Ngự Phật

Chương 50: Gặp mặt Giao Hoàng



Gặp mặt Giao Hoàng

Tử lúc bắt đầu giao thủ với Hoa Liên, Ngạo Nguyệt đã cảm thấy có gì đó không ổn, từ đầu nàng ta dùng sáu thành công lực, sau đó tăng lên đến mười thành công lực mà Hoa Liên vẫn thản nhiên chặn được.

Tính tình nàng ta vốn nóng nảy, mắt thấy không thể làm gì Hoa Liên, mình lại không cam lòng chịu thua như vậy, cắn răng, hai tay Ngạo Nguyệt đột nhiên hóa thành vuốt hổ, chụp về phía Hoa Liên.

Một cú chụp này còn kèm theo tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, tiếng gầm kia nghe vào tai chỉ khiến người ta hoa mắt choáng váng. Hoa Liên vốn đang lao về phía trước không chút do dự lùi lại, hai đóa sen nàng tiện tay biến ra vậy mà lại không đỡ nổi cú chụp kia, tan tác thành hư vô dưới vuốt hổ khổng lồ.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể không ngừng tránh né, mà Ngạo Nguyệt lại ép sát từng bước, có điều càng về sau, sắc mặt của Ngạo Nguyệt lại càng khó coi, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu cự, mà bộ vuốt hổ kia lại lớn thêm mấy phần.

Giờ này không giống như Ngạo Nguyệt đang dùng vuốt hổ kia tấn công nàng, mà giống như nàng ta đang bị bộ vuốt hổ trong hư không kia khống chế vậy.

“Không ổn!” Mặc dù giờ Hoa Liên rất chật vật, nhưng sắc mặt của Ngạo Nghiệp đứng ngoài xem lại trở nên vô cùng khó coi. Đây là chiêu thức bảo vệ tính mệnh ông ta dạy cho con gái, lấy tu vi của nó bây giờ, tự tiện sử dụng rất có thể tạo thành kết cục không thể nào vãn hồi.

Chuyện liên quan đến tính mạng của con gái, Ngạo Nghiệp cũng chẳng để ý đến quy củ không nhúng tay vào cuộc đấu của tiểu bối gì đó nữa, tay áo phất lên, Hoa Liên chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên truyền đến một luồng xung lượng không thể chống cự, đẩy nàng về phía vuốt hổ trong hư không kia.

“Đáng chết!” Một chiêu kia kinh khủng thế nào Khổng Mân đương nhiên biết, cũng biết móng vuốt kia không thấy máu của Hoa Liên tuyệt đối sẽ không thu lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, Ngạo Nguyệt hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nếu Hoa Liên bị vồ phải, mạng nhỏ của nàng cũng tuyệt đối không giữ được. Dù sao cũng là bí pháp truyền thừa lại của tộc Bạch Hổ, nếu như người thi triển là Bạch Hổ Hoàng, ngay cả Khổng Mân cũng không dám xông lên trước.

Cân nhắc hai phía, cánh tay Khổng Mân động đậy, cuối cùng vẫn không ra tay ngăn cản.

Hoa Liên dù không biết là do ai làm, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nếu như bị móng vuốt kia đánh trúng, nàng tuyệt đối sẽ không hề thoải mái chút nào. Có điều trước mắt, luồng xung lượng kia vẫn chưa hề tiêu tán.

Huyết quang bỗng dâng lên trong mắt, nhất phẩm đài sen sắc đỏ như máu xen lẫn hoa văn màu vàng trong đan điền đột nhiên xoay tròn với tốc độ cao, khiến cho cả người Hoa Liên cũng bắt đầu tỏa ra từng luồng hồng quang.

Cùng lúc đó, vuốt hổ do Ngạo Nguyệt biến ra vừa đúng lúc chụp xuống đầu Hoa Liên, trong những tia máu bắn tung tóe khắp nơi, Ngạo Nguyệt cuối cùng cũng thu hồi lại bộ vuốt hổ kia, ánh mắt cũng dần khôi phục lại tỉnh táo.

Nàng ta nhìn những vệt máu tán loạn trên mặt đất, cùng với những phần tay chân còn sót lại, hơi nhíu mày một chút.

Đúng vào lúc nàng ta định bỏ đi, Ngạo Nguyệt bỗng thấy ngực đau nhói, nàng ta cúi đầu, vừa hay nhìn thấy một đoạn mũi kiếm ánh lên sắc xanh.

Hoa Liên đứng sau lưng Ngạo Nguyệt, khóe miệng còn vương tơ máu, trong tay cầm một thanh kiếm, có điều sắc độ của thanh kiếm này có hơi xám ngắt, giống như đã được tẩm độc.

Một màn bất ngờ khiến cho cả Khổng Tước Hoàng và Bạch Hổ Hoàng đều ngẩn ra tại chỗ, dù tu vi của bọn họ đã thông thiên nhưng vẫn không tài nào nhìn ra nổi Hoa Liên sao có thể chết đi sống lại được.

Rút thanh kiếm kia ra, Hoa Liên nhìn Ngạo Nguyệt đang ôm ngực quỳ trên đất, không nói một lời.

Đối với Ngạo Nguyệt mà nói, một kiếm này chẳng thấm tháp gì, nhiều lắm cũng chỉ thấy đau mà thôi, chỉ cần không phá hỏng nội đan thì nàng ta sẽ không chết.

Lúc vừa rút thanh kiếm kia ra, Hoa Liên cũng cảm thấy một luồng hơi thở vô cùng kinh khủng, rất giống với Ngạo Nguyệt, nhưng mạnh hơn gấp trăm lần. Hoa Liên xoay đầu, vừa hay nhìn thấy hai người đang đứng song song ở phía xa.

Bạch Hổ Hoàng! Nếu thế, người vừa mới thuận sóng đẩy thuyền khi nãy chính là vị này. Nếu không phải do mình vận dụng hư thể, e rằng giờ nàng đã sớm mất mạng rồi. Hôm nay, coi như nàng đã được mở rộng tầm mắt.

Nụ cười nhạt mang theo vài phần giễu cợt của Hoa Liên rơi vào mắt Ngạo Nghiệp, nhất thời lại thêm mấy phần tức giận, ông ta chẳng những không thu hồi luồng áp lực kia, trái lại còn tăng thêm vài phần.

Hoa Liên cũng không cúi đầu, cố gắng chống đỡ luồng sát khí nồng đậm bao phủ toàn thân, khóe miệng lại ứa máu. Khổng Mân đứng một bên, cũng không lên tiếng ngăn cản. Ông ta hiểu rõ tính tình của Ngạo Nghiệp, hôm nay Hoa Liên này nếu không bị ép đến quỳ xuống, Ngạo Nghiệp tuyệt đối sẽ không buông tay.

Chẳng qua là không ngờ tính tình của Hoa Liên cũng cứng đầu, vẫn lẳng lặng đứng đó không chịu thỏa hiệp.

Luồng uy lực trên người càng ngày càng mãnh liệt, nàng ngay cả thở cũng đã thấy khó khăn, chỉ có điều nàng vẫn không chịu quỳ xuống, Ngạo Nghiệp còn chưa có tư cách ấy.

Đến khi luồng uy lực kia tăng đến độ thừa nhận cực hạn của nàng, Hoa Liên đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ bẫng, ngay sau đó liền mất đi tri giác. Mà cùng lúc ấy, trên đỉnh đầu nàng bỗng hiện lên một đóa kim liên, trong kim liên có một người nhỏ bé mặc bạch y.

Người nhỏ bé kia chỉ mới vung tay một cái, luồng uy lực kia toàn bộ đã tản ra.

Bạch Hổ Hoàng nhìn đăm đăm vào người nhỏ bé trên đầu Hoa Liên, sắc mặt biến đổi, trên người của người nhỏ bé kia Phật quang bắn ra bốn phía, ông ta đương nhiên cảm nhận được, hơn nữa, ông ta còn cảm thấy được sự uy hiếp.

Chưa đợi Ngạo Nghiệp ra tay, đã thấy người nhỏ bé kia ngồi xuống, hóa thành từng đạo phù chú, vọt vào nghạch tâm của Hoa Liên. Mà đóa huyết liên trong đan điền Hoa Liên lại một lần nữa xuất hiện những đường hoa văn màu vàng loang lổ.

“Vừa rồi là…” Ngạo Nghiệp có chút không xác định nhìn qua Khổng Mân.

“Phong ấn.” Ánh mắt Khổng Mân nhìn Hoa Liên có thêm vài phần kinh ngạc, trên người nàng thậm chí còn có cả phong ấn của Phật gia, mặc dù không nhìn ra tác dụng cụ thể của phong ấn kia, nhưng ông ta lại có thể cảm nhận được phong ấn này rất mạnh mẽ.

Người có thể khiến cho Phật gia phải dùng đến phong ấn, rốt cuộc có bí mật gì?

Người thì đã bất tỉnh rồi, nếu Ngạo Nghiệp còn ra tay tiếp thì có vẻ mất mặt quá. Trên thực tế, hành vi vừa nãy của ông ta cũng đã quá đáng lắm rồi, đường đường là Yêu Hoàng mà lại chèn ép một hậu bối Yêu Soái kỳ, thậm chí còn can thiệp vào trận đấu của người ta, cũng may chuyện này chỉ có Khổng Mân biết, Ngạo Nghiệp cũng chẳng sợ ông ta nói ra.

Cuối cùng Ngạo Nghiệp chỉ đành ôm một bụng tức. Kéo con gái đi.

Khổng Mân đứng một bên nhìn Hoa Liên, cùng với chiếc đuôi khổng tước vì mất đi sự hỗ trợ của yêu lực mà biến lại nguyên hình trên tay nàng, thở dài một tiếng.

Ông ta không ngại để cho con trai mình tự chọn bạn đời tương lai, vốn ông ta cũng coi trọng Hoa Liên, có điều, trên người Hoa Liên này có quá nhiều bí mật, thậm chí còn khiến cao tăng của Kim Luân tự hạ phong ấn trên người nàng.

Con trai mình vì nàng mà giết cả Ngọc Ẩn Tình, chuyện này tạm thời chỉ có mình ông ta biết, đợi đến khi chuyện truyền ra, e là sẽ vô cùng chấn động. Nữ nhân Linh Lung cung cũng không dễ chọc đến như vậy, Ngọc Ẩn Tình còn là đệ tử của Cung chủ Linh Lung cung hiện giờ. Cứ thế mà chết, bọn họ kiểu gì cũng phải nói cho rõ ràng.

Cố tình, thằng nhóc Khổng Uyên kia lại còn oang oang, người là do hắn giết, chả qua là vì nhìn Ngọc Ẩn Tình không thuận mắt. Khiến cho Khổng Mân giận đến mức chỉ có thể nhốt hắn lại, đến giờ vẫn chưa thả ra.

Nếu đã là phiền phức thì không nên giữ lại ở Khổng Gia trại thì hơn. Có điều, nếu đã đồng ý với con trai là sẽ giúp nàng ta, vậy trước tiên giúp nàng giải quyết xong chuyện của Giao Hoàng đã, nói ra đến lúc đó Hồ Hoàng cũng tới nơi, chờ đến khi nàng bị đưa về Hồ tộc thì chẳng còn gì liên quan đến ông ta nữa.

Hoa Liên cũng không ngờ, chỉ vì Khổng Tước Hoàng hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Khổng Uyên cho nên nàng cứ thế mà bị chuyển thẳng đến chỗ của Giao Hoàng.

Khi tỉnh lại, Hoa Liên cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nơi này dường như không phải là chỗ ở của mình ở Khổng Gia trại. Ngẩng đầu lên nhìn, bên trên còn có cá đang bơi qua bơi lại, bốn phía một mảng xanh thăm thẳm, nơi nàng đang ở lại giống như một cái hộp trong suốt.

Đây là đáy biển! Hơn nữa, nếu như đoán không nhầm, đây chính là đáy biển U Hải. Dù không biết lúc mình ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất hiển nhiên, nàng đã bị người ta tống đến chỗ của Giao Hoàng.

Nghĩ đến đây, Hoa Liên không nhịn được cười khổ, trên đời này, quả nhiên dựa vào người khác chẳng bằng dựa vào chính mình.

Ngồi đờ ra trên giường một lát, Hoa Liên liền nghe thấy tiếng rèm che bị nhấc lên, một mỹ nhân ngư để nửa thân trần quẫy đuôi bơi vào, dừng cách Hoa Liên chừng mấy thước yêu kiều cười một tiếng với nàng, “Hoa Liên tiểu thư, Giao Hoàng cho mời.”

Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không thoát, cái gì tới sẽ tới. Hoa Liên xuống giường, chưa đi được hai bước đã thấy chân hơi nhũn ra. Xem ra khi hư thể bị thương nặng thì bản thể của nàng cũng tổn thương không nhẹ.

Cũng may hư thể có thể tái sinh vô hạn, chỉ cần bản thể vẫn còn đó thì có thể khôi phục lại, hơn nữa, trải qua cuộc đấu này, Hoa Liên đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

Lúc trước, nàng còn đang thắc mắc tại sao số lượng hư thể theo tu vi tăng lên lại càng ngày càng ít, lần này hư thể bị hủy, khi tái sinh lại trong đan điền nàng mới phát hiện ra, không phải là ít đi, mà là dung hợp lại thành một. Nói cách khác, nếu như thần niệm của Hoa Liên đủ mạnh mẽ, có thể đồng thời khống chế được chín hư thể, thì nàng hoàn toàn có thể tách những hư thể này ra. Nhưng vậy cũng có nghĩa là mỗi hư thể chỉ có một thành công lực từ bản thể của nàng.

Theo suy đoán của nàng, công lực của hư thể nhất định có thể tăng lên, việc này còn phải xem bản thể mạnh đến đâu. Theo lý thuyết, nàng có thể tiến hóa đến thập nhị phẩm đài sen, có điều lúc còn ở Đại Hoang, nàng đã mất đi nhất phẩm đài sen, giờ chỉ còn dư lại mười một cái. Như vậy, nếu như tu luyện đến tầng cao nhất, nàng có thể huyễn hóa ra chín mươi chín hư thể.

Ảo tưởng đến tương lai mình mà có đi đánh đấm, cảnh tượng chín mươi chín hư thể có thể tái sinh vô hạn cùng nhau xông lên, nàng liền không nhịn được mà kích động một trận.

Nhưng kích động thì kích động, giờ nàng vẫn còn cách cấp bậc đó quá xa, hơn nữa, muốn chờ đến ngày đó, phải sống sót được mới là đạo lý hàng đầu.

Bên trong Hải vương cung, chỉ có mình Giao Hoàng U Cơ ngồi giữa chỗ Hải Thạch Vương, những kẻ khác đều đứng, khi Hoa Liên nhìn thấy Giao Hoàng, không kìm được hơi sửng sốt.

Nàng không ngờ, Giao Hoàng lại là nữ. Mặc dù không sao nhìn rõ dung mạo chân thực của bà ta, nhưng thân thể bà ta là của nữ thì không thể sai được.

Chẳng trách lại vô lý như vậy, Hoa Liên cuối cùng cũng hiểu ra.

“Hoa Liên.” Giọng nói thanh lãnh vang vọng cả đại điện trong Hải Vương cung, đại điện có đầy người, thậm chí cả Thủy Ảnh đã chặn đường Khổng Uyên ngày hôm đó cũng ở đây, có điều nơi này lại yên tĩnh đến không có một tiếng động, đoán chừng bọn họ ngay cả hô hấp cũng phải dè chừng.

“Giao Hoàng có gì phân phó.” Hoa Liên đứng giữa đại điện, hít một hơi thật sâu, Tứ Hoàng Yêu tộc, chỉ thiếu mỗi Hồ Hoàng là nàng chưa gặp. Đối với một yêu quái bình thường mà nói, được gặp mặt Yêu Hoàng chính là vinh hạnh ngất trời, nhưng với nàng, đơn giản mà nói chính là tai họa.

Trừ vị Khổng Tước Hoàng do Khổng Uyên nên có hơi khách khí một chút ra, hai người còn lại chẳng phải là kẻ tốt lành gì.

_________________
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.