Ngư Dược Nông Môn

Chương 46: Làm khách





Edit: Hắc Phượng Hoàng



Gã sai vặt đi rồi, Chương Trác Dư dẫn bọn họ đi bái kiến Vạn thị mẹ hắn trước.



Vạn thị quanh năm bệnh tật, năm ngoái bệnh tình tăng thêm, tuy bình phục nhưng thân thể còn rất yếu ớt, bởi vậy không nói được mấy câu, Đỗ Tiểu Ngư chỉ nhớ được mặt bà gầy gò, hai con mắt rơi sâu vào hốc mắt, nhìn thấy mà giật mình, sau đó bọn họ đi ra sân.



Nơi này là toà cổng vòm, hai bên đặt sáu bồn hoa, nhìn khuôn viên không tính là lớn nhưng bố cục nhìn không tệ, cây cối đan xen hợp lí, ở trong đó mà ngắm hoa hẳn là có ý cảnh, Đỗ Tiểu Ngư nhìn thầm nghĩ, nhà thương nhân này bố trí thật sự không tục khí, lại nghĩ tới trước đó Chương Trác Dư nhắc tới đại cữu hắn muốn gặp Đỗ Văn Uyên, vậy xem ra là người có kiến thức thưởng thức.



“Lão gia mời các vị đi qua.” Gã sai vặt Thành Đống rất nhanh đi tới truyền lời.



Dưới chân là đường nhỏ dải đá xanh, đi được vài bước có một ngôi đình nhỏ, nó xác nhận ý nghĩ của Đỗ Tiểu Ngư, cái vườn này xác thực vừa phải.



Trong đình lúc này có ba người đứng, Chương Trác Dư đi qua hành lễ và giới thiệu: “Đại cữu, cữu mẫu, đây chính là sư huynh Đỗ Văn Uyên của con, đây là đại tỷ huynh ấy Đỗ Hoàng Hoa, đây là muội muội Đỗ Tiểu Ngư.”




Trong đó Vạn Bính Quang bộ dạng cao cao gầy teo, tướng mạo giống Chương Trác Dư bảy phần, xem ra Chương Trác Dư giống cậu. Đỗ Tiểu Ngư cảm thấy hứng thú nhất là nương tử của Vạn Bính Quang, bởi vì trước đây đã nghe nói đại danh của bà, bây giờ nhìn thấy quả thật là người thân thiện, mặt như trăng tròn, dung mạo dịu dàng, thấy bọn họ khẽ mỉm cười, tiểu cô nương phía sau bọn họ chừng mười tuổi, hình dáng giống mẹ nàng, cũng rất được người ta yêu thích, chỉ là có chút ngại ngùng.



Ba người đi tới cúi chào kiểu vãn bối, Vạn Bính Quang gật gật đầu về phía Đỗ Văn Uyên nói, “Quả nhiên dáng vẻ đường đường, chẳng trách Trác Dư thường nhắc tới cháu.”



Vạn phu nhân bên cạnh cũng cười nói: “Hai tỷ muội cũng sáng sủa lắm, nhìn trông còn hào phóng hơn Phương Lâm nhà chúng ta.”



“Biểu muội không bước chân ra khỏi nhà, nếu kết giao nhiều bằng hữu cũng sẽ tốt thôi ạ.” Chương Trác Dư hiểu rõ Vạn Phương Lâm, nàng chỉ hướng nội thôi, nếu quen thuộc sẽ không ít lời như vậy.



Vạn phu nhân nghe ánh mắt chuyển động, liếc mắt nhìn tiểu nữ nhi, nói trêu ghẹo: “Xem biểu ca con nói chuyện thay con kìa, hôm nay hiếm khi có khách tới, con bồi tiếp vui đùa một chút đi.” Nói xong đẩy nhẹ Vạn Phương Lâm về phía trước.



Vạn Phương Lâm mặt đỏ bừng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, “Mẹ, con, con…” Nàng không biết nói gì với người xa lạ, chỉ cúi đầu vò khăn.



Đỗ Tiểu Ngư nhìn vậy chủ động nói giải vây giúp nàng ta: “Vạn cô nương, bên này mai vàng nở thật xinh đẹp nha, ngươi có thể mang chúng ta đi xem thử không?”



Vạn Phương Lâm thở phù phù, “Được, được.”



Vạn phu nhân không nhịn được cẩn thận liếc nhìn Đỗ Tiểu Ngư, mới vừa nói sáng sủa gì đó chỉ là lời khách sáo thôi, chung quy là đi ra từ nhà nông, có gì khác biệt chứ? Nhưng không ngờ tiểu nha đầu này không nói lời nào thì thôi, vừa nói chuyện thật sự là tự nhiên thanh thản, không hề không phóng khoáng, có nhiều điểm tương tự nhị ca nó, trái lại tỷ tỷ lớn nhất rất câu thúc, cực kỳ giống cô nương nhà nông.



Bà nghĩ lông mày nhíu lại, Trác Dư từng cầm tấm khăn cho bà xem qua, nói là đại tỷ một vị sư huynh, chẳng lẽ khăn thêu đó chính là của Đỗ Hoàng Hoa này?



Đang nghĩ ngợi, bên kia Vạn Bính Quang cười vang nói, “Mấy người kia là nữ nhi gia đi xem hoa, Trác Dư, Văn Uyên, chúng ta đi thư phòng, ta có bức họa đang muốn đề bài thơ, gọi mấy tú tài tới toàn người ngốc thôi, haiz, không biết làm sao thi đỗ được, vừa vặn vừa vặn, hai đứa cháu đến thử xem.” Nói rồi đi đến lối vào.



Quả nhiên là không câu nệ tiểu tiết, Đỗ Tiểu Ngư có chút buồn cười, còn nói người ta một bụng ngu ngốc, nếu nhị ca nàng và Chương Trác Dư cũng không suy nghĩ ra thơ thích hợp, vậy chẳng phải cũng thành người ngu ngốc à? Thật đúng là biết tạo áp lực cho người khác!



Vạn phu nhân cũng lắc đầu, “Lão gia này, người ta tới làm khách liền kéo đi đề thơ,” Lại gọi gã sai vặt vừa rồi, “Mau gọi nhà bếp đi chuẩn bị cơm nước, nói có ba vị khách tới.” Đang sai bảo thì có thân ảnh vội vội vàng vàng chạy vào, ở rất xa đã gọi, “Sư phụ, sư phụ…”



“Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ?” Vạn phu nhân nhíu mày, “Không phải con đang trông Hồng Tụ Phường sao lại tới đây?”




Người này không phải người khác, chính là Dung tỷ trước đây ở Hồng Tụ Phường sỉ nhục tay nghề Đỗ Hoàng Hoa, Đỗ Tiểu Ngư không ngờ gặp ả ở đây, lông mày lập tức nhíu lại một chỗ.



Nhưng hiển nhiên Dung tỷ không nhận ra các nàng, thở hổn hển nói, “Sư phụ, chiếc áo thêu kim sa của tri huyện phu nhân bị nha đầu của con không cẩn thận làm thủng một lỗ, đồ nhi thực sự không vá được, đành phải đến phiền phức sư phụ. Tri huyện phu nhân nói ngày mai muốn lấy về mặc gấp, thế nào cũng phải làm cho bà ấy, cho nên đồ nhi mới không thể không đến.”



Sắc mặt Vạn phu nhân hơi trầm nhưng không phát tác, ánh mắt đảo qua một vòng trên người Đỗ Hoàng Hoa mới vỗ nhẹ vai Vạn Phương Lâm, “Mẹ có việc phải đi ra ngoài, con cần phải chiêu đãi khách cho tốt đấy.” Lại cười cười với Đỗ Tiểu Ngư rồi đi, Dung tỷ tất nhiên là theo thật sát.



Không thể đắc tội tri huyện phu nhân được, Đỗ Tiểu Ngư cảm khái, một lệnh thôi ngay cả tết cũng không được ăn, thảo nào người ta đều nhớ thương chức vị, quả thực có quá nhiều chỗ tốt.



Nhưng bà vừa đi, bầu không khí lại căng lên, Đỗ Tiểu Ngư vừa định nói gì, nhưng nhìn biểu tình Đỗ Hoàng Hoa thì trong lòng không nhịn được hồi hộp, nàng quên mất chuyện kia, bây giờ Đỗ Hoàng Hoa chắc chắn biết Vạn phu nhân chính là người biết thêu gấm, mà còn là cữu mẫu của Chương Trác Dư, không biết tỷ ấy có nghĩ gì hay không, tiếc thay chỗ mẹ còn chưa có được chút hi vọng nào.



“Vạn cô nương, bể nước nhà ngươi có nuôi cá không? Nghe nói có nhiều loại cá đẹp lắm, đủ mọi màu sắc.” Nàng tìm chuyện để nói.



Vạn Phương Lâm nhìn nàng nở nụ cười thân thiết, cũng hơi thả lỏng trả lời: “Đó gọi là cá chép, nuôi hơn mười con đấy, thả thức ăn xuống dưới là chúng nó nổi hết lên.”



“A, thật sự á, vậy vứt cái này xuống có được không?” Đỗ Tiểu Ngư thấy trong đình xếp đặt một bàn dài điểm tâm.



“Cũng được.” Vạn Phương Lâm cười rộ lên.



Đỗ Tiểu Ngư kéo Đỗ Hoàng Hoa nhìn, một bên lấy điểm tâm bóp nát ném vào trong ao, quả nhiên đủ loại cá chép bơi lên tranh nhau ăn, nhưng loại cá này nàng nhìn thấy nhiều rồi nên không thấy lạ, nhưng Đỗ Hoàng Hoa chưa từng thấy nhất thời mê mẩn.



Mượn chuyện đó kéo gần khoảng cách với Vạn Phương Lâm, sau đó ba người còn đi thưởng thức mai vàng.



Lúc dùng cơm trưa, Vạn Bính Quang khen Đỗ Văn Uyên không dứt miệng, nói hắn đề thơ tốt lắm, còn đọc khắp cả cho mọi người nghe, Đỗ Tiểu Ngư nghe xong cuối cùng cải biến ý nghĩ, xem ra nhị ca này đúng là có chút tài hoa, nếu cho nàng nghĩ có đánh chết nàng cũng không nghĩ ra được, cái gì mà “Thu viên đường đá phun mối tình sâu sắc; Cả đêm sương lạnh đọa bầu trời xanh,” Đúng là ý cảnh không tệ, hắn mới chừng ấy tuổi đã làm được như vậy là không dễ rồi.



Mẹ Chương Trác Dư Vạn thị không đến ăn cơm mà ăn ở trong phòng.



Trên bàn cơm Đỗ Tiểu Ngư phát hiện Vạn Bính Quang nói rất nhiều, tựa như là ông ta đang đọc diễn văn, còn thỉnh thoảng mời rượu, lần này Đỗ Văn Uyên đã nhận dạy bảo chỉ uống mấy ngụm, còn Chương Trác Dư không biết có phải do Vạn Bính Quang rèn luyện hay không, dường như với hắn uống rượu không hề khó, chẳng qua cũng không uống nhiều.




Thấy Vạn lão gia này hơi say, Đỗ Tiểu Ngư hỏi: “Vạn lão gia, ngài buôn bán cái ạ?”



“Tiểu nha đầu cảm thấy hứng thú cái này hả?” Vạn Bính Quang cười nói, hai người thiếu niên chưa bao giờ hỏi hắn những thứ này, đang lo không ai kể đây, lập tức miệng lưỡi lưu loát vùng lên .



Đỗ Tiểu Ngư bây giờ không chê hắn nói nhiều, nghe say sưa ngon lành, thỉnh thoảng có hỏi mấy vấn đề quan trọng.



Thì ra Vạn Bính Quang làm giàu nhờ buôn bán dược liệu, hiện tại mở hai hiệu thuốc lớn, một cửa hàng ở huyện Phi Tiên, một ở huyện Tề Đông, cửa hàng bên huyện Tề Đông kia lớn nhất, giao cho thủ hạ thân tín quản lý, hắn mỗi tháng sẽ đi thị sát hai lần. Nghe đến thế, con mắt Đỗ Tiểu Ngư sáng rực, tuyệt đối muốn tạo mối quan hệ với Vạn lão gia, nghe nói huyện Tề Đông có vị trí địa lý rất tốt, thương nhân từ nam chí bắc đều đi ngang qua đó, như vậy cơ hội kiếm tiền cũng là vô hạn.



Đỗ Văn Uyên nhìn như nàng vậy thì biết nhất định lại đang nghĩ chuyện kiếm tiền, Chương Trác Dư lại nhìn thấy thú vị, cô nương khác sẽ không thích nghe mấy chuyện này, còn nàng rất hiếu kỳ, nhìn đại cữu dường như cũng yêu thích nàng, nói rất nhiều.



Một bữa cơm ăn ước chừng hơn nửa giờ, món ăn đều lạnh.



Vạn Bính Quang muốn giữ bọn họ lại chơi một chút rồi dùng xe ngựa của nhà đưa bọn họ về, bị Đỗ Văn Uyên từ chối khéo, bọn họ tự mình ngồi xe bò trở về.



Khi lên xe rồi Đỗ Tiểu Ngư mới nhớ tới một việc, Chương Trác Dư quên nói chuyện thuê người làm cho nàng biết, không biết có phải do uống rượu không, nàng tiếc hận vì mình cũng quên, chẳng qua lại nghĩ trong thôn cũng có địa chủ, sẽ có người làm ruộng thuê, nếu muốn chắc chắn có thể tìm được, ngày nào đó hỏi thử Tần đại thẩm vậy, bà ta khéo léo nhất định biết, không chừng còn có thể giới thiệu được người đáng tin tới.



Về đến nhà trời sắp tối, Triệu thị hỏi mới biết được đi tới nhà đại cữu Chương Trác Dư, thảo nào muộn vậy mới về nhưng không nói gì, chỉ nhìn Đỗ Tiểu Ngư thêm mấy lần, đại khái là nhớ tới chuyện gấm Tô Châu.



Còn Đỗ Hiển thì chú ý tới bốn con thỏ, hỏi cái này hỏi cái kia, nghe nói tới năm mươi văn một con thì mắt trợn ngược lên, nhìn Đỗ Tiểu Ngư biểu tình vô cùng đáng thương liền cười nói thích là được, ông hoàn toàn quên chỉ cho con có năm mươi văn tiền mừng tuổi, không hề nghĩ đến tiền lấy ở đâu ra.



Đỗ Tiểu Ngư thầm nghĩ, xem ra chuyện cất tiền riêng chắc chắn không thành vấn đề, cha mẹ này không mẫn cảm lắm về tiền nha! Thế là đương nhiên, tiền bán bơ lạc còn sót lại nàng khẳng định không nộp lên, Đỗ Văn Uyên và Đỗ Hoàng Hoa chắc chắn sẽ không đi mật báo


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.