Ngự Phật

Chương 72: Giương Cung Bạt Kiếm



Giương Cung Bạt Kiếm

Ân Mạc nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng có những lúc, hắn đã kiên trì thì không ai có thể thay đổi. Mặc dù biết rõ hắn là vì muốn tốt cho mình, nhưng nàng chỉ không muốn quay lại Đại Hoang sơn. Hơn nữa, đây là một cơ hội vô cùng tốt để rời khỏi nơi đó.

Dĩ nhiên, nàng cũng hiểu, ở bên ngoài nếu muốn tránh thoát khỏi sự đuổi giết của Linh Lung cung là rất khó, trừ phi có người có thể che chở cho mình. Hơn nữa, thực lực của người kia nhất định phải mạnh hơn Yêu Hoàng mấy phần mới được.

Hoa Liên chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng thân phận của sư phụ mình đi hù dọa người khác, thứ nhất, nàng cảm thấy nói ra thân phận của sư phụ sẽ chẳng có ai tin tưởng, cho dù có tin, chỉ sợ cũng sẽ khiến nàng rước lấy vô số việc. Thứ hai, tu tiên, tu đã là một việc nghịch thiên. Nếu như còn cần phải mượn danh người khác để sống sót, đối với nàng mà nói, cũng là một loại trở ngại.

“Ta có thể tìm được ngươi, người của Linh Lung cung cũng có thể nhanh chóng tìm được ngươi.” Lời này, nghe ra thật dọa người, Hoa Liên biết, Ân Mạc đang nói sự thật. Hơn nữa, người ta đặc biệt vì cái mạng nhỏ của mình mà chạy tới, tạm thời bất kể hắn làm như vậy vì lý do gì, nàng hình như không có bất cứ lập trường nào để cự tuyệt.

“Được rồi.” Hoa Liên thở dài, xem ra, không đi được thành Nam Khê sơn rồi.

Đúng vào lúc Hoa Liên đang thỏa hiệp, ngoài động, đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng u u, vốn bên ngoài đã yên tĩnh đến dọa người rồi, phối hợp với thanh âm rợn tóc gáy này, người bình thường tuyệt đối sẽ bị dọa cho hết hồn.

“Có người tới.” Ân Mạc nhíu mày, khu rừng này không an toàn, đặc biệt là vào buổi tối. Cho nên hắn đã đặt kết giới ngoài cửa động, có người đang tấn công kết giới của hắn, hơn nữa, sẽ nhanh chóng thành công.

Mặc dù khi bày bố kết giới này hắn cũng không dụng tâm lắm, nhưng muốn phá vỡ cũng không dễ dàng như vậy, người bên ngoài kia xem ra hình như rất nóng lòng muốn xông vào, mà Ân Mạc cũng không có ý ngăn cản.

Được một lúc lâu, phía cửa động đột nhiên “Oành” một tiếng nổ ra, vô số những mặt quỷ đỏ như máu vọt vào.

“Huyết hồn phiên?” Hoa Liên không biết lai lịch của những mặt quỷ này, nhưng tu sĩ đã lăn lộn trong Tu Chân giới hơn mấy trăm ngàn năm thì đều biết, đây là binh khí độc môn của Huyết Ma. Rất hiển nhiên, người triệu hồi Huyết Hồn phiên không phải là Huyết ma, nếu không đã không mất nhiều thời gian như vậy.

“Tiểu Liên, cô… không sao chứ…” Người xông vào trước là Tiểu Chỉ, phía sau nàng, Phong Biệt Tình sắc mặt trắng bệch, cầm trong tay một cành phan huyết sắc lớn, chắc là Huyết Hồn phiên mà Ân Mạc nói.

“Sao hai người lại tới đây?” Phong Biệt Tình đã tỉnh rồi? Hoa Liên kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt của hắn hình như còn khó coi hơn lúc nàng đi, hắn tỉnh lại thế nào vậy?

“Ta bói cho cô một quẻ, mai rùa cũng nứt cả ra, cho nên…” Tiểu Chỉ có chút lo lắng liếc nhìn Phong Biệt Tình, lúc đó nàng sợ Hoa Liên gặp chuyện không may cho nên mới cưỡng ép đánh thức Phong Biệt Tình dậy, ai biết hắn còn vọng động hơn cả nàng, mang theo Huyết Hồn phiên cứ thế lao ra ngoài.

Hai người bọn họ tìm kiếm cho đến tối, mãi cho đến khi nãy, nàng mới thông qua bói toán mà tìm được vị trí cụ thể của Hoa Liên. Cũng không biết tại sao, trước đó nàng có bói thế nào, quẻ tượng cũng không có biểu hiện gì.

“Ngươi là ai?” Đám quỷ huyết sắc trong Huyết Hồn phiên sau khi nhìn thấy Ân Mạc, miệng phát ra những tiếng thét chói tai, hoảng sợ bay về phía cành phan, những mặt quỷ kia vậy mà lại bị làm cho sợ đến mức vặn vẹo. Sau khi Phong Biệt Tình nhận ra điều đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ân Mạc. Mặc dù hắn thoạt nhìn có chút đứng không vững, nhưng khí thế trên người cũng không yếu bớt nửa phần.

“Bần tăng Niết Thiên.” Thấy sắc mặt của Phong Biệt Tình càng thêm khó coi, hơn nữa còn có mấy phần ý tứ muốn động thủ, Ân Mạc lại lên tiếng, “Ta khuyên thí chủ tốt nhất đừng nên vọng động, coi như ngươi có liều mạng, cũng không giết được bần tăng.” 

Câu này không có nửa phần khoa trương, Hoa Liên đã sớm biết rõ lai lịch của Ân Mạc, hơn nữa, công pháp của Ân Mạc sẽ khắc chế Ma công mà Phong Biệt Tình tu luyện gắt gao, dù Phong Biệt Tình có khỏe hẳn, có thể sai khiến Huyết Hồn phiên, chỉ e cũng không thể thương tổn Ân Mạc được nửa phần.

“Đợi đã, này, ngươi bỏ vũ khí xuống trước đã.” Hoa Liên nói với Phong Biệt Tình, nàng thực sự lo, một khi tâm trạng của Ân Mạc xấu đi, sẽ diệt Phong Biệt Tình ngay lập tức. Dù nói thế nào, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.

Đối với Ân Mạc, Hoa Liên không có lấy nửa phần yên tâm, hòa thượng này khác hẳn những hòa thượng khác, đối với hắn mà nói, giết người cũng đơn giản như ăn thịt vậy.

Phong Biệt Tình lạnh lùng liếc nhìn Hoa Liên, vậy mà lại thực sự nghe lời thu Huyết Hồn phiên lại, có lẽ hắn cũng cảm thấy mình không phải đối thủ của người trước mặt.

Sau khi thu vũ khí, cả người Phong Biệt Tình giống như không chống đỡ nổi nữa, ngã thẳng xuống đất.

May mà Tiểu Chỉ nhanh tay, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, mặt đầy lo lắng hỏi, “Đại ca, huynh không sao chứ?’

Phong Biệt Tình lắc đầu, không nói gì, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, “Còn ngươi?”

“Ta không sao đâu, thật xin lỗi, để hai người phải lo lắng rồi.” Hắn đã như vậy rồi mà còn cùng Tiểu Chỉ ra ngoài tìm mình, nói không cảm động là gạt người, huống chi, lúc này, hắn lại hỏi mình có làm sao không trước, trong lòng Hoa Liên có một loại cảm giác không nói thành lời.

“Hai vị, mời ngồi.” Ân Mạc như có gì suy ngẫm nhìn Phong Biệt Tình một cái, lại nhìn qua Hoa Liên, nụ cười trên khóe miệng hơi nhạt bớt. Tay hắn vung lên, trước mặt hai người xuất hiện hai tấm bồ đoàn.

Sau khi Tiểu Chỉ đỡ Phong Biệt Tình ngồi xuống, Hoa Liên không nhịn được mà nhìn qua Ân Mạc. Trước đó nàng bị thương nặng thế nào, trong lòng nàng rất rõ ràng, sau khi tỉnh lại, Hoa Liên cảm thấy mình dường như đã khôi phục không ít, hơn nữa luồn hàn khí không tài nào trục xuất trong cơ thể kia cũng đã biến mất.

Nếu hắn có thể giúp nàng, có phải cũng có thể giúp Phong Biệt Tình một chút đúng không?

Ân Mạc tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của Hoa Liên, đuôi mày nhếch lên, “Hắn là Ma Tu.” Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, cứ cảm thấy, giọng nói của Ân Mạc hình như có chút lạnh, không giống bình thường cho lắm.

Ý của Ân Mạc, Hoa Liên nghe cũng hiểu. Hắn dù sao cũng là Phật Tu, công pháp hai người đối chọi lẫn nhau, cho dù chỉ ở cùng một chỗ thôi cũng đã không thoải mái, chứ đừng nói đến chuyện bảo Ân Mạc đi giúp hắn.

“Không có cách nào khác sao?” Dù sao cũng là bởi vì giúp mình, hắn mới biến thành như vậy, trong lòng Hoa Liên hết sức băn khoăn.

Ân Mạc im lặng không nói gì, dường như đang ngẫm nghĩ gì đó. Chưa đợi hắn nói chuyện, Phong Biệt Tình đã mở miệng cự tuyệt trước, “Không cần.”

Aiz… Hoa Liên không nhịn được mà thở dài, hai người này mới gặp nhau lần đầu tiên, sao lại có mùi giương cung bạt kiếm là thế nào? Không phải nàng đã từng nghe nói, có Ma Tu và Phật Tu cũng có giao tình không tệ hay sao.

“Sao hả?” Hoa Liên kéo tay áo Ân Mạc, mong chờ nhìn hắn.

Ân Mạc nhìn Hoa Liên, tay lật một cái, một viên đan dược gần như trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, “Nuốt thứ này, đến Huyết Trì trong Huyết Ma điện ngây ngốc nửa năm là sẽ ổn.” Ân Mạc hiển nhiên biết rõ lai lịch của Phong Biệt Tình, về phần tại sao lại biết, chuyện này Hoa Liên cũng không có hỏi.

Dù sao, chỉ cần hắn có cách khiến Phong Biệt Tình khỏe lại là tốt rồi. Nhìn Hoa Liên giao đan dược cho Tiểu Chỉ, Ân Mạc vụt đứng dậy nói với Hoa Liên, “Đi thôi.”

“Ngay bây giờ?” Hoa Liên sửng sốt, hắn ghét Phong Biệt Tình đến thế thật sao, phải kéo nàng đi ngay lập tức mới được.

“Chờ đã.” Không đợi Ân Mạc đi được vài bước, Huyết Hồn phiên kia lại chắn ngang đường đi chặn hắn lại, “Ngươi muốn đưa nàng đi đâu?”

“Liên quan gì đến ngươi sao?” Trong ánh mắt của Ân Mạc có sự giễu cợt nhàn nhạt, ngay cả chính bản thân hắn cũng không hiểu, tại sao vừa nhìn thấy Phong Biệt Tình đã cảm thấy chán ghét như vậy.

“Này, chờ một chút thôi được không?” Nhận thấy Ân Mạc bắt đầu áp suất thấp, giọng nói của Hoa Liên mang theo mấy phần thương lượng. Nàng có chút khó hiểu, mới vừa rồi người này còn dễ nói chuyện lắm mà, sao trở mặt cứ như lật sách vậy.

Ân Mạc quay đầu lại liếc nàng một cái, không nói gì, Hoa Liên coi như hắn ngầm đồng ý. Đánh bạo kéo ống tay áo hắn, lại kéo hắn quay lại, mà Ân Mạc cũng ngầm cho phép cử chỉ của nàng.

Quay trở lại chỗ cũ, Ân Mạc nhắm mắt, khoanh chân ngồi. Hoa Liên tiến đến bên cạnh Tiểu Chỉ, trên mặt mang vẻ áy náy, vốn là muốn đến thành Nam Khê sơn tìm Quân Hầu, kết quả Ân Mạc đột nhiên lại tới, nàng chỉ có thể đi cùng với hắn.

Nếu không, chuyện của nàng sợ rằng sẽ liên lụy đến cả Phong Biệt Tình và Tiểu Chỉ. Người của Linh Lung cung chỉ e sẽ không để ý đến hai người bọn họ có thân phận gì, dù sao đối với bọn họ, người của Ma Đạo, đều không đáng sống.

“Tiểu Liên, cô thực sự không sao chứ?” Tiểu Chỉ vẫn có chút không an tâm, thực ra thì câu này của nàng, cũng là hỏi thay Phong Biệt Tình.

Nàng không biết vị đại ca này của mình rốt cuộc tại sao lại biết Hoa Liên, nàng chỉ cảm thấy thái độ của đại ca với Hoa Liên rất không bình thường, dường như là có hơi quan tâm quá mức.

Mỗi lân nàng nhắc đến chuyện của Hoa Liên, Phong Biệt Tình hình như rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn có thể chen vào đôi câu. Vì vậy, trong lúc lơ đãng, Tiểu Chỉ gần như như đã mang hết ham mê rồi tật xấu bé như hạt đậu của Hoa Liên đều nói hết cho Phong Biệt Tình.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Hoa Liên cười khổ, đối với vận rủi của mình, nàng đã tập mãi thành quen rồi.

Ngay cả hái thuốc mà cũng thiếu chút nữa đi toi cái mạng nhỏ, nàng đúng là đủ mất mặt. Sau khi nói qua những việc đã xảy ra một lượt, Tiểu Chỉ cũng không nhịn được mà quệt mồ hôi thay nàng.

“Ngươi muốn đi với hắn?” Bị Tiểu Chỉ cưỡng chế cạy miệng ra, sau khi nuốt viên đan dược kia, sắc mặt của Phong Biệt Tình dễ nhìn hơn nhiều, hắn mở mắt ra nhìn Hoa Liên, giọng lạnh tanh.

“Ừ, bên Linh Lung cung kia vẫn còn chưa từ bỏ, ta lo bọn họ sẽ tìm tới đây, giờ quay lại Đại Hoang sơn vẫn an toàn hơn.” Hoa Liên không giải thích với bọn họ, tại sao một hòa thượng chính đạo như Ân Mạc lại giúp nàng, mà đám Phong Biệt Tình dường như cũng không có ý định hỏi.

“Thực ra thì, cô có thể theo bọn ta về Huyết Ma điện, cùng lắm thì đến chỗ cha ta, người của Linh Lung cũng nhất định không dám đến đó.” Tiểu Chỉ len lén liếc Ân Mạc, nàng cảm thấy bộ dạng của hòa thượng chính đạo này rất không đáng tin cậy.

Hoa Liên cười lắc đầu, tạm thời chưa đề cập đến chuyện nàng có được chấp nhận hay không, chỉ riêng cuộc sống ở bên đó thôi, e là nàng cũng chẳng chịu nổi. Nếu như sau lưng không có một ngọn núi vững chắc để dựa vào, một Yêu tinh ở lại địa bàn của Ma Tu, đơn giản chẳng khác nào tìm cái chết.

Quay về Đại Hoang sơn, mặc dù Vân Khi vẫn nung nấu ý đồ với nàng, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ với nàng ngay ở đó, trái lại sẽ bảo vệ nàng, nàng sẽ được an toàn hơn.

“Đáng tiếc, không thể đến thành Nam Khê sơn.” Hoa Liên nhìn Tiểu Chỉ, khẽ thở dài. Cứ nói Tiểu Chỉ chính là tâm ma của Quân Hầu, hắn chẳng phải cũng là tâm ma của Tiểu Chỉ hay sao.

_________________
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.