Ngự Phật

Chương 93: Không thể nói lung tung



Không thể nói lung tung

“Đây là Hủy Vân châu đã đồng ý với thí chủ.” Làm ăn với nhà giàu đúng là thoải mái, vĩnh viễn không phải lo bọn họ khất nợ. Sau khi cất Hủy Vân châu đi, Hoa Liên không chút lưu luyến giao cây Nhân Sinh quả ra.

Thấy Hoa Liên đã giao cây Nhân Sinh quả ra, hòa thượng Diệt Thiên vẫn giữ vẻ mặt vẫn âm lãnh đột nhiên dời mắt về phía Hoa Liên, cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng Hoa Liên chợt run lên, một cảm giác nguy hiểm tràn lan. Nàng đột nhiên có chút hối hận, cứ thế đã giao cây Nhân Sinh quả ra, nhưng mà, cho dù không giao ra thì bọn họ muốn đối phó với nàng chắc cũng rất dễ dàng. Có điều không biết là địch ý của Diệt Thiên hòa thượng này đến từ đâu đây.

“Diệt Thiên sư huynh có suy nghĩ khác với những lời trụ trì vừa nói sao?” Ân Mạc hai tay khoanh trước ngực đứng cách Diệt Thiên không xa, khóe miệng dắt một tia cười, giọng nói cũng lười nhác.

“Ta đúng là có ý kiến khác, sư đệ có muốn nghe chăng?” Hòa thượng Diệt Thiên lạnh lùng nói.

“A, xin được nghe rõ.” Ân Mạc ngẩng đầu, nụ cười nhạt vẫn treo trên mặt.

“Người Ma tôn chỉ đích danh muốn, giờ đang ở trong Kim Luân tự của chúng ta, sư đệ không cảm thấy việc này quá mức trùng hợp sao.” Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Diệt Thiên hòa thượng lại quét qua Hoa Liên.

Nghe hắn nói vậy, Hoa Liên kinh ngạc vô cùng, người Ma Tôn chỉ đích danh, là mình? Từ bao giờ nàng lại dính dáng đến cả Ma Tôn chứ?

“Cho nên, sư huynh định làm thế nào đây?” Ân Mạc không nhanh không chậm hỏi.

“Trước khi biết rõ quan hệ của nàng và Ma Tôn, không thể để nàng đi được.”

Thì ra là muốn đổi ý, Hoa Liên cười cười, nhìn về phía Diệt Thiên hòa thượng, nàng lại cảm thấy, hòa thượng này còn muốn giết mình chấm dứt hậu họa hơn nữa kia.

“Chú ý này của Diệt Thiên sư đệ cũng không sai, vị nữ thí chủ này ở lại đây cũng an toàn hơn.” Hòa thượng Diệt Thiên vừa dứt lời, lập tức có kẻ phụ họa. Hoa Liên nhìn quanh, phát hiện trừ Ân Mạc và Phạm Thiên hòa thượng cùng với trụ trì Ấn Thiên không tỏ vẻ gì ra, các cao tăng còn lại đều đồng ý với đề nghị của Diệt Thiên.

Ở đây, ý kiến của người trong cuộc như Hoa Liên, trên cơ bản là không đáng kể. Cho nên, nàng dứt khoát chẳng nói câu nào, cho dù có nói cũng đâu thay đổi được gì.

Nàng chỉ lo, một khi Yêu tộc tham chiến, nếu là về phe Chính đạo thì còn được, một khi theo phe Ma Tu, cái mạng nhỏ của nàng, chỉ e là không giữ được.

Chính vì biết Yêu tộc không thể nào vẫn không có động tĩnh gì cho nên Hoa Liên mới vội vã trở về, dù sao sống ở địa bàn của mình, sự an toàn của nàng cũng có chút bảo đảm.

“Ý trụ trì thì sao?” Ân Mạc vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười này đà phiếm lãnh ý, hắn ngẩng đầu lên nhìn Ấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia kim quang, nhanh đến mức khiến người ta nghĩ đó là ảo giác.

Ấn Thiên nhìn nét mặt của Ân Mạc xong, sắc mặt thoáng biến đổi, có điều hắn vẫn trầm ngâm một lát mới mở miệng, “Bần tăng trước đó đã giao hẹn với Hoa thí chủ, đương nhiên không thể bội ước.”

Nếu không phải thấy sự biến hóa của Ân Mạc, chắc hắn cũng sẽ không màng tới ý nguyện của Hoa Liên, cưỡng ép giữ nàng lại. Dù sao hôm đó Ma Tôn cũng tự mình ra mặt muốn hắn giao nộp Hoa Liên, nhìn ra được, Ma Tôn này cực kỳ coi trọng Hoa Liên.

Chuyện Hoa Liên ở Kim Luân tự đã không còn là bí mật. Nếu như hắn cứ thế mà tiễn người đi, phiền toái tuyệt đối sẽ không ít. Nhưng mà….

Liếc nhìn vị sư bá kia của mình, Ấn Thiên khó chịu mà thở dài một tiếng, hắn tình nguyện đối mặt với một đống phiền toái kia còn hơn là nhìn thấy vị này nổi giận, đó tuyệt đối chẳng phải chuyện gì hay ho.

“Đã vậy thì để ta đưa vị thí chủ này về đi.” Thấy ý kiến của mình không được chấp nhận, Diệt Thiên lại chủ động yêu cầu đưa Hoa Liên về thành Nam Khê sơn.

Hoa Liên thực sự rất hoài nghi, đợi đến khi đó, sau khi nàng đến thành Nam Khê sơn rồi, có còn thở được hay không nữa đây.

“Ý Hoa thí chủ ra sao?” Ấn Thiên không trực tiếp kết luận mà hỏi lại Hoa Liên.

Hoa Liên do dự một chút, vẫn mở miệng nói, “Không phiền Diệt Thiên đại sư phải nhọc lòng, ta nghĩ vẫn nên đổi người khác thì tốt hơn.”

“Hoa thí chủ là không tin tưởng bần tăng, ngươi cho là, bần tăng sẽ ám hại ngươi chắc.” Diệt Thiên lạnh lùng nói.

Hoa Liên cười cười, “Diệt Thiên đại sư nói quá lời rồi, Hoa Liên chẳng qua là không thể nào giao tính mạng của mình vào tay một người chưa từng quen biết được.” Về phần Diệt Thiên có dám giết nàng hay không, ai có thể nói chính xác được. Hòa thượng ở Kim Luân tự này, Phật đạo tu luyện vốn bất đồng, nàng nhìn kiểu gì cũng thấy, hòa thượng Diệt Thiên kia tu theo Phật đạo sát sinh. Nếu thực sự là như vậy, cho dù nàng có bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ dùng.

“Đã thế, vậy để ta đưa nàng về đi.” Cuối cùng, Ân Mạc cũng lên tiếng.

“Niết Thiên sư đệ, đừng quên ngươi còn mang trọng trách trên người.” Diệt Thiên cười lạnh nhắc nhở.

“Diệt Thiên sư huynh quản thân mình cho tốt đi thì hơn, đi nào.” Ân Mạc đại khái chẳng có hứng thú tiếp tục nói chuyện với hắn, bước tới cạnh Hoa Liên, rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi ra ngoài.

Thấy hành vi của Ân Mạc, cơn tức bị đè nén của Diệt Thiên rốt cục không kìm được nữa, vào lúc Ân Mạc sắp bước ra khỏi đại điện, giọng nói của hắn vang lên, “Sư đệ tốt nhất đừng đi theo vết xe đổ của sư bá tổ, ta cũng không muốn phải đích thân đưa ngươi vào ngục Liệt Hỏa.” Lời này, nói như thực sự suy nghĩ cho Ân Mạc vậy, bất quá nói cho cùng thì cũng vẫn là đang cảnh cáo Ân Mạc.

Bình thường, Ân Mạc cũng chỉ coi như không nghe thấy gì mà bước đi, nhưng hôm nay, hắn không đi.

Ân Mạc thả tay Hoa Liên ra, xoay người, cánh môi mỏng nhếch lên, mặt thì mỉm cười, nhưng cặp mắt kia lại hoàn toàn biến thành màu hoàng kim. Diệt Thiên nhìn thẳng vào hắn, trong lòng giật mình, chưa chờ hắn kịp phản ứng, đột nhiên thấy bóng dáng của Ân Mạc đã biến mất.

Sau một khắc, một bàn tay đã chụp lên gáy hắn, đầu ngón tay hoàn toàn bấm vào thịt, huyết dịch xen lẫn màu vàng nhạt dọc theo những ngón tay thon dài đẹp đẽ từ từ nhỏ xuống.

Diệt Thiên không phải là không muốn phản kháng, mà là hắn căn bản không sao nhúc nhích được. Rõ ràng tu vi của Ân Mạc tương đương với hắn, tại sao lại biến thành thế này, vô luận ra sao, Diệt Thiên cũng nghĩ không ra.

“Diệt Thiên, có những lời không thể nói lung tung, nếu không, rất dễ phải lấy mạng để bù vào.” Ân Mạc mỉm cười nói, năm ngón tay cũng dần dần siết chặt.

Mắt thấy mặt của Diệt Thiên ngày càng đỏ nhưng không ai có thể tiến lên giúp, không phải bọn họ không muốn, mà là cũng không thể nào nhúc nhích được.

“Sư bá… cho qua đi….” Ấn Thiên thở dài, lần đầu tiên gọi Ân Mạc là sư bá trước mặt người ngoài.

“Sư bá?” Nghe thấy cách gọi này của trụ trì, sắc mặt của mấy vị cao tăng kia nhất thời biến đổi, kinh hoàng nghi hoặc nhìn về phía Ân Mạc. Bọn họ cũng không chắc chắn, trụ trì hẳn là nhất thời nói sai.

“Diệt Thiên sư huynh, còn không mau xin lỗi nhận sai với sư bá.”

Diệt Thiên hé miệng, căn bản không thể nào nói chuyện. Giờ hắn cũng đang phát rầu trong lòng đây. Ân Mạc thực sự muốn giết hắn, Diệt Thiên rõ ràng cảm thấy sát ý trong mắt hắn, nếu như biết vài câu nói lại đẩy mình vào tình cảnh thế này, hắn tình nguyện đi tu luyện giữ khẩu thiện, tội tình gì thế này.

Để tránh cho hắn trở thành cao tăng Hóa Thần kỳ đầu tiên bị bóp chết trong Tu Chân giới, Ấn Thiên bất đắc dĩ phất tay áo, đáng tiếc, luồng lực kia nửa đường đã bị Ân Mạc hóa giải. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, Ấn Thiên chẳng qua chỉ làm ra vẻ mà thôi, hắn cũng chẳng muốn Ân Mạc thực sự thả người.

Hơn nữa, một khi đã chọc giận Ân Mạc, lúc đó thực sự lại xảy ra án mạng chưa biết chừng.

“Sư bá có lời gì thì cứ nói, người có giết Diệt Thiên sư huynh cũng đâu có ích gì.” Làm trụ trì, vào thời khắc này mà hắn còn phải đi giảng hòa.

“Hoa Liên vẫn sống ở Kim Luân tự, hiểu chưa?” Ân Mạc quét qua những kẻ khác trong đại điện, con ngươi màu hoàng kim không có lấy nửa phần tình cảm. Thứ Phật quang tinh khiết khiến cho lòng người run sợ kia, chỉ làm cho người ta cảm thấy rét run cả người.

Sau khi mấy cao tăng kia vội vã gật đầu xong, tiếp đó, Ân Mạc mới dời mắt đến Diệt Thiên, “Ta biết, ngươi nhất định là không hiểu, cho nên…”

“Niết Thiên, đừng tạo sát nghiệt.” Đột nhiên, một luồng hư ảnh xuất hiện trên đại điện. Nghe thấy thanh âm này, Hoa Liên theo tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vị lão tăng đã từng gặp trong núi hôm đó.

Lão tăng nhìn thấy Hoa Liên thì gật đầu cười với nàng, sau đó quay về phía đám hòa thượng đang bất động tại chỗ kia điểm một cái, việc đầu tiên họ làm sau khi cử động được chính là quỳ xuống đất dập đầu với vị lão tăng kia, đồng thanh nói, “Bái kiến sư bá tổ.”

Ngay cả Phạm Thiên hòa thượng và Ấn Thiên cũng quỳ trên mặt đất, cung kính vô cùng.

Thấy Kiến Tuệ xuất hiện, Ân Mạc cuối cùng cũng thu tay, gật đầu với lão tăng kia một cái, “Sư phụ.”

“Khụ khụ khụ, sư, sư bá, tổ.” Đây là lần đầu tiên trong vòng bảy trăm năm Diệt Thiên nhìn thấy Kiến Tuệ bị giam ở trong ngục Liệt Hỏa. Về chuyện của vị sư bá tổ này, hắn đã nghe qua rất nhiều. Có điều bảy trăm năm trước hắn cũng chỉ vừa mới đến Xuất Khiếu kỳ sau mà thôi, còn chưa đủ tư cách để gặp mặt vị lão tổ tông này, cho nên cũng chưa từng thấy chỗ lợi hại thực sự của ông ta.

Về phần sau này, sau khi Kiến Tuệ bị giam cầm, hắn cũng dần cảm thấy, vị sư bá tổ này cũng chẳng có chỗ nào đáng để khâm phục, chẳng qua là có giao hảo với một đời Ma Tôn mà thôi, hơn nữa kể ra thì đó cũng đâu phải chuyện gì vinh quang. Nếu không phải vì ông ta, Kim Luân tự cũng chẳng phải chịu bia miệng cắn nuốt.

Cho nên Diệt Thiên cũng không quỳ sụp xuống đất như những người khác, chỉ khẽ gật đầu hành lễ mà thôi.

“Sư bá tổ sao lại xuất hiện ở đây, ta nhớ, trong ngục Liệt Hỏa hẳn là có phong ấn chứ.” Theo lý thuyết, Kiến Tuệ tuyệt đối không thể phân thân xuất hiện ở đây được, bởi vì trong ngục Liệt Hỏa có phong ấn rất lợi hại. Ở phương diện này Diệt Thiên vẫn rất có trách nhiệm, còn chưa quên mình là người trông coi quy định của Kim Luân tự.

Kiến Tuệ cười cười, “Mới đây vừa mới vượt qua được sáu đạo Thiên Kiếp, phong ấn kia, nên gia cố lại.” Nói cách khác, ông ta lại đột phá, hơn nữa tu vi ơ trong cái chùa này cũng được tính là cao nhất, phong ấn kia với ông ta đã chẳng có bất cứ tác dụng nào.

Sự ăn ngay nói thật của ông ta khiến cho Diệt Thiên không thốt ra nổi một câu. Gia cố, lấy gì để gia cố đây, năm đó ba mươi sáu vị Pháp Vương phong ấn Kiến Tuệ lại, giờ nếu bọn họ xuất hiện trước mặt Kiến Tuệ, chắc có bị vung tay một cái phất bay đi cũng chẳng ai dám nói gì.

“Niết Thiên, lần sau không được vọng động như vậy.”

“Dạ, sư phụ.”

“Chuyện của Hoa thí chủ, chấm dứt tại đây đi, nếu đã đồng ý đưa nàng đi thì nhất định phải làm được, Niết Thiên, ngươi đưa nàng về đi. Ấn Thiên, cứ theo lời sư bá của ngươi nói, đừng để tin tức Hoa thí chủ đi rồi truyền ra ngoài.”

“Dạ, sư bá tổ.” Ấn Thiên vội vàng đồng ý.

”Sư bá tổ, việc này không hợp với tự quy.” Diệt Thiên lại lên tiếng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.