Ngục Y

Chương 33



“Nào, bắt mạch đi”.

Liễu Phỉ Phỉ duỗi tay, ánh mắt sáng ngời nhìn Trần An Bình, tuy rằng sắc mặt rất khó coi nhưng trong lòng Liễu Phỉ Phỉ lại vô cùng kinh ngạc.

Không ai biết rõ cơ thể của cô ấy hơn chính cô ấy.

Đúng vậy, cô ấy quả thực có kích cỡ hai bên khác nhau, điều đó rất rõ ràng, rõ ràng đến mức nào?

Hình dung theo cách này đi, một bên là quả đu đủ và một bên là quả lê ( quả lê chưa chín).

Trần An Bình vừa nhìn đã có thể biết được tình trạng sức khỏe của cô ấy, rốt cuộc là do anh có thị lực tốt hay thực sự có năng lực?

“Được”.

Trần An Bình ngồi đối diện Liễu Phỉ Phỉ, dùng ba ngón tay nắm chặt cổ tay người phụ nữ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận cảm nhận.

“Thế nào rồi? Có thấy được gì không?” Ước chừng ba phút sau, Liễu Phỉ Phỉ liền mất kiên nhẫn. “Được rồi”.
Trần An Bình rút tay lại, càng hiểu rõ hơn về cơ thể của Liễu Phỉ Phỉ một cách toàn diện và chỉ tiết hơn.

“Nói đi, nếu nói sai, tôi sẽ lập tức đuổi cậu đi ra ngoài!”

“Nếu tôi nói đúng thì sao?”

Trần An Bình khế cau mày, mặc dù Liễu Phỉ Phỉ rất đẹp, lại là cấp trên trực. tiếp của anh, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy có thể hết lần này đến lần khác bảo anh cút đi.

Cút? Cút như thế nào?

Cút lên giường sao?

“Gậu nói đi”.

“Tôi nói, thôi quên đi, chữa khỏi bệnh cho chị rồi nói sau”.

Trần An Bình do dự một lát, khẽ lắc đầu.

“Ngực của chị có kích cỡ khác nhau, chắc hẳn là do chị đã mặc nội y không vừa vặn trong thời kỳ dậy thì phát triển cơ thể, một số nội y chất lượng thấp có kích cỡ khác nhau”.

“Và chắc hẳn là chị đã phát triển rất tốt, phải chịu rất nhiều ánh mắt kỳ thị nên đã cố tình mặc nội y có kích cỡ nhỏ hơn một size, theo thời gian, kích cỡ trở nên khác biệt và bị đè ép rất chặt”.
Vẻ mặt của Liễu Phỉ Phỉ không thay đổi, nhưng cô ấy không giấu được sự kinh ngạc trong mắt.

Anh lại đúng một lần nữa, cứ như thể anh đã tận mắt nhìn thấy vậy.

Khi vào cấp hai, con gái sẽ bắt đầu phát triển từ từ, mà Liễu Phỉ Phỉ thì phát triển quá tốt và quá lớn, khi chạy bộ hay làm các việc khác thì cứ lắc qua lắc lại, ngoài ra, một số bạn nam cùng lớp đã cười nhạo cô ấy, vì vậy Liễu Phỉ Phỉ đã quấn ngực mình, quấn đến nỗi thậm chí còn sắp nghẹt thở.

Nhưng lúc đó cô ấy chưa có kinh nghiệm và cũng không biết cách quấn, một bên chặt một bên lỏng, dẫn đến kích cỡ khác nhau.

Đến sau này thì đã không thể thay đổi được nữa.

Sau khi trưởng thành, vì muốn cân đối nên Liễu Phỉ Phỉ chỉ có thể để một bên “hàng thật” và một bên còn lại thì độn miếng silicon.
“Bây giờ bên này của chị nhìn to, chắc hẳn là độn thêm thứ gì đó bên trong đúng không”.

Trần An Bình liếc nhìn khe núi trắng nõn và sờ vào mũi mình.

“Tức ngực khó thở cũng có thể liên quan đến việc chị đã quấn quá chặt, tôi kiến nghị chị nên mặc áσ ɭóŧ có size lớn hơn”. Sau khi chẩn đoán, Trần An Bình đương nhiên muốn cho bệnh nhân một ít lời khuyên.

“Cậu đúng là bác sĩ, cậu đã nói đúng hết”.

Làm sao Liễu Phỉ Phỉ lại có thể nghi ngờ Trần An Bình? Cô ấy hoàn toàn bị thuyết phục trước y thuật của Trần An Bình.

“Cậu có cách nào có thể giúp tôi không?”

Liễu Phỉ Phỉ cắn môi đỏ mọng, khuôn mặt có chút nóng lên, sau khi rối rắm một lúc mới mạnh dạn hỏi, lần này cô ấy hơi nghiêng người về phía trước, tỏ ra tôn trọng Trần An Bình.

“Có."

Trần An Bình nói với vẻ mặt chắc chắn.

“Thật sao?”

Liễu Phỉ Phỉ nghe được lời này vui mừng khôn xiết.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.