Phòng làm việc giám đốc được thiết kế khá tốt giản với hai tông màu chính là xám và trắng sữa. Căn phòng làm việc rộng lớn, có một tủ rượu nhỏ đặt ở gần bên bộ ghế sofa cao cấp. Phòng làm việc còn nối thẳng đến phòng nghỉ ngơi dành riêng cho giám đốc làm việc trong căn phòng này. Gần cánh cửa ra vào còn có một thang máy riêng để lên thẳng phòng làm việc mà không bị gián đoạn.
Nghiêm Minh Hữu đang xem báo cáo về dự án 'công nghệ xanh' và một vài hợp đồng liên quan đến công nghệ phần mền. Trợ lý của anh, Hạo Tần từ ngoài cửa đi vào:
“Giám đốc, chiều nay anh có một buổi tiệc xã giao tại White palace, anh muốn khi nào xe đến đón ạ?”
Nghiêm Minh Hữu vẫn đang xem báo cáo, vừa đặt bút kí tên dứt khoát, đường nét của chữ kí rất mạnh mẽ và cứng cáp.
“Cậu chuẩn bị một chai rượu vang gửi tặng họ là được, chúng ta không cần phải đến đó“.
Tần Hạo đã rõ liền ghi chú lại. Cậu nhớ ra gì đó, liền nói: “Còn về bữa tiệc khai máy phim điện ảnh của đạo diễn Hà thì sao ạ?“.
Tuy là Nghiêm Minh Hữu và Phùng Lam Nhi không còn bất kì quan hệ gì nhưng Tần Hạo hiểu rõ, Nghiêm Minh Hữu không vì thế mà không tiếp tục đầu tư phim này. Sở dĩ ban đầu cũng đâu phải đầu tư vì Phùng Lam Nhi, mà là vì bộ phim điện ảnh đó sẽ có lợi cho việc đưa công ty công nghệ Nghiêm Hữu lên sàn giao dịch NASDAQ. Chẳng qua là đúng thời điểm Phùng Lam Nhi ở bên cạnh Nghiêm Minh Hữu nên đã được hưởng lợi.
Vì cô ta đi theo Nghiêm Minh Hữu, người được mệnh danh là 'Thái tử gia' nên người ta mặc định phải đối xử Phùng Lam Nhi như một bà hoàng.
Nghiêm Minh Hữu lạnh nhạt nói: “Bữa tiệc đó diễn ra khi nào?“.
“Dạ là bảy giờ tối, ngay tết dương lịch, tại khách sạn Jcewell” Tần Hạo trả lời.
Tần Hạo nói “Dạ” rồi nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Tại công ty điện ảnh Kiến Thành
Không khí của buổi thử vai rất đông, sinh viên các trường nghệ thuật đổ về đây rất nhiều. Cũng có cái diễn viên đang tìm kiếm cơ hội đóng phim. Hoặc cũng có những người 'tay ngang' như Trắc Vịnh Thiển đến đây để thử vận may.
Lúc này, Thịnh Nhuế Lan đã vào trong bắt đầu thử vai. Cô ấy đến thử vai thứ Thảo Anh.
Nhân vật Thảo Anh nằm trong tuyến vai thứ chính. Là một cô gái mồ côi, làm gái bán hoa ở khu phố đèn đỏ với công việc bán thuốc lá dạo. Cô bị nhân vật Sương Mộc giết chết bằng thuốc độc sau khi Thảo Anh nghe trộm được bí mật của Sương Mộc. Đây là nhân vật mắt xích cho kế hoạch lật đổ Sương Mộc.
Thịnh Nhuế Lan đang bắt đầu diễn thử phân cảnh Thảo Anh khóc bởi vì không thể bán được một gói thuốc lá nào.
Trắc Vịnh Thiển nhìn Nhuế Lan bắt đầu hoá thân vào nhân vật Thảo Anh, không một dụng cụ hỗ trợ, chỉ có một mình cô ấy đứng trên sân khấu. Đôi mắt của Nhuế Lan bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, đôi vai nhỏ của cô ấy khẽ run lên rồi nước mắt cứ thế trào ra dù cô ấy đang cố gắng nén nhịn nuốt nước mắt vào trong.
Đạo diễn và biên kịch sao khi nhìn thấy Nhuế Lan diễn cảnh khóc xuất thần như thế liền gật đầu khen ngợi.
Hà Kiến Thành nói: “Đúng là con nhà nòi, tài năng vượt bậc”
Nhuế Lan nhận khăn giấy lau đi những giọt nước mắt kia, tinh quái nói:
“Cháu chỉ là giúp chú nhìn thấy nhân vật thôi ạ“.
Và như thế vai Thảo Anh đã thuộc về Thịnh Nhuế Lan.
Hà Kiến Thành quay sang hỏi trợ lý: “Còn vai nào nữa?”
Quân Phóng kiểm tra và báo lại: “Dạ còn vai Sương Mộc vẫn còn đang trống“.
Thật ra là có rất nhiều diễn viên đến thử vai này, nhưng không một ai thể hiện được mọi cảm xúc của nhân vật này. Tâm lý nhân vật Sương Mộc ở đầu phim là một cô gái lành tính, nhưng trải qua sự dày vò đã biến nhân vật trở nên hiểm ác hơn. Hà Kiến Thành đã từng có ý định sẽ mời một diễn viên đã có tên tuổi và tài năng vào vai này nhưng rồi ông vẫn không tìm thấy một ai phù hợp. Với Hà Kiến Thành, nhân vật Sương Mộc nếu không có diễn viên thể hiện được hoàn toàn về cô ấy thì Sương Mộc vẫn mãi sống dưới trang giấy, ông muốn nhân vật Sương Mộc phải sống, phải làm cho khán giả cảm nhận cô ấy đang sống xung quanh họ.
Hà Kiến Thành thở dài: “Tiếp tục đi“.
Quân Phóng cầm micro nói: “Mời thí sinh kế tiếp“.
Lúc này, Nhuế Lan và Vịnh Thiển đang vui vẻ. Tâm trạng của Vịnh Thiển đến dự buổi thử vai rất thoải mái, vì thế khi được gọi tên lên thử vai cô cứ như vậy mà bước lên.
Hà Kiến Thành khi nhìn thấy Trắc Vịnh Thiển thoải mái bước lên sân khấu, bàn tay đang cầm bút của ông có chút khẽ động.
Biên kịch nhìn cô gái đang đứng trên sân khấu, mỉm cười hỏi: “Trắc Vịnh Thiển? Hình như tôi chưa từng gặp bạn ở những buổi casting?”
Trắc Vịnh Thiển dịu dàng trả lời: “Đây là lần đầu em đến casting ạ”
Bộ đôi biên kịch không hiểu tại sao lại có linh cảm về Trắc Vịnh Thiển. Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, đi một đôi giày cao gót màu xanh rêu, lối trang điểm nhẹ nhàng nữ tính càng làm tôn lên vẻ đẹp thanh thuần vừa quyến rũ của Trắc Vịnh Thiển.
Hà Kiến Thành cũng cảm nhận như thế, ông như bất động nhìn Vịnh Thiển đang đứng trước mặt. Đây chính là nhân vật Sương Mộc mà ông luôn tưởng tượng trong đầu.
Ông ấy nói: “Cô gái, cô thử vai Sương Mộc được chứ?”
Đến thời khắc này Hà Kiến Thành chỉ hy vọng sẽ có một cô gái đến thử vai Sương Mộc và thành công đưa nhân vật ấy lên màn ảnh.
Trắc Vịnh Thiển cười đáp: “Vốn dĩ tôi đến đây để thử vai Sương Mộc“.
Mọi người nở nụ cười nhìn nhau, Hà Kiến Thành nói tiếp: “Cô gái, vậy cô cứ tự nhiên bắt đầu“.
Trắc Vịnh Thiển nghe vậy liền bắt đầu nhập vai. Hiện trường buổi casting trở nên im lặng, ai cũng đang hướng ánh mắt về Vịnh Thiển ở trên kia.
Hà Kiến Thành và bộ đôi biên kịch biết Trắc Vịnh Thiển đang diễn phân đoạn nào. Là phân đoạn nhân vật Sương Mộc đứng một mình trước một tấm gương lớn rồi tự mình đối thoại với chính mình trong gương.
Bọn họ như ngừng thở vì Vịnh Thiển đang nhập vai trên sân khấu.
Lúc này dường như cô không còn là Trắc Vịnh Thiển mà là một Sương Mộc đang tồn tại thật sự. Ánh mắt điềm tĩnh bắt đầu thay đổi, đôi mắt dần trở nên bi thương xen lẫn phẫn nộ. Cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của chính mình, bắt đầu thoại:
“Sương Mộc à, Sương Mộc, tôi hỏi cô đấy, cô...thấy tôi có xinh đẹp không?”
Rồi tay cô vuốt xuống chiếc cổ trắng trẻo mềm mại thanh thoát của mình: “Sương Mộc à, cô có thấy cổ của tôi đẹp không?”
“Cô có biết vì sao nói đẹp không? haha...haha...hahahahaha...”
Là một tràn tiếng cười lớn của cô gái trên sân khấu. Một lúc sau, cô gái ngừng cười cợt rồi nói, ánh mắt đã bắt đầu chuyển sang lạnh lùng và giận dữ:
“Là do lũ khốn ngoài kia làm ra đấy....15 tuổi...khi ấy tôi chỉ có 15 tuổi...”
Rồi ánh mắt cô gái bắt đầu chuyển sang bi thương, đôi mắt ngấn lệ như cố kìm nén:
“Khi ấy tôi chỉ có 15 tuổi thôi...nhưng mà đám người đó không tha cho tôi...họ nói là...vì...tôi quá xinh đẹp nên phải vấy bẩn...sau đó bọn họ ném thẳng tôi vào cái con phố thối nát này”
Cô dừng lại một chút, khẽ chớp mắt rồi ngẩn lên nói tiếp: “À...haha...con phố này và tôi lúc đó có gì khác nhau đâu chứ...haha...đều thối nát...thối nát như nhau mà thôi....hahahaha”
Hà Kiến Thành vô tay, dần dần sau đó là tiếng vỗ tay vang lên bên dưới. Ông ấy hô lớn: “Sương Mộc, Sương Mộc đây rồi“.
Tất cả mọi người như vỡ oà, Trắc Vịnh Thiển lúc này mới trở lại là chính cô. Cúi đầu nhận khăn giấy từ một nhân viên của công ty. Trắc Vịnh Thiển lại nghe thấy Hà Kiến Thành nói:
“Vịnh Thiển, cảm ơn con, cảm ơn con đã xuất hiện“.
Vịnh Thiển bất ngờ đến bất động. Cô ngơ ngác nhìn mọi người.
Cảm ơn cô đã xuất hiện sao? Câu nói này rất quen thuộc. Là ba cô, ông ấy cũng từng nói như thế khi cô sinh nhật năm tuổi.