Chương trình qua phần 2, địa điểm lần này là một cửa tiệm ven biển.
Khi chúng tôi đến nơi, đã thấy một vị khách mời khác đứng chờ trước cửa tiệm- Dư Trĩ.
Chúng ta bên này mới vừa xuống xe, Dư Trĩ ý cười trong veo, chạy ngay đến trước mặt Thẩm Yến. Nhìn vào là biết, cô gái này tuyệt đối là một trà xanh.
“Anh Yến, khi biết anh có thể tới tham gia chương trình này, em thật sự rất vui.”
Lúc lời này được nói ra, người nào không biết còn tưởng rằng Thẩm Yến đến đây là do muốn quay chung với cô ta.
Quả nhiên,trong phòng phát sóng trực tiếp fans đã bình luận vô cùng sôi nổi:
“Woaaaa, couple tôi đu thành thật rồi này, Thẩm Yến nhất định là nghĩ đến Dư Trĩ nên mới tới tham dự chương trình này.”
“Từ đóng phim đến ngoài đời, couple tôi đu không có đối thủ.”
Hai người bọn họ vừa mới hợp tác với nhau xong một bộ phim điện ảnh, diễn một cặp đôi số khổ sinh ly tử biệt. Nhờ vào bộ phim này, Thẩm Yến thẳng một đường đến chiếc cúp Ảnh đế.
Hai người cũng nhân đó mà thu hoạch được một lượng lớn fans couple.
Thẩm Yến đang đeo một cặp kính râm để giả ngầu, đột nhiên một cô gái vụt đến trước mặt liền bị doạ cho ngơ ngác. Hên có cái kính che gương mặt hài hước của anh. Hem là ảnh đế đội quần rồi.
Anh ấy theo bản năng liền nhìn về phía tôi.
Các vị khách mời khác cũng đang âm thầm nhìn xem phản ứng của tôi thế nào.
Mặc dù trước đó có đạo diễn chương trình đứng ra giải thích về sự kiện ngoài ý muốn kia, nhưng chung quy cũng chỉ lừa được người xem, các khách mời và nhân viên công tác tại hiện trường có lẽ đa phần đều đang suy đoán về mối quan hệ của tôi và Thẩm Yến.
Thấy mọi người đều đang nhìn về phía tôi, Dư Trĩ lúc này mới “A” một tiếng, giả vờ như đến thời điểm này mới nhìn thấy tôi.
“Tiền bối chính là Lộc Thanh- Chị Lộc sao?”
Diễn vô cùng đạt, nhưng lại quên mất mùi trà xanh đã toả hương khắp bốn phương rồi.
Tôi bước đến, tháo kính râm xuống, đem gương mặt mình đến ngay tầm mắt cô ta:
“Sao nào? Cô không quen biết tôi sao?”
Dư Trĩ nhíu mày, gương mặt liền lộ ra vẻ uỷ khuất:
“Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây rồi sao? Xin lỗi, chắc lúc đó em đang bận, có thể là nhìn thấy chị Lộc, chị Lộc đừng giận em được không?”
Lúc này, dưới phần bình luận của phần phát sóng trực tiếp đều là đang mắng tôi.
“Lộc Thanh có phải bị bệnh thần kinh hay không?”
“Dư Trĩ nhẹ nhàng cùng cô ta chào hỏi, cô ta lại âm dương quái khí gì a!”
“Người ta là sao lớn, cô chỉ là diễn viên tuyến dưới, không nhớ cô chẳng phải chuyện bình thường sao?”
“Trách không được, đã đóng phim tám năm rồi, lại càng ngày càng chìm, hoá ra là do nhân phẩm không được.”
Có lẽ là ý châm chọc trong lời nói của tôi quá lớn, nên ngay cả Thẩm Yến cũng nhíu mày.
Tôi nhếch môi, lấy ra di động.
“Không phải cô hôm trước vừa mới gửi cho tôi một Video trên WeChat sao? Sao nhanh như vậy liền đã quên?”
Dư Trĩ nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi.
“Em, em không biết WeChat của chị, thì lấy gì để gửi.”
“Vậy ah, vậy để tôi lấy ra cho mọi người ở đây chiêm ngưỡng một chút đoạn clip hôm trước cô gửi cho tôi ha?”
Dư Trĩ sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch, đôi môi run run.
Tôi bỗng chốc cười: “Ha ha, chỉ là cùng mọi người đùa một chút mà thôi, nhìn xem em kìa, nếu không phải thật thì đâu cần phải bị doạ thành như vầy!”
4
Tôi và Thẩm Yến bắt đầu hẹn hò từ những năm đại học.
Tốt nghiệp đại học, Thẩm Yến tìm được việc làm, mà tôi khi còn nhỏ đã ôm mộng trở thành một diễn viên, nên không cùng anh đi làm mà chọn tiến vào giới giải trí.
Lúc mới vào giới giải trí, thu nhập của tôi vẫn không ổn định, gần như không có, đều là Thẩm Yến đem toàn bộ tiền lương trợ cấp cho tôi.
Nhưng năm năm trôi qua, tôi vẫn luôn là không ôn không hoả. (không nổi lên được, vẫn chỉ dừng ở lưng chừng)
Ngược lại, Thẩm Yến, người vẫn luôn bên cạnh tôi khi đóng phim, đã bị một đạo diễn nhìn trúng, kéo đi diễn một đoạn ngắn, mà một lần đã nổi tiếng.
Chưa đến ba năm, anh ấy liền nổi tiếng, đứng trên đỉnh danh vọng, trở thành một ngọn núi cao mà tôi không thể không ngước nhìn lên.
Thời gian chúng tôi gặp nhau càng ngày càng ít. Thẩm Yến cũng bắt đầu bị lộ ra đủ loại tai tiếng.
Vào tháng trước, báo chí tung tin Thẩm Yến đêm khuya đưa Dư Trĩ về nhà.
Thẩm Yến ngày càng nổi tiếng, cả đống người muốn cọ nhiệt, loại chuyện này về cơ bản tôi sẽ không để ý.
Đến vài hôm trước, có người gửi lời mời qua WeChat của tôi, chuyển cho tôi một đoạn Video.
Video diễn ra ở một phòng KTV.
Dư Trĩ chăm chú nhìn Thẩm Yến một cách thâm tình, đọc ra lời thoại trong bộ điện ảnh kinh điển của bọn họ:
“Em sống cả đời là để đi theo bước chân anh, anh là chính là tín ngưỡng, là niềm vinh quang của em.”
Thẩm Yến nhìn cô ta với ánh mắt rung động, im lặng thật lâu.
Tiếp sau là âm thanh ồn ào của một nhóm người.
Gương mặt Dư Trĩ ngày càng hồng, hai người cũng ngày càng gần.
Video đến đây đột nhiên hết.
Hôm đó cũng là ngày truyền thông đưa lên bức ảnh chụp Thẩm Yến chở Dư Trĩ về đến tận nhà.
Lúc đó, Thẩm Yến giải thích nói: “Anh chơi trò chơi bị thua, nên bị bắt biểu diễn một đoạn trong phim mà thôi. Em không tin anh sao?”
Tôi ngoài miệng nói tin tưởng anh, nhưng khi biết được tin tức Dư Trĩ muốn tham gia chương trình truyền hình này, tôi liền nằng nặc yêu cầu người đại diện đưa tôi vào chương trình này.