Mộ Bạch ngồi trên tấm thảm dưới ghế salon, gáy bị ngón tay lạnh buốt xoa nhẹ mấy lần.
Chắc vì sợ nhột nên cậu nghiêng đầu tránh đi rồi ngẩng lên cười tít mắt.
Áo ngủ rộng thùng thình để lộ xương quai xanh và phần gáy trắng nõn, xúc cảm mịn màng mát lạnh.
Cậu vẫn chưa hay biết gì.
Cậu thấy Diêm Hạc rũ mắt, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve gáy cậu, hàng mi dài rậm che khuất cảm xúc trong mắt, khuôn mặt như ngọc vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Điểm khác biệt duy nhất là hơi thở.
Hơi thở người trước mặt trở nên gấp gáp nóng hổi, tỏa ra hương hoa cỏ thơm mát của sữa tắm.
Người kia không hề nóng vội mà động tác rất nhẹ nhàng, chỉ thỉnh thoảng cọ nhẹ răng vào cánh môi, dịu dàng trao nhau hơi thở nóng rực.
Eo Mộ Bạch bị một cánh tay ôm lấy, gáy cũng bị bóp chặt đầy tính chiếm hữu rồi chậm rãi vuốt ve khiến cậu ngứa ran.
Cơ thể từ từ nóng lên.
Mộ Bạch cảm nhận được toàn thân nóng bừng trong nụ hôn dịu dàng này.
Cậu mơ màng nghĩ mình là tiểu quỷ.
Đã chết mấy trăm năm rồi.
Ngay cả hơi thở cũng không có, nhiệt độ cơ thể lạnh ngắt thì làm sao thấy nóng được chứ?
Nhưng thân thể vẫn đang nóng lên, nóng đến nỗi mặt và tai đỏ ửng, dường như có thể cảm nhận được sức nóng đang từ từ dâng lên dưới lớp da mỏng.
Lùm cây ngoài cửa sổ lắc lư chao đảo trong không khí nặng trĩu hơi nước, tiếng sấm rền vang phía xa vọng lại liên hồi, mùi rỉ sắt bao trùm lên cỏ cây xào xạc.
Máy sấy rơi xuống mặt thảm trong phòng khách, tấm thảm bị chà đạp nhăn nhúm.
Hai người ôm nhau trên ghế salon, mùi sữa tắm hòa quyện vào nhau, mi mắt Mộ Bạch rũ xuống.
Thực thể mới ngưng tụ hệt như hạt sen non mềm được bóc vỏ, non đến mức chỉ cần bóp nhẹ là có thể vắt ra nước.
Toàn thân cậu như bị thiêu đốt, mí mắt nóng đến nỗi không mở ra được, ngay cả hơi thở nóng rực cũng bị người nuốt chửng, hầu như chẳng còn lại gì.
Thiếu niên mười mấy tuổi cũng ngây ngô như thân thể vừa ngưng tụ kia.
Chẳng bao lâu sau, thiếu niên mười mấy tuổi bắt đầu lộ ra vẻ quẫn bách, vành tai đỏ như máu.
Cậu bám vào vai Diêm Hạc, ngón tay thon dài trắng nõn níu lấy chiếc áo màu xám của người đàn ông, ngón tay gập lại trắng bệch.
Cậu mơ màng nghe người bên cạnh cười khẽ một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Mộ Bạch chỉ thấy toàn thân nóng bừng như sắp tan ra, trong đầu ong ong, bay vút lên mây rồi nổ tung.
Cậu nhớ mang máng đám học sinh ở học đường trong lúc đùa giỡn hay kể về nha hoàn thông phòng hầu hạ, mờ ám nói nha hoàn thông phòng cực kỳ quan tâm bọn họ, còn làm đủ thứ chuyện để giúp bọn họ thư giãn tinh thần.
Đám người đỏ mặt ngầm hiểu với nhau, Mộ Bạch nghĩ thầm rõ là hoang đường.
Nếu mình có người thương, sao lại để người thương làm chuyện nhục nhã kia chứ.
Sấm chớp rền vang ngoài cửa sổ át đi âm thanh nào đó, chẳng bao lâu sau người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng xinh đẹp ửng đỏ, sống mũi cao vút, dung mạo như vẽ, khuôn mặt như được chạm khắc từ băng tuyết lộ ra một biểu cảm khác.
Anh cúi xuống nuốt mấy lần rồi mới áp vào môi người trước mặt.
Tia chớp màu tím xé toạc chân trời, một tiếng sét chói tai vang lên, cành cây ngoài cửa sổ lắc lư dữ dội, mưa gió đột nhiên kéo đến.
Tấm thảm dưới ghế salon trong phòng khách biệt thự nhăn nhúm, đã không còn ai trên đó.
Phòng ngủ lầu hai chỉ bật một ngọn đèn đọc sách dìu dịu.
Tủ đầu giường mở toang, cái chai đã mở nắp đổ xuống sàn, tràn ra một vũng sền sệt.
Quần áo vương vãi trên thảm.
Mưa hắt vào cửa kính rào rào, trong âm thanh ồn ã này, giọng nói khàn khàn hỏi đi hỏi lại người ướt sũng trong chăn có được không.
Nghe cậu đồng ý mới có động tác.
Mưa càng lúc càng lớn, ào ạt hắt vào cửa sổ làm át đi âm thanh trong phòng ngủ.
Hàng cây ngoài cửa sổ bị mưa quất tơi tả, mưa to như hạt đậu vỡ tung trên lá phát ra tiếng lốp bốp như pháo nổ.
Sau nửa đêm mưa tạnh dần, gió cũng lắng xuống, chỉ có nước mưa trên lá cây tí tách rơi xuống đất.
Phòng ngủ tối om đến sau nửa đêm rốt cuộc sáng đèn.
Người đàn ông mặc bừa một chiếc quần khom người bế tiểu quỷ lên khỏi giường, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ dịu dàng thoả mãn.
Phòng tắm từ từ bốc lên hơi nước.
Trong phòng tắm, tiểu quỷ còn đọng nước mắt trên mi vô thức run rẩy rồi lẩm bẩm nói mớ mấy câu, dường như trong lúc ngủ mơ cũng muốn bò đi.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, tấm lưng đầy cơ bắp săn chắc có mấy vết cào, đôi mắt rũ xuống, ánh mắt tràn ngập tình ý, xoa nhẹ ngón tay tiểu quỷ.
Dường như đầu ngón tay cũng in dấu hôn, trìu mến lưu luyến đến cực điểm.
Lòng bàn tay trước kia bị Phật châu đốt cháy đã lành lại hoàn toàn, trắng nõn mịn màng như ngọc.
Người đàn ông đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên đó.
Hơn nửa tiếng sau, phòng tắm tắt đèn.
Phòng ngủ bật đèn sáng trưng, Diêm Hạc vặn máy sấy xuống mức nhỏ nhất rồi nhẹ nhàng sấy khô mái tóc đen mượt của Mộ Bạch.
Cậu đổ mồ hôi đầm đìa, lúc cuối toàn thân ướt sũng như mới vớt lên khỏi nước.
Tiểu quỷ ngủ mê mệt, lúc trong bồn tắm còn vô thức giật giật cánh tay, giờ nhấc tay lên cũng chẳng có sức, rã rời đặt trên giường.
Quanh năm suốt tháng toàn bay trên trời nên tiểu quỷ rất hiếm khi đi bộ, lúc nãy hai chân giơ cao chịu không được nên rơi phịch xuống rồi run lẩy bẩy.
Không chỉ chân mà ngay cả khuỷu tay cũng chịu không nổi, mới chống hai ba lần đã xụi lơ, dù có chống tay nhổm dậy cũng nghẹn ngào bò tới trước.
Diêm Hạc quay đầu nhìn đồng hồ trong phòng ngủ.
Bốn giờ sáng, tia nắng đầu tiên vẫn chưa ló dạng.
Nghĩa là Hắc Bạch Vô Thường vẫn chưa hết giờ làm việc.
Diêm Hạc khom người vén tóc trên trán tiểu quỷ, đắp kín chăn cho cậu, để lại một ngọn đèn ngủ mờ nhạt rồi tắt đèn phòng ngủ.
Anh thay quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau.
Hẻm nhỏ tối om vừa tạnh mưa phát ra tiếng nước tí tách.
Ở đầu hẻm, Hắc Bạch Vô Thường cầm xích sắt trong tay, mỗi người ngồi xổm một bên.
Bạch Vô Thường: "Chừng nào Tiểu Bạch mới về?"
Hắc Vô Thường trầm mặc nhìn du hồn câu nhầm đêm nay: "Chắc ngày mốt."
Bạch Vô Thường thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm: "Ta đã bảo đi bên trái mới đúng mà."
"Chúng ta đi bên phải câu nhầm bốn hồn."
"Nếu đi bên trái thì chỉ câu nhầm hai hồn thôi ——"
Hắc Vô Thường: "......"
Hắn cãi lý: "Bốn hồn và hai hồn khác nhau chỗ nào? Với lại đi bên phải câu ông già kia mới gần hơn chứ."
Hai người lại cãi nhau như mọi ngày, sau đó phát hiện tiếng bước chân vang lên trong hẻm nhỏ tối om.
Người tới mặc áo khoác đen, tay cầm một cây dù đen nhưng không bật lên, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ thoả mãn, nhìn vui tươi hiền hòa hơn trước nhiều.
Hắc Bạch Vô Thường ngẩn người, chưa kịp chào hỏi thì nghe người trước mặt lịch sự nói: "Ba ngày hình như không đủ đâu. Tăng lên đi."
Bạch Vô Thường: "......"
Y trầm mặc.
Hắc Vô Thường nhướng mày, hỏi lại với vẻ khó tin: "Ba ngày vẫn chưa đủ sao?"
"Rốt cuộc các ngươi muốn thành thân hay sinh con hả?"
"Ba ngày mà còn chưa đủ nữa à?"
Diêm Hạc nho nhã lễ độ nói: "Đúng là đã quyết định thành thân nhưng tạm thời vẫn chưa đâu."
Hắc Vô Thường lập tức lạnh mặt nói: "Vậy sao ba ngày còn chưa đủ?"
"Lần trước chúng ta đã nhất trí với thời hạn này rồi mà......"
Diêm Hạc không nhìn hắn mà thản nhiên nhìn Bạch Vô Thường, đồng thời lắc lắc chiếc USB trong tay, lời ít mà ý nhiều: "Hệ thống chỉ mới cập nhật một nửa thôi. Muốn cập nhật tiếp không?"
Bạch Vô Thường: "......"
Y cam chịu nói: "Muốn. Bảy ngày, không thể hơn được nữa."
Diêm Hạc hài lòng gật đầu, cất USB vào túi rồi nói: "Đa tạ. Khi nào ta và Mộ Bạch thành thân sẽ cho hai vị đại nhân ngồi bàn chính."
Hắc Bạch Vô Thường: "......"
Nửa tiếng sau.
Diêm Hạc lái xe về nhà, bên ngoài vẫn tối như mực.
Anh vui vẻ thay đồ, sắp bước vào cửa thì chợt phát hiện ra gì đó nên dừng lại.
Trong nhà quanh quẩn một luồng âm khí quen thuộc.
Âm khí kia rất nhẹ, có lẽ mới tới chưa lâu.
Diêm Hạc lên lầu, càng đến gần phòng ngủ thì âm khí kia càng rõ hơn.
Anh mở cửa phòng ngủ rồi mang dép đi tới trước cửa sổ, giơ đèn ngủ về phía cửa.
Ngoài cửa sổ, ma da mặt mũi tái xanh bám vào cửa kính đơ mặt nhìn anh.
Diêm Hạc đẩy cửa kính ra, hỏi ma da tới đây làm gì.
Ma da nghiêm túc nói: "Đã hai ngày rồi thiếu gia chưa về nghĩa địa."
Quả nhiên đang ở trong nhà gã chim này.
Diêm Hạc nghiêng đầu: "Ngài ấy vừa ngủ xong."
Ma da cứ thấy có gì đó sai sai.
Nhưng lại không nói được sai chỗ nào.
Dáng vẻ người trước mắt hoàn toàn khác xa lần trước.
Hiện giờ toàn thân gã chim lộ ra vẻ hân hoan vui sướng, hệt như chim săn mồi được ăn no nê thoả mãn.
Ma da nhìn thiếu gia nhà mình trên giường lớn, sợ thiếu gia nhà mình bị ăn mất tay chân.
Nhưng thiếu gia nhà y yên ổn nằm trên giường lớn, có vẻ như ngủ rất say.
Diêm Hạc giơ đèn ngủ lên, bảo ma da về đi.
Ma da cảm thấy không ổn lắm nên nghiêm mặt bám vào cửa kính không chịu về.
Diêm Hạc: "Khi nào ta và thiếu gia nhà ngươi thành thân sẽ cho ngươi ngồi bàn chính."
Ma da ngẩn người hỏi bàn chính là gì.
Diêm Hạc thản nhiên nói: "Chỉ những ai cực kỳ quan trọng với hai người thành thân mới được ngồi bàn chính thôi."
Ma da do dự hỏi: "Ta sẽ được ngồi bàn chính thật sao?"