Ngục Y

Chương 9: Biết sẽ làm phiền rồi còn tới?



“Ở chỗ như nhà tù có người tốt sao?”

Lời nói vừa dứt, Trần Lập Quân đỏ mặt cúi đầu, im lặng, Trần Lập Văn ở một bên sắc mặt càng trở nên khó coi, trong khi Trần An Bình lại trông có vẻ rất bình tĩnh.

Anh đã học cách chấp nhận hiện thực từ ba năm trước.

Bây giờ, anh chỉ cảm thấy có lỗi với ba mẹ mình, vì anh mà họ bị coi thường.

Họ đã trải qua ba năm này như thế nào?

“Tiểu Mạn, An Bình không phải là tội phạm lao động cải tạo, cho dù có như vậy thì đất nước cũng đã tha thứ cho nó rồi, tại sao con lại nói ra nói vào? Sao vậy? Có một người em họ như An Bình làm con xấu hổ lắm sao? Phải biết rằng, năm đó thành tích sáu môn của con cộng lại, còn không cao bằng thành tích 3 môn của người ta đâu”.

Trần Lập Văn hít một hơi thật sâu, trực tiếp đưa ra quyết định: “Tóm lại, con nhất định phải sắp xếp cho An Bình một công việc, có con quan tâm, tiến cử, những người lớn trong nhà có thể yên tâm hơn, và...”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, con đồng ý với ba được chưa?”

Viên Tiểu Mạn cực kỳ không kiên nhẫn xua tay, nói với Trần An Bình: “Cậu đó, tám giờ sáng mai đợi tôi ở dưới lầu, tôi dẫn cậu đến công ty nhận việc, nhưng cậu không được nói cho ai biết cậu là em họ của tôi, vậy đi, tôi bận lắm!”

Nói xong, Viên Tiểu Mạn quay vào phòng, đóng sầm cửa lại.

“Con bé này đúng là không biết lễ phép”.

Trần Lập Văn vừa tức giận lại bất đắc dĩ, chỉ có thể cười khổ với cha con Trần An Bình, nói: “Đừng để bụng, nếu Tiểu Mạn đã đồng ý, thì nó chắc chắn sẽ giúp đỡ”.

“Được rồi, vậy em và con trai không quấy rầy anh chị nghỉ ngơi nữa, chúng em đi trước”.

Sau khi đã giải quyết xong việc chính, Trần Lập Quân kéo con trai đứng dậy rời đi: “Chị dâu, chúng em đi trước, xin lỗi đã làm phiền chị”.

“Biết sẽ làm phiền rồi còn tới? Cố ý đúng không, hừ!”

Sau khi Viên Hồng Diễm đắp mặt nạ xong, bà ta vặn eo bước vào phòng tắm, mặc kệ khuôn mặt khó coi của Trần Lập Văn.

“Vậy hai cha con đi về cẩn thận, có tiền không? Bắt taxi về đi”. Vừa nói xong, Trần Lập Văn vừa lấy ví ra chuẩn bị lấy một ít tiền, nhưng Trần Lập Quân từ chối.

Sau khi vào thang máy, Trần Lập Quân thở dài: “An Bình à, con đừng có ác cảm với bác gái và chị họ của con, việc họ có thành kiến với chúng ta là điều bình thường, mấy năm nay bác cả của con đã âm thầm giúp đỡ chúng ta rất nhiều, cái hố nhà chúng ta sâu như vậy, ai nhìn mà không sợ?”

“Con không ghét bọn họ”.

Trần An Bình lắc đầu, anh không phải đang an ủi người cha già của mình, mà thật sự không có oán hận.

Hiện tại anh chỉ ghét một người - Lưu Đan.

“Vậy là tốt rồi”.

Ánh mắt Trần Lập Quân sáng lên nhìn con trai mình: “Ngày mai con thức sớm một chút, đi cùng Tiểu Mạn đến công ty, dù là công việc gì chúng ta cũng không lựa, ba tin tưởng con, chỉ cần con cố gắng làm, thì tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn, kiếm nhiều tiền hơn, cưới một người vợ, ba và mẹ con cũng coi như yên tâm”.

“Ba, con hiểu rồi, chúng ta về nhà thôi”.



Giọng điệu của Trần An Bình rất thản nhiên, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh, hai cha con cứ vậy mà đi bộ về nhà.

Về đến nhà, Tiểu Tùng đã ngủ say, anh định tâm sự mọi chuyện với cha mẹ, nhưng khi biết ngày hôm sau Trần An Bình phải cùng Viên Tiểu Mạn đi tìm việc làm, mẹ anh đã đuổi anh đi tắm rửa, nghỉ ngơi.

Trần An Bình không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo.

Nằm trên giường, Trần An Bình suy nghĩ một chút, dự định ngày mai phỏng vấn xong sẽ đi tìm Lưu Đan, anh nhất định phải thanh toán món nợ này, không phải vì bản thân mà là vì sự sỉ nhục mà ba mẹ anh phải chịu trong ba năm qua!

Còn Cao Dương- tên khốn kiếp bị Trần An Bình đánh ba năm trước, tại sao lại dan díu với Lưu Đan? Hai người còn chuẩn bị kết hôn?

Tất nhiên, còn có bệnh của Tiểu Tùng nữa!

Loại độc nấm mốc trong máu là một loại độc mãn tính, gần như không có thuốc giải, cần nhiều loại dược liệu quý hiếm, cần phải nghĩ cách tìm cho bằng được. Anh cả và chị dâu đã ra đi, anh không thể để máu mủ duy nhất của bọn họ xảy ra chuyện gì được!

“Tôi đã trở lại, không ai có thể ức hiếp nhà họ Trần chúng tôi nữa!”

Âm thầm thề trong lòng, Trần An Bình ngủ say, đêm đó Trần An Bình ngủ rất ngon.

Sáng sớm thức dậy, mẹ anh đã đưa Tiểu Tùng đi nhà trẻ, ba anh cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

“Mau ăn cơm, ăn xong thì mau đi đi, nhớ kỹ, phải làm người thành thật kiên định, làm việc cần cù chăm chỉ”. Sau khi dặn dò vài câu, Trần Lập Quân cũng đi ra ngoài.

Trần An Bình ăn no bụng, cầm bánh bao vừa đi vừa ăn, khi đến dưới lầu nhà bác cả, thì Viên Tiểu Mạn cũng vừa đi xuống.

Viên Tiểu Mạn ăn mặc theo phong cách nhân viên văn phòng hiện đại điển hình, mặc một bộ vest với váy ôm sát, tất chân màu xám và giày cao gót, trên người xức nước hoa thơm ngát, vừa thời trang vừa xinh đẹp.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Trần An Bình, mày lá liễu cau lại, nhưng khi nghĩ đến sự sắp xếp của bạn trai tối qua, lông mày của cô ta lại thả lỏng.

“Chị Tiểu Mạn...”

“Đừng gọi tôi là chị, nhất là khi ở công ty thì càng không được gọi như vậy, tôi sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến tôi”. Viên Tiểu Mạn nhanh chóng dừng lại, sau đó đi về phía một chiếc Mercedes-Benz đậu bên đường.

“Đúng rồi, cậu ngồi ở ghế sau đi”.

“Được”.

Trần An Bình cũng không tức giận, mở cửa xe ngồi vào, chiếc Mercedes-Benz C là chiếc xe mà các chị gái thích nhất, nội thất cơ bản là vô địch, còn lại thì chỉ ở mức trung bình.

“Tiểu Mạn, đây là cậu em họ là tội phạm lao động cải tạo của em đó sao?”

Người đàn ông lái xe nhìn vào gương chiếu hậu với vẻ mặt giễu cợt.

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa”.

Viên Tiểu Mạn thúc giục: “Mau lái xe đi, một lát đưa cậu ta đến công ty phỏng vấn, em còn phải đi gặp khách hàng”.

“Yên tâm đi, em yêu, chắc chắn sẽ không đến muộn đâu”.



Miệng người đàn ông rất ngọt ngào: “Em yêu, hôm nay em thật xinh đẹp”.

“……”

Trần An Bình đã nhìn ra, người này là bạn trai của Viên Tiểu Mạn.

“Anh dẻo miệng quá, được rồi, lái xe đi”.

“Được rồi, nữ vương của anh, hãy thắt dây an toàn thật cẩn thận, xe chuyên dụng của em sẽ xuất phát ngay đây!”

Viên Tiểu Mạn ngồi ở ghế phụ không ngừng cười khúc khích.

“Đúng rồi, tội phạm lao động cải tạo…”

“Tôi tên là Trần An Bình”.

Trần An Bình cau mày, anh không phải là người dễ bị bắt nạt, nhưng anh không quen biết người đàn ông lái xe, người này lại liên tục gọi anh là tội phạm lao động cải tạo, đó không phải là khiêu khích và sỉ nhục sao?

“Đúng đúng đúng, Trần An Bình”.

Người đàn ông nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Mã Hồng Trạch, bạn trai của chị họ cậu, chúng ta đều là người nhà, tôi có vài lời muốn nói với cậu, cậu nhất định phải ghi nhớ”.

Mã Hồng Trạch nháy mắt với Viên Tiểu Mạn, vừa lái xe vừa nói: “Công ty Công nghệ Đổi mới Thâm Lam chúng tôi là một công ty công nghệ cao, cậu không có bằng cấp và không có kinh nghiệm làm việc, chỉ có thể làm một nhân viên bảo vệ, thậm chí còn có thể trượt phỏng vấn. “

“Tốt nhất cậu phải chuẩn bị tinh thần đi, dù sao thân phận của cậu cũng không tốt đẹp gì”.

“Công nghệ Đổi mới Thâm Lam?”

Trần An Bình thầm nghĩ, trùng hợp vậy sao?

Công ty mà Khương Nam tặng cho anh ngày hôm qua không phải là Công nghệ Đổi mới Thâm Lam sao?

Thật thú vị, phỏng vấn tại công ty nhà mình.

“Còn nữa, mặc dù tôi và Tiểu Mạn là lãnh đạo nhỏ trong công ty, nhưng chúng tôi cũng không muốn cậu ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của chúng tôi, à, lát nữa cậu xuống xe ở ngã tư phía trước đi, tự đi bộ đến công ty”.

“Được, có thể”.

Trần An Bình cũng không tức giận, nguyên nhân chính là anh không muốn nghe hai người nói chuyện sến sẩm trong xe, đặc biệt là Mã Hồng Trạch, giống như một tên nịnh bợ vậy, khiến người ta cảm thấy nổi da gà.

“An Bình, cậu đừng trách tôi, hiện thực rất tàn khốc, ai bảo quá khứ của cậu không đàng hoàng chứ?”

Có lẽ lương tâm của Viên Tiểu Mạn trỗi dậy, cô ta có chút không đành lòng.

“Không sao đâu, tôi xuống xe trước, hai người lái xe từ từ đi”.

Xe dừng lại, Trần An Bình xuống xe rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.