Hắn đau lòng trách:
- Bị đau sao không nói?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, cười tươi bảo:
- Không đau mà, thật đó.
Nhìn nụ cười tươi tắn trên gương mặt nhỏ xinh của cô, hắn chợt thấy chua xót, lại ôm lấy cô lần nữa.
- Kể từ khi tôi trưởng thành và bắt đầu quản lý công ty, hai mẹ con tôi đã không gặp riêng nữa rồi, có gặp cũng đều vì chuyện công việc, nên bình thường bà ấy là người thế nào tôi cũng không rõ lắm. Tôi với bà ấy mỗi người đều có cuộc sống riêng, em không phải lo sau này sẽ xảy ra mâu thuẫn, cũng không cần để ý đến cái nhìn của bà ấy.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Dạ Đình Sâm vang vọng trong phòng.
Tuy biết hắn vốn lạnh lùng, nhưng cô không ngờ khi đề cập đến mẹ mình mà hắn cũng dùng giọng điệu xa cách như thế.
- Anh... Tình cảm của hai người không được tốt à?
Nhạc Yên Nhi ngập ngừng hỏi.
Dạ Đình Sâm cười khẽ, tiếng cười tựa như có ý giễu cợt:
- Còn chẳng có bao nhiêu tình cảm thì nói gì đến tốt hay không chứ.
Nhạc Yên Nhi khó hiểu:
- Tại sao?
Trong lòng cô, mẹ chính là người yêu và hiểu rõ cô nhất, nếu có thể làm mẹ sống lại thì cô sẵn lòng trả mọi giá.
Đây rõ ràng mẹ hắn vẫn còn sống, nhưng tại sao quan hệ giữa bọn họ lại lạnh nhạt đến thế?
- ...
Dạ Đình Sâm im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng nói ra một câu rất khó hiểu:
- Xin lỗi, tôi không nói được. Tôi không muốn lừa em, nên em đừng hỏi nữa được không?
Từ trong giọng nói của hắn, cô có thể cảm nhận được sự giày vò trong lòng hắn, tim cô chợt đau nhói, bèn vội vàng bảo:
- Em không hỏi nữa, khi nào anh muốn thì hãy nói với em nhé.
- Ừ.
Cô ôm hắn, nhè nhẹ vỗ vào lưng hắn như đang an ủi.
- Em không biết anh với người nhà có chuyện gì, nhưng em biết con đường anh đi chắc chắn vô cùng gian khổ. Có điều đó đã là quá khứ rồi, từ nay về sau, từng giây từng phút anh đều có em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ vòng ôm ấm áp của cô.
Tuy cơ thể của cô thật nhỏ bé, bàn tay cũng rất mềm mại, nhưng bên trong cô lại ẩn chứa lòng bao dung và sức mạnh phi thường, luôn có thể dễ dàng xoa dịu một kẻ ác liệt như hắn.
Hắn vốn tưởng rằng cuộc đời mình sẽ đi mãi theo con đường mòn ấy, trở thành một cái máy chỉ biết làm việc, rồi ôm áy náy với Mạnh Y Bạch mà sống hết quãng đời này.
Nhưng cô lại đột nhiên xuất hiện, giống như một món quà được ông trời ban tặng, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời ảm đạm tĩnh lặng của hắn.
Nếu mất đi cô, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nữa.
Lần đầu tiên trong đời, hắn biết được thế nào là lo được lo mất.
- Yên Nhi, em sẽ phản bội tôi sao?
Hắn hỏi, rất nhỏ, rất nhẹ.
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, cứ ngỡ mình đã nghe lầm.
Hắn đang... sợ hãi ư?
Dạ Đình Sâm xưa nay không gì không làm được vậy mà cũng có lúc bất an, rốt cuộc hắn đã từng trải qua những gì?
Cô nhìn hắn, đáp lại cực kỳ nghiêm túc:
- Không, cho dù em có phản bội cả thế giới này cũng sẽ không phản bội anh.
- Có những lời này của em là đã đủ rồi.
- Yên Nhi, tôi sẽ không bao giờ buông tay em, tuyệt đối không.
Bất cứ khó khăn hay đau khổ nào hắn cũng có thể chịu được, nhưng điều duy nhất khiến hắn sợ hãi là bị cô phản bội.
Cô là mối uy hiếp duy nhất của hắn.
- Vâng, không ai buông tay hết.
Cô rúc vào lòng hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực hắn, lòng ngập tràn an tâm cùng tín nhiệm.
Dạ Đình Sâm... chính là nơi dừng chân tốt nhất của cô.
Cô chợt nhớ đến những lời kỳ lạ mà Giang Sở Thù đã nói.
Dù anh ta có thực sự là chồng chưa cưới của cô thì đó cũng chỉ là quyết định của những người thuộc thế hệ trước, bây giờ mọi người đều trưởng thành cả rồi, không thể chỉ vì một lời hứa từ đời nào mà ép họ phải thành đôi được.
Với lại chưa chắc Giang Sở Thù có hứng thú gì với cô mà chỉ là tò mò thôi, lần sau về đoàn phim cô nhất định phải tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với anh ta.
Nghĩ một lát, cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi do đi xe ập đến, cô chậm rãi rơi vào giấc ngủ trong lồng ngực ấm áp kia.
Dạ Đình Sâm nghe tiếng hít thở đều đặn của cô, cúi xuống nhìn đã thấy cô ngủ say rồi.
Hắn vươn tay xoa xoa đầu cô, trong lúc lim dim cô khẽ “ưm” một tiếng.
Đôi mắt đen của hắn khắc ghi lại gương mặt thanh khiết của cô, bàn tay hắn vuốt nhẹ lên má cô, động tác ngập tràn tình yêu và thương tiếc.
Càng ngắm càng yêu, mà càng yêu thì càng không thể kiềm chế bản thân.
Vốn dĩ hắn chưa từng sợ hãi tương lai sắp đến, nhưng lúc này... lại sợ vô cùng.
Sợ rằng hắn không thể chăm sóc bảo vệ cô dài lâu, sợ cô sẽ bị tổn thương.
Đúng lúc này, giọng nói của quản gia Thẩm từ ngoài cửa vọng vào:
- Thiếu gia, Cố lão gia đến.
Nghe báo tin sắc mặt hắn cũng không có gì thay đổi, cứ như đây là chuyện hắn đã đoán trước được vậy.
Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi mới ra khỏi phòng.
Ra đến hành lang, hắn nhìn thấy vẻ mặt của quản gia Thẩm rất quái lạ, ông cứ ngập ngừng mãi như có điều muốn nói mà không tiện.
Dạ Đình Sâm cau mày, hỏi:
- Muốn nói gì thì cứ nói, sao phải do dự thế?
Quản gia Thẩm cười khổ một tiếng, đang định giải thích thì chợt nghe thấy giọng nói sang sảng của ông Cố sau lưng:
- Cháu rể, mấy ngày tới ông sẽ ở lại đây, phòng của ông ở đâu thế?
Hắn nhíu mày, không ngờ được việc ông Cố định ở lại đây.
- Thiếu gia, là chuyện này đấy ạ.
Quản gia Thẩm không biết phải làm thế nào, ông không dám trái ý ông Cố nhưng cũng không dám tự tiện sắp xếp.
Tiếng xe lăn vang vọng trên sàn gỗ, chú Vương đẩy Cố lão gia đi về phía hắn, đằng sau ông là hai người trông rất vạm vỡ đang xách mấy cái túi to chứa toàn đồ dùng hàng ngày.
Ông cười tủm tỉm, có vẻ rất hài lòng với căn biệt thự này, thái độ giống như định ở đây một thời gian dài.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, hỏi:
- Ông nội định làm gì thế?
- Ở nhà mãi cũng chán nên muốn đổi sang chỗ khác ấy mà, tiện thể còn phải giục hai đứa mau mau sinh con để ông còn có cháu trai mà bế chứ!
Sắc mặt Dạ Đình Sâm cũng không có gì thay đổi, nghe xong chỉ sai người đi sắp xếp phòng ở cho ông.
Thấy hắn thế mà vẫn bình tĩnh, đôi mắt đục ngầu của ông Cố lóe lên một tia sáng.
Gặp chuyện bất ngờ mà không hoảng loạn, cũng không vô cớ tức giận, cháu rể của ông đúng là rất khá.
Ông Cố nhìn ngang nhìn dọc mà vẫn không thấy bóng dáng Nhạc Yên Nhi đâu, bèn hỏi:
- Yên Nhi đâu rồi? Không ở nhà à?
- Cô ấy vừa mới ngủ, một lát nữa mới dậy.