“Vậy thì bảo bối nên cân nhắc anh được rồi.” Hạo Vũ áp sát mặt mình tới gần gương mặt nhỏ, mũi anh cạ cạ vào mũi cô.
“Aa…” Tuệ Lâm bị Hạo Vũ ghẹo đến đỏ măt
Không phải là cô chưa từng suy nghĩ về việc này, cô suy nghĩ nhiều lần lắm.
Bởi vì anh quá dịu dàng, quá tốt. Nên cô cũng có chút sợ.
Sợ rằng cái dịu dàng này chỉ là nhất thời, sợ rằng sau này…
Sợ rằng cô sẽ ỷ lại vào anh, sợ rằng sau này anh không ở bên cạnh cô, lúc đó sẽ không biết phải làm như thế nào đối phó được.
Tuệ Lâm sống trong sự bao bọc của cha mẹ mười tám năm, như một tiểu thư đài cát, dịu dàng ấm áp.
Chỉ là vì cha mẹ đột ngột mất, cô mới phải học cách mạnh mẽ, học cách tự đứng lên một mình không dựa dẫm vào ai.
Người ta thường nói, sự dịu dàng của phụ nữ được yêu chiều mà ra, sự mạnh mẽ của đàn bà là bị ép mà thành.
Phụ nữ dù có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng sẽ dịu dàng như nước khi gặp được người đàn ông thương cô ấy. Nếu như có chỗ dựa ai lại muốn làm người phụ nữ cứng rắn chứ?
Nếu như có thể, chẳng có người phụ nữ nào không muốn mình được yêu thương, che chở mọi mặt cả.
Tuệ Lâm năm đó cũng chỉ bị ép nên mới mạnh mẽ, cô còn chưa thật sự biết ở ngoài kia họ như thế nào.
Nhưng vô cái độ tuổi đẹp nhất ấy, lại phải học cách đứng lên trong đám đông, xung quanh toàn kẻ địch.
Nhưng bây giờ đây Tuệ Lâm cảm giác được từ ngày có anh, những ngày tháng lúc trước đó, được yêu thương, che chở, dịu dàng quay trở lại một lần nữa.
Tuệ Lâm vốn muốn ở bên anh, nhưng vì một khoảng cách vô hình nào đó ngăn cách đi.
“Tuệ Lâm.” Hạo Vũ thấy Tuệ Lâm cứ đần người ra đó, tay thì cầm bánh nhưng vẫn thấy không ăn.
“Hửm.” Cô nghe thấy tiếng Hạo Vũ gọi, bừng tỉnh trong cái suy nghĩ vừa rồi.
“Sao không ăn đi? Không thích sao?” Hạo Vũ nhíu mày nhìn cô.
“Không… không có. Em thích nhất là bánh ốc quế.” Tuệ Lâm vội xua tay.
Hứ, ai bảo cô không thích. Cô là thích nhất bánh ốc quế nha.
“Em ăn đi, rồi chúng ta đi ngủ, hôm nay cũng mệt rồi.” Anh vén vén vài cọng tóc rối trên trán cô.
Tuệ Lâm gật gật đầu, nói ra thì khi nảy cô ngủ quên khi nào còn không biết.
Vốn định xem tivi rồi đợi anh về, nhưng lại thiếp đi mất.
Ăn xong, anh bế Tuệ Lâm lên lầu, đắp chăn lại cho cô, bước ra, bước được ba bước.
Tuệ Lâm thắc mắc hỏi. “Anh không ngủ hả?”
“Anh đi lấy cho em ly sữa, em cứ ngủ đi.”
Cửa đóng lại, anh dựa người vào tường, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Cậu điều tra coi Chu Nam và Tuệ Lâm có mối quan hệ như thế nào.”
“Vâng lão đại.”
Ngắt điện thoại, anh bước xuống lấy cốc sữa rồi lại đi vào phòng.
Nhẹ nhàng đặt ly sữa lên bàn, chui vào chăn ôm thiên hạ vào lòng ngủ.
Màn đêm trở nên buốt giá, trong cơn say, Tuệ Lâm mơ hồ nhìn thấy trong căn nhà chính mình, khung cảnh quen thuộc, căn nhà dường như không có một bóng người.
Tuệ Lâm mặc chiếc áo giữ nhiệt màu trắng, đứng ở căn phòng khách, tìm kiếm.
Người làm không có, cha mẹ đều không có, cô đi ra sân vườn tìm kiếm bóng người, bước ra khỏi cánh cửa, bầu trời toàn mây mù âm u, dường như cô đang đứng giữa mùa đông âm u hiu quạnh, xung quanh chỉ có một màu trắng xoá, dần dần có tuyết rơi xuống phũ vào đầu nhỏ.
Hoa tuyết bay bay, rơi lên đầu, lên bả vai, bám lên người. Tuệ Lâm đưa tay ra lòng bàn tay hứng lấy hoa tuyết, hoa tuyết rơi nằm gọn vào tay cô, từ từ rồi tan biết thành nước trên lòng bàn tay.
Tuệ Lâm ngắm nhìn hoa tuyết trên lòng bàn tay từ từ rồi biến dạng, đứng giữa mùa đông rét lạnh, nước từ hoa tuyết tan đã thấm vào áo giữ nhiệt, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, nhưng Tuệ Lâm vẫn không thấy lạnh chút nào. Ngược lại còn thấy có cảm giác ấm áp, khung cảnh này thật tuyệt đẹp làm sao.
Hốc mắt Tuệ Lâm ửng đỏ, nhìn về khoảng không, sau đó ngã khuỵ xuống nền đất lạnh, Tuệ Lâm bỗng thấy cơ thể thật nặng nề, hai tay chống xuống đất, chuyền đến cảm giác lạnh buốt, nước mắt rưng rưng, rơi rớt vài giọt xuống mặt bàn tay đang chống xuống nền.