Chiều tà buống xuống trên một ngọn đồi nhỏ, bầu trời rực đỏ đẹp mê hồn đang chiếu những tia sáng ít ỏi còn sót lại xuống những nhành cây kẻ lá. Nhưng thứ ánh sáng ít ỏi ấy, nhanh chóng bị những cành lá rậm rạp và những bụi cây u ám dể dàng nuốt trọn. Tạo nên 1 vạt rừng tối tăm bao la và đầy cô tịch.
Một người đàn ông lặng lẽ bước đi trong mảng không gian u tối ấy, trên cơ thể đã lấm tấm mồ hôi vì bộ hành trong thời gian dài. Chiếc xe đạp được dắt đi bên cạnh cũng không ngừng vang lên âm thanh kẽo kẹt vì mang vác trên mình vài chiếc balo căng phồng có chút nặng nề.
Bất chợt người đàn ông dừng lại bước chân, nhìn vào vạc rừng bên cạnh đó chăm chú, bởi vì từ nơi đó phát ra âm thanh của 1 đứa trẻ.
- Chú ơi... chú bị lạc đường à?
Từ trong vạc rừng, 1 dáng người nhỏ bé bước ra. Đứa bé ước chừng mười mấy tuổi, gương mặt kháu khỉnh đáng yêu, nhưng có chút gầy gò vì thiếu ăn. Nhìn cậu bé, người đàn ông khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra đáp lời.
- Chú từ thành phố dạo chơi đi ngang qua đây, chẳng may bị lạc đường.
Cậu bé có chút rụt rè đánh giá lấy người đàn ông kia, ngoài thân thể cao lớn có chút rắn chắc. Dáng vẻ người đàn ông hiện ra đường hoàng, gương mặt tuấn tú ngay thẳng, có vẻ không phải người xấu.
- Làng của cháu cũng gần đây, nếu chú không ngại có thể ghé qua nghỉ chân 1 đêm.
Cậu bé có chút ấp úng, dường như sợ sệt khi tiếp xúc với người lạ.
- May qua, chú cũng cần 1 nơi để ngủ qua đêm. Nếu có thể nhờ cháu dẫn đường về làng mình giúp chú nhé.
Cậu bé gật gật đầu, rồi vẫy tay về hướng người đàn ông ra hiệu đi theo. Suốt cả quãng đường, cậu bé đi trước không nói 1 lời, chỉ thình thoảng ngoáy đầu nhìn sang người đàn ông xa lạ kia, rồi nhanh chóng rụt cổ trở về bước tiếp.
Đi 1 đoạn đường núi ước chừng 15 phút, đã lờ mờ thấy 1 thôn xóm nhỏ phía đằng xa, bất chợt cậu bé dừng lại có chút do dự, rồi nhẹ nhàng quay lại
- Chú ơi... chú...
Nhưng chưa đợi cậu bé nói hết câu, bất chợt từ phía trước vang lên 1 âm thanh già nua.
- Lâm... cháu đi chơi ở đâu từ sáng đến giờ, cha cháu tìm kiếm khắp làng, đang cực kỳ lo lắng ở nhà kìa.
Âm thanh già nua phát ra từ hướng ngôi làng, lúc này 1 người đàn ông luống tuổi đầu tóc bạc phơ dần dần bước đến. Ông lão, mặc dù tuổi đã cao, nhưng dáng vẻ vẫn còn mạnh khỏe, vừa bước đến, bỗng lườm nhìn cậu bé 1 cách khó hiểu, khiến cậu bé không khỏi run lên vì sợ hãi.
- Cháu chào bác, cháu là khách du lịch từ 1 thành phố gần đây. Đi qua nơi này chẳng may bị lạc trong rừng, cũng may có cậu bé tốt bụng này giúp đở.
Ông lão quay sang nhìn cậu bé rồi chầm chậm tiếp lời
- Lâm con về nhà trước kẻo cha lo lắng, bác sẽ tiếp đón chú này.
Cậu bé nhu thuận gật đầu, rồi nhanh chóng chạy đi, khi đi cậu thoáng chút quay đầu, như muốn ra hiệu điều gì với người đàn ông kia, nhưng khi nhìn thấy ông già đứng đó đang nhìn chằm chằm về phía mình, cậu chỉ có thể quay đầu nhanh chóng trở về làng.
Khi bóng dáng cậu bé khuất dạng, ông lão mới chợt quay sang nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ, rồi bước đến tiếp cận.
- Chào mừng đến làng của chúng tôi. Tôi là trưởng làng nơi đây.
Giọng nói trầm ấm, nhưng mang trong đó 1 sự mộc mạc thuần phát của người dân nơi sơn dã.
- Chúng tôi rất hoan nghênh những du khách xa lạ.
Trước nụ cười và lời nói chân tình của ông lão, người đàn ông thoáng bớt chút đề phòng. Nhanh chóng chuyện trò vui vẻ cùng ông lão, rồi cả 2 nhanh chóng cất bước về làng.
Bước vào làng, người đàn ông không khỏi ngạc nhiên. Toàn bộ nhà trong làng đều được làm bằng đá và gỗ, nhà được thiết kế cực kỳ cổ xưa, hoàn toàn không sử dụng bất cứ vật dụng nào của thời hiện đại. Ngôi làng như bước ra từ trong những trang sách cổ lâu đời.
Người dân trong làng cũng có chút kỳ lạ, quần áo họ đang mặc, vật dụng sinh hoạt của họ, toàn bộ như đến từ 1 nền văn minh xa xưa lâu đời. Nơi mà vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn đối với những thôn trang, làng mạc của Lạc Quốc thời hiện đại.
Nhưng trước ánh nhìn chằm chằm của trưởng làng, người đàn ông vẫn tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh, giống như không phát hiện bất cứ điểm kỳ lạ nào.
Trưởng làng dẫn anh đi thăm quan 1 vòng quanh làng, bất chợt cả 2 dừng lại trước 1 ngôi nhà đầy tiếng khóc than của phụ nữ và trẻ nhỏ. Trưởng làng giải thích, ngôi nhà này của 1 người tiều phu, sáng nay đi đốn củi vô tình gặp phải thú dữ. Người tiều phu không may ngộ hại, đến khi dân làng tìm kiếm, chỉ có thể phát hiện được 1 cánh tay trong 1 vạt rừng đẫm máu.
Người phụ nữ khóc thương ở kia là vợ của anh ta. Gia đình đang nhờ họa sư vẽ lại chân dung người đó để làm bài vị. Người đàn ông xa lạ cũng tỏ vẻ tiếc thương, nói vài lời an ủi với trưởng làng.
Sắc trời lúc này cũng dần chuyển tối, dưới sự tiếp đón nhiệt tình của trưởng làng, anh ta được dẫn về 1 căn nhà khang trang dành cho khách nhân ghé lại.
Thức ăn dân dã được nhiệt tình bày ra, vài người đàn ông có tiếng nói trong làng cũng có mặt nơi đây cùng trưởng làng tiếp đón người đàn ông. Nhận thấy thức ăn có điểm kỳ dị, anh chỉ có thể giả vờ trò chuyện nhiệt tình để qua bữa cơm 1 cách lịch sự.
Trời đã về khuya, người trong ngôi nhà cũng lần lượt rút đi. Khi chỉ còn 1 mình, xung quanh thân ảnh của người đàn ông kia có chút nhộn nhạo. Từ đó 3 bóng đen cũng hiện ra, 1 chỉ cá chép đen, 1 gà trống oai vệ và 1 chỉ xương rồng to béo với thân hình màu xanh nhạt.
Kim Hổ vừa thấy đống thức ăn trên bàn, bất chợt sấn tới, ý đồ bỏ chúng vào miệng thì bị ngăn lại. Lê Minh nhẹ nhàng tiến đến, cầm lấy dĩa thức ăn lên trên tay, dưới tác dụng của lớp áo Chuyên Dã hắn mặc trên người, dĩa thức ăn bắt đầu nhộn nhạo mà hiện lên chân diện mục.
Dĩa thức ăn với cá thịt tinh tươm bỗng chốc biến thành 1 dĩa thức ăn đầy dòi bò nhung nhúc. Nhìn thấy cảnh này Kim Hổ không khỏi lạnh cả người.
- Kim Hổ, âm thầm phát tán độc vụ xung quanh giúp ta. Đêm nay không tránh khỏi 1 trận chiến.
Xương rồng béo gật đầu, từ 6 chiếc lổ 2 bên hông nhẹ nhàng phun ra 1 lớp sương mù, lớp sương mù mờ nhạt dần dần lan tỏa tứ phía xung quanh, dưới ánh trăng mờ tối, nếu không chú ý rất khó phát hiện ra dị dạng.
Đồng hồ điểm 12 giờ, lúc này bên ngoài không gian im ắng đã có chút mờ tối. Bất ngờ ngay giữa ngôi làng, từng âm thanh kèn trống, từng tiếng khóc ai oán đồng loạt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh u tối kia.
Cùng 3 chỉ linh thú rời khỏi nhà, bước đến nơi âm thanh phát ra. Chỉ thấy lúc này dân làng đã tập trung đông đủ xung quanh ngôi nhà đưa tang.
Dân làng dáng vẻ có chút cổ quái, toàn bộ mọi người gương mặt trắng bệch, tứ chi căng cứng. Hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào ngôi nhà bất động như 1 t·hi t·hể. Tiếng kèn đưa tang, tiếng khóc ai oán không ngừng vang lên từ phía ngôi nhà.
Bài vị lúc này cũng đã được vẽ xong, phía trên bài vị đặt giữa nhà là hình ảnh 1 người đàn ông cực kỳ ánh tuấn, mày rậm mắt to, dáng vẻ đường hoàng. Nhưng khi thấy hình ảnh này, Lê Minh không khỏi chấn động trong lòng, bởi vì trên bài vị lúc này, hình ảnh người đàn ông kia, chính là hắn.