Từng giọt rượu được Lê Minh rót lên mộ phần, làm cho cả khu vườn ngập tràn một mùi hăng nồng của rượu cùng với mùi hương phiêu đãng của nhang khói.
- Chú Thạch, hôm nay con sẽ rời khỏi nơi đây 1 thời gian. Không biết bao lâu có thể trở lại.
Vừa nói hắn chậm rãi tự rót cho mình một ly rồi trầm ngâm nhìn về mộ phần trước mặt uống cạn
- Chung rượu này uống cạn coi như từ biệt. Chú Thạch hãy chờ con... nếu như có cơ hội con sẽ tiếp tục quay lại cùng nâng ly với chú 1 lần nữa.
Nói đoạn hắn cúi xuống vuốt ve 2 di ảnh đặc kế bên mộ phần.
- Cha mẹ, hai người tạm thời ở lại đây bầu bạn cùng chú Thạch. Thời gian sau, con nhất định sẽ trở lại, viếng thăm mộ phần của 2 người.
Rồi hắn cúi người váy lại thật sâu, hốc mắt đã thoáng chút phiếm hồng.
Mười phút sau, Lê Minh đứng sóng vai cùng 2 linh thú, ngoáy lại nhìn khách sạn Hồng Phúc 1 lần cuối cùng, rồi mới chậm rãi ngồi lên xe đạp, lọc cọc chạy đi.
Rời bỏ nơi sống hơn 30 năm, thật lòng hắn có chút bịn rịn và quyến luyến. Tuy nhiên để sinh tồn, hắn bắt buộc phải rời khỏi Giang Thành.
Tuyến đường hắn cũng đã tuyển lựa rất kỹ, đây là tuyến đường nhỏ, rất ít người sinh sống. Nên trên quãng đường chỉ thỉnh thoảng có thể gặp được vài đầu Zombie lạc đàn, khiến hắn dể dàng lảng tránh mà không cần 2 chỉ linh thú phải ra tay.
Đạp xe ước chừng 20km, Lê Minh đã tiếp cận khu vực ngoại ô Giang Thành. Nơi đây được gọi là Châu huyện, 1 huyện nhỏ trực thuộc Giang thành.
Châu Huyện, được xem như vựa lúa lớn nhất của Giang Thành. Kinh tế chủ yếu dựa vào việc trồng trọt canh tác, thế nên mặc dù là 1 huyện có diện tích đất vô cùng rộng lớn, nhưng dân cư lại cực kỳ thưa thớt.
Vị trí địa lý huyện nhỏ này cũng tương đối đặc thù. Cách thành phố lớn là Giang Thành tầm 30 km, đi về tây 90km có thể đến Hà Thành, nếu đi 250 km về hướng bắc có thể tiếp cận được Nam Kinh.
Phải biết rằng, Nam Kinh hiện tại là 1 trong 3 thành trì còn lại của Lạc Quốc nằm hoàn toàn trong vòng kiểm soát của chính phủ, cực kỳ an toàn. Còn nếu không thể đến được Nam Kinh do rắc rối trên đường, Lê Minh có thể lựa chọn đi về phía tây, Hà Thành, nơi có 1 cứ điểm cư trú khác. Mặc dù có thể không bằng Nam Kinh, nhưng mức độ an toàn vẫn rất cao.
Chính vì những yêu tố này, hắn một mực chọn lựa Châu huyện là nơi đặt chân tiếp theo. Đạp xe tầm 2 giờ, dưới cơn mưa lâm râm, cuối cùng Lê Minh cũng tiếp cận 1 khu nhà dân, giải quyết vài đầu Zombie lảng vảng trên đường. Lê Minh tuyển lựa 1 căn nhà tương đối thoáng mát, hắn cất đi xe đạp, quyết định ở lại đây 1 đêm.
Mặc dù nhà ở dưới nông thôn không lớn và đẹp đẽ như các căn nhà nơi thành phố xa hoa. Nhưng lại cực kỳ rộng rãi và thoáng mát. Đằng trước là đường lộ, phía sau là 1 cánh đồng lúa trải dài bất tận. Từng cơn gió mát thổi trên cánh đồng ùa vào trong nhà, khiến tâm lý của hắn có chút thư thả, mệt mỏi di chuyển cả đoạn đường dài vì thế cũng dịu bớt đi mấy phần.
- Boo... booo
- Buuu... blúp....
Bối Bối và Kim Hổ lúc này cực kỳ ăn ý, cả 2 không ngừng níu lấy tay hắn xoa xoa cái bụng tròn ra hiệu đói bụng. Khiến Lê Minh không khỏi giận mắng.
- Suốt cả quãng đường 1 mình ta đạp xe bở cả hơi tay, 2 đứa các ngươi chỉ biết nằm trên người ta ngái o o. Đến nơi thì lập tức than đói bụng. 2 đứa ngươi thật đúng là hao cơm a...
Nói thì như thế, nhưng hắn vẫn chậm rãi tiến vào căn bếp lục lọi 1 hồi tìm thức ăn để nấu cho 2 chỉ linh thú nhỏ. Lương thực thì dư xài, ngoài gạo có bên trong thùng, phía sau nhà kho còn chất đống thêm cả vài bao gạo lớn. Tuy nhiên đó là tất cả hắn có thể tìm được, mà 2 tiểu chỉ nhà hắn nổi tiếng là 2 cổ máy nghiền thịt, quyết tâm không có thịt trong bữa ăn sẽ không chịu động đũa khiến hắn không khỏi quay sang nhìn 2 tiểu chỉ bất đắc dĩ.
- Chỉ có gạo trắng thôi a...
- Boo... boo
- Buuu... blúp...
Cả 2 không hẹn mà nằm ra sàn nhà lăn lóc kêu khóc không ngừng, dường như quyết tâm nếu không có thịt sẽ không đứng lên. Chứng kiến một màn này khiến Lê Minh không khỏi đầu đầy hắc tuyến, đôi mắt giật giật. Rồi như nghĩ đến điều gì đó, hắn lặng lẽ bước ra gian nhà sau nhìn chằm chằm về chiếc chuồng nuôi của 1 căn nhà hướng tít ngoài xa.
'' Nhà ở nông thôn sẽ có vài hộ nuôi gà lấy trứng, nuôi heo lấy thịt. Trong thời mạt thế này, rất có thể những vật nuôi này cũng đã tiến hóa biến dị. Có thể xem xét tình hình 1 vòng quanh xóm, rất có khả năng sẽ tìm được vài đầu vật nuôi biến dị, có thể săn bắt được a.''
Nghĩ đến đây, hắn tiến đến dựng 2 đầu tiểu quỷ đang nằm lăn lóc dưới sàn dậy.
- Nháo đủ chưa? Có lăn lóc tới hôm sau cũng không có thịt mà ăn đâu. Mau dậy, ta dẫn 2 ngươi đi tìm thịt, sẽ có rất nhiều thịt.
Nghe đến đây, cả 2 không khỏi im bặt, lồm cồm bò dậy, nhìn Lê Minh với đôi mắt sáng rở.
...
'' Ta là 1 chú gà trống oai vệ...''
Bên trong chuồng gà, 1 chỉ gà trống đang đi qua đi lại ngắm nhìn mình trước gương.
'' Không, sai rồi... phải nói là cực kỳ oai vệ...''
Vừa nói chỉ gà trống vừa ưởn ngực, ngẩng cao đầu.
'' Không những cực kỳ oai vệ mà lại còn cực kỳ anh dũng, thực lực lại cao cường a.''
Vừa nói nó vừa ngẩng cao đầu bắn ra 1 q·uả c·ầu l·ửa về phía xa gây ra 1 v·ụ n·ổ nhỏ, xới tung cả 1 mảnh đất.
'' Không sớm thì muộn, ta sẽ thống trị cả thế giới này... Đến lúc đó sẽ nạp thật nhiều mỹ gà về dưới trứng...''
- Cục... cục...
Chỉ gà trống to lớn không ngừng vừa suy nghĩ vừa ưởn ngực ngắm nhìn cơ thể mình trong gương tự sướng. Nhưng như chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt nó bỗng trở nên trầm xuống.
'' Nhưng trước hết phải giải quyết được lão heo già hàng xóm nha. Thật đáng ghét... lão heo kia da dầy thịt béo, lực lại lớn vô cùng tính tình thì khốn kiếp, trong trận chiến lần trước hắn đã g·iết hết số mỹ gà mà ta thâu nạp được... thù này không trả ta thề không làm gà.''
Nhưng chợt nghĩ đến năng lực của đối phương trong trận chiến lần trước, gà trống không khỏi rụt rụt lại cái cổ lắc lắc lấy đầu vô cùng dè dặt.
'' Không được, không được nóng vội. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, phải chờ đợi thời cơ thích hợp. Đúng vậy chỉ là chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi, ta không có sợ ngươi nha lão heo già.''
Trong lúc còn mãi suy nghĩ gà trống bỗng nghe tiếng thét lớn từ phía đằng xa khiến nó tò mò, vội vàng nhảy lên trên nóc nhà nhìn qua. Chỉ thấy nơi phía xa có 1 người đang chỉ huy lấy 2 thú, 1 chỉ cá chép trắng, 1 căn xương rồng đang không ngừng quần ẩu với chỉ heo già mà hắn luôn mồm lẩm bẩm trong miệng.
- Nó đã bị Kim Hổ trói, Bối Bối công kích liên tục vào 1 điểm dưới mạn sườn của nó.
- Bành... bành... bành...
3 phát thủy đạn liên tiếp bắn về hướng mạn sườn, khiến chỉ heo trắng không khỏi kêu lên đau đớn, lớp da dầy không ngừng bị phá mở, đã có máu tươi không ngừng rịn ra.
- Thời điểm này, Kim Hổ, Phi Tiêu Gai hạ gục nó.
- Vút... Phập...
1 kích phi tiêu gai cuối cùng chuẩn xác cắm vào bộ vị đã phá mở, xuyên thấu vào nội tạng. Chỉ heo trắng gục xuống, 2 mắt nhắm nghiền, đ·ã c·hết không thể c·hết thêm được nữa. Nhìn thấy cảnh này, khiến gà trống 2 mắt mở trừng, 1 cổ ớn lạnh dọc sống lưng, nó âm thầm rụt cổ lại, ý đồ lặng lẽ bay xuống, sơ sệt sẽ bị nhân loại phía xa phát hiện.
- A... nơi đây còn có 1 chỉ linh thú nữa. Bối Bối, Kim Hổ bắt lấy nó, đem về làm thức ăn dự trữ.
Gà Trống run rẩy xoay đầu, thầm khấn vái thức ăn dự trữ trong miệng nhân loại kia không phải nó, hy vọng linh thú bị hắn phát hiện không phải là mình. Nhưng không quay sang thì thôi, quay lại hình ảnh trước mặt làm gà trống giật thót, chỉ thấy nhân loại đằng xa đang ngoái đầu nhìn sang, khuôn miệng giương lên 1 nụ cười vui vẻ.