn chính trực, ánh mắt sáng ngời mang theo sự chờ mong.
Giờ phút này, anh dùng vẻ mặt mong đợi nhìn tôi.
Tôi không có lí do gì để cự tuyệt. “Được.”
Hai ngày sau, trưởng bộ phận nói cho tôi biết, Cố thị vừa mới gọi điện thoại tới nói hạng mục kia họ muốn hợp tác với công ty chúng tôi.
Sếp tổng mặt rồng đại duyệt, tuyên bố cuối tháng công ty tổ chức du lịch kết hợp team building cho tất cả nhân viên công ty ở thị trấn Ôn Tuyền.
“Tiểu Triển, lần này có thể hợp tác với Cố thị còn có công lao không nhỏ của cô. Sếp tổng đã nói nhất định phải khen thưởng cho cô.” Trưởng bộ phận vui vẻ nói với tôi.
“Không cần đâu, kì thật tôi cũng không làm gì cả.”
“Đúng rồi, sếp tổng còn nói, nếu cuối tháng Cố Tổng Giám đốc không bận, cô có thể mời ngài ấy đi cùng với chúng ta đến Ôn Tuyền.”
Tôi cũng không dại gì mà để Cố Chiêu Diễn tham gia thêm hoạt động của công ty tôi, miễn cho đến lúc đó lại có chuyện gì phát sinh.
“Ơ… Trong khoảng thời gian này anh ta có vẻ rất bận, hôm qua cũng là mãi về sau mới nhận điện thoại của tôi, sợ là không có thời gian rảnh.”
“Là vậy sao…” Trên mặt trưởng nhóm xẹt qua một tia thất vọng, “Cũng không trách được.”
Tôi thở dài một hơi.
Rất nhanh đã tới cuối tuần, tôi search một chút tin tức về trận mưa sao băng kia, trên mạng nói thời gian xảy ra mưa sao băng là khoảng nửa đêm.
Hiện giờ đã là cuối mùa thu, cho nên lúc đó chắc hẳn rất lạnh, xem ra cần chuẩn bị quần áo đầy đủ.
Ban đêm, còn phải mang thêm ô nữa, nếu chẳng may trời mưa thì làm sao bây giờ?
Trên vòng bạn bè, dường như mọi người cũng đang thảo luận về mưa sao băng, phỏng chừng đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đi xem.
Chiều thứ Bảy, Cố Chiêu Diễn lái xe đến đón tôi.
Xe chạy về vùng ngoại ô gần hai tiếng, dọc theo một đường núi ngoằn ngoèo, chung quanh là rừng cây xanh um tươi tốt.
Khi chạy đến giữa sườn núi, trước mặt xuất hiện một trạm an ninh.
Cửa chính tự động mở ra.
Xe tiếp tục đi tới, thường thường sẽ lướt qua những tòa biệt thự xa hoa bên đường.
Lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra vùng này là một khu biệt thự sâu trong núi.
Rất nhanh đã đến đỉnh núi, rốt cuộc xe cũng dừng lại.
Một tòa biệt thự vừa hiện đại vừa tao nhã hiện ra, toàn bộ tường ngoài đều sơn màu trắng.
Tôi có chút không hiểu, hỏi Cố Chiêu Diễn: “Không phải chúng ta đi xem mưa sao băng sao?”
Anh buồn cười nhìn tôi: “Đúng vậy, xem từ đây.”
Ặc.
Tôi còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy Cố Chiêu Diễn lấy hành lí từ sau cốp, đi về hướng căn biệt thự kia.
Cửa thuỷ tinh mở ra.
Đợi cho đến khi anh trở lại, tôi nhịn không được hỏi, “Đây là nhà của anh sao?”
Anh gật đầu, “Phải. Nơi này là đỉnh núi, vị trí tuyệt hảo, đêm nay hẳn là có rất nhiều người yêu thiên văn đến ngọn núi này.”
Lúc trước tôi còn tưởng anh nói đi xem mưa sao băng là cắm lều trại ở ngoài trời chứ, không tưởng được người ta căn bản là ngồi ở ban công biệt thự mà ngắm!!!
Quả nhiên… Nghèo khó khiến trí tưởng tượng cũng hạn hẹp theo.