Nhạc Yên Nhi nói xong thì bỏ đi, chẳng ngờ Cố Tâm Nguyệt vừa khóc sướt mướt vừa lao tới túm chặt tay cô:
- Nhạc Yên Nhi, cô đưa tôi về cũng được nhưng chuyện này đừng nói với ông, nếu không ông sẽ đánh chết tôi mất.
- Cút, bây giờ cô không có tư cách nói những lời này với tôi.
Nhạc yên Nhi rút tay ra, bỏ đi không quay đầu lại.
Nhưng Cố Tâm Nguyệt lại quỳ sụp xuống, cô ta ôm chặt lấy chân Nhạc Yên Nhi.
Cô ta khóc rất thương tâm.
- Chị, em xin chị mà! Em chưa bao giờ cầu xin chị điều gì, lần này chị đồng ý với em được không? Nếu ông biết, em sẽ bị ông chặt chân mất! Ông luôn thiên vị chị, từ bé đến lớn em chưa bao giờ bị cha mẹ mắng, thế nhưng ông luôn vì chị mà mắng em. Chị ơi, chị đừng nói với ông có được không? Nếu không ông cũng sẽ mất mặt lắm.
Cô ta khóc lóc ầm ĩ.
Thật ra Nhạc Yên Nhi cũng không định để người nhà biết việc này, nhất là ông nội.
Ông đã cao tuổi, nếu tức giận cũng không tốt cho sức khỏe.
Nhạc Yên Nhi nhìn Cố Tâm Nguyệt khóc đến độ nhòe hết lớp trang điểm.
Cô ta luôn được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ phải chịu khổ thế này, trừng phạt chút cũng được rồi.
Cuối cùng, cô vẫn mềm lòng.
- Biết rồi, bây giờ cô buông ra được chưa?
- Chị, chị dìu em dậy được không, chân em... đau quá...
Cô ta quỳ lâu như vậy, đau chân cũng phải.
Nhạc Yên Nhi không hề suy nghĩ gì thêm, cô vươn tay, dù sao đây cũng là em mình.
Chẳng ngờ Cố Tâm Nguyệt vừa túm lấy tay cô thì khuôn mặt trở nên hung dữ rồi gào lên:
- Mày chết đi!
Vừa nói, cô ta vừa cầm con dao gọt hoa quả đâm tới.
Nhạc Yên Nhi đang kéo tay cô ta nên không chạy nổi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao sắc bén kia đâm vào bụng mình.
Trong mắt cô chỉ còn khuôn mặt hung tợn của Cố Tâm Nguyệt, ánh sáng khúc xạ từ con dao và máu.
Toàn là máu.
Đau đớn ập đến quá nhanh hệt như một con sóng dữ, Nhạc Yên Nhi kêu lên rồi hít sâu vì đau.
Nghe tiếng kêu của cô, người bên ngoài lập tức lao vào, thấy cảnh này thì hoảng sợ vọt lên.
Cố Tâm Nguyệt biết mình không còn nhiều thời gian, nhát đâm khi nãy chỉ trúng bụng Nhạc Yên Nhi chứ chưa đủ trí mạng, nếu đâm vào tim thì...
Cô ta rút mạnh dao ra, đâm mạnh về phía tim cô.
Nhưng cô kịp thời dùng tay cản lại.
Hai bàn tay cô đều giữ chặt trên lưỡi dao, cô đã mặc kệ đau đớn do bị dao cắt, cô muốn sống, muốn sống hạnh phúc cùng Dạ Đình Sâm.
Vậy nên cô không thể chết!
Ngay trong khoảnh khắc đó, vệ sĩ đã tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, đẩy mạnh Cố Tâm Nguyệt ra.
Nhạc Yên Nhi hôn mê ngay lập tức.
Cố Tâm Nguyệt vẫn đang giãy giụa, sắc mặt dữ tợn.
- Tao phải giết mày, giết mày! Nhạc Yên Nhi, mọi thứ mày có đều là của tao, vì sao mày lại cướp đi, mày làm gì có tư cách đó? Mày phải trả giá!
Dạ Đình Sâm nhận được tin rất nhanh, khi ấy hắn đang họp, Trần Lạc vọt vào bên cạnh hắn, thì thầm:
- Phu nhân có chuyện rồi!
Tim Dạ Đình Sâm như hẫng một nhịp.
Khi đập trở lại, trái tim hắn như nổi trống.
Hội đồng quản trị thấy Dạ Đình Sâm luôn bình tình đã mất đi phong thái trước mặt họ, lảo đảo lao ra ngoài.
Trên xe, Trần Lạc kể lại mọi chuyện.
Nhạc Yên Nhi xảy ra chuyện.
Bị Cố Tâm Nguyệt đâm một nhát.
Vết thương ở bụng, chảy rất nhiều máu.
Cô vừa được đưa tới viện, tình huống cụ thể chưa biết!
Chưa biết!
Chết tiệt!
- Mau lên!
Dạ Đình Sâm đấm mạnh vào ghế lái, nổi trận lôi đình hét lên.
Từ ngày hắn bị thương tới nay đã hai tháng trôi qua, ngày ngày Nhạc Yên Nhi ở bên cạnh bầu bạn với hắn, cười với hắn, trêu chọc hắn, cô hoàn toàn thuộc về một mình hắn.
Họ đã sắp kết hôn rồi, hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày kia.
Sau khi cử hành hôn lễ, họ sẽ bay tới Maldives hưởng tuần trăng mật, cô thích nơi nào, họ sẽ dừng ở đó, chơi chán rồi lại đi trong suốt một tháng liền.
Hắn đã lên kế hoạch cho mọi việc, thế nhưng chẳng ngờ hôn lễ còn chưa bắt đầu, Nhạc Yên Nhi đã có chuyện!
Hắn chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Có lẽ là hôn lễ sắp tới...
Dạ Đình Sâm ép mình tỉnh táo lại, rất lâu sau hắn mới ổn định hơn, lạnh nhạt hỏi:
- Cố Tâm Nguyệt đâu?
- Đã bị bắt, đang mang về biệt thự.
- Không, mang tới bệnh viện, tôi muốn hủy hoại ả.
Dạ Đình Sâm chưa bao giờ là người lương thiện, chẳng qua mặt máu tanh của mình, hắn chưa bao giờ để Nhạc Yên Nhi thấy mà thôi.
Hắn ngoan độc quyết tuyệt, thủ đoạn tàn độc của hắn, Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ thấy.
Nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại.
Lần này, Dạ Đình Sâm thực sự phát điên.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đỗ trước bệnh viện, Nhạc Yên Nhi lúc này vẫn đang trong phòng giải phẫu.
Một nhát dao kia đã tổn thương tới nội tạng, vết thương rất sâu, mất máu quá nhiều, giờ cô đang phải cấp cứu.
Nghe báo cáo ngắn gọn của bác sĩ, trái tim Dạ Đình Sâm như rơi vào hầm băng.
Hắn lo lắng chờ ngoài phòng phẫu thuật, nhưng chờ mãi chưa thấy Nhạc Yên Nhi ra mà chỉ chờ được Cố Tâm Nguyệt bị trói đến.
Dạ Đình Sâm nhìn sang, ánh mắt như đến từ địa ngục hắc ám, điên cuồng đáng sợ, mang theo hơi thở tử vong.
Cố Tâm Nguyệt thấy vậy thì nhũn người ra, không đi nổi nữa.
Cô ta giãy giụa như điên:
- Thả tôi ra, các người thả tôi ra, tôi không muốn tới đó! Hắn giết tôi mất, hắn giết tôi mất!
- Tôi muốn cô ta vĩnh viễn không thể nói được nữa. Yên Nhi còn trong phòng phẫu thuật, cô ấy cần yên tĩnh.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng ra lệnh.
Trần Lạc đi theo hắn đã lâu, tất nhiên anh cũng biết tác phong của hắn, hơn nữa, mưa dầm thấm đất, không phải đèn cạn dầu.
Cậu ta liếc mắt ra hiệu, vệ sĩ đang giữ Cố Tâm Nguyệt liền lấy một con dao giải phẫu sắc bén ra, một tay khác thì ép cố ta phải há miệng, ý đồ muốn cắt lưỡi cô ta.
Cố Tâm Nguyệt ngậm chặt miệng, nước mắt như mưa.
- Cho cậu một phút, nếu cô ta không im thì cậu là người phải im!
Dạ Đình Sâm không có kiên nhẫn, giọng hắn lạnh đến ghê người, nhiệt độ hành lang cũng giảm xuống.
Đôi mắt kia hung ác, nham hiểm đáng sợ.
Bất cứ kẻ nào làm Nhạc Yên Nhi tổn thương cũng không thể sống tử tế được!
Vệ sĩ nghe vậy thì hoảng hốt, trán anh ta toát mồ hôi.
Một phút để cắt lưỡi, thời gian rất gấp.
Người này vội túm lấy cằm Cố Tâm Nguyệt với lực rất mạnh.
Cố Tâm Nguyệt cảm thấy xương hàm mình sẽ bị bóp nát mất.
Ngay khi miệng cô ta bị cạy ra thì một tiếng gào thét vang lên: