Sau khi kí kết hợp đồng, Tùng đi cùng chú Hưng và ba của mình về lại khách sạn. Cậu cũng đã xin phép được nghỉ ngơi hai ngày để tiếp đón người trong nhà trước khi vào thẳng học viện của Belenenses để luyện tập.
Tối hôm đó, sau khi rèn luyện buổi chiều xong, cậu tắm rửa, ăn tối với Domingos Jose cùng chú Hưng và ba của mình, cậu nhanh chóng trở về phòng, nằm trên giường, tâm thần chìm vào hệ thống, đọc lại thông báo mới nhất.
“Ting, hệ thống chúc mừng chủ nhân kí kết hợp đồng với câu lạc bộ đầu tiên. Hệ thống dành tặng chủ nhân một lần cường hóa kỹ năng. Chủ nhân có thể lựa chọn một kỹ năng hiện tại của mình để cường hóa, sẽ nhận được kỹ năng mới mạnh mẽ hơn. Hiện nay chủ nhân có 4 kỹ năng bao gồm: Bất Khả Xâm Phạm, Thân Thể Sắt Thép, Dự Phán, Đứa Con Của Gió. Xin chủ nhân lựa chọn một kỹ năng để cường hóa”.
Còn có chuyện tốt như vậy sao? Tùng sắc mặt vui vẻ, rồi chợt do dự không biết nên tuyển chọn như thế nào.
Xét theo thời điểm hiện tại, các hạng năng lực của cậu đều khá cân bằng, chỉ riêng năng lực kiểm soát là đạt được cao nhất. Nhưng cũng theo tình hình như vậy, các chỉ số khác của cậu sẽ không quá nổi bật, do đó sẽ rất khó có thể đạt được sự ưu ái của huấn luyện viên.
Tùng chợt nghĩ đến, sau thời điểm Porto đăng quang UEFA Champion League, tức là chỉ mới 1 – 2 năm gần đây, toàn châu Âu nhấc lên phong trào phòng ngự phản công, đặc biệt là các đội bóng vừa và nhỏ. Tuy nhiên, chiến thuật này cũng có một nhược điểm rõ ràng, đó là không đẹp mắt, không có lối tiến công đầy hoa lệ, nhưng đặc biệt thực dụng, rất thích hợp với phong cách của các câu lạc bộ vừa và nhỏ khi không có đủ nhân lực đủ tốt để sáng tạo đội hình tiến công. Trước khi đến Bồ Đào Nha để thử huấn ở Belenenses, Tùng cũng đã tìm hiểu khá kĩ lưỡng về lối đá của Belenenses, đặc biệt là cách dùng người của huấn luyện viên Jose Coucerio. Ông từng là một hậu vệ xuất sắc của Bồ Đào Nha, sau đó trở thành một huấn luyện viên, đồng thời nhờ lối đá phòng ngự phản công khi giúp Vitoria de Sutubal nâng cao cúp vô địch giải hạng nhất Bồ Đào Nha mùa giải 2004 - 2005, Segunda Liga, điều này giúp ông nhận được giải huấn luyện viên xuất sắc nhất Bồ Đào Nha. Sau khi đến Porto không được như ý, ông chuyển sang Belenenses năm 2005 và hiện vẫn giữ chức vị huấn luyện viên trưởng của câu lạc bộ, mặc dù tình trạng hiện nay của Belenenese cũng không quá ổn định. Đội bóng hiện đang xếp thứ 15, gần khu giáng cấp. Mặc dù áp dụng chiến thuật 4 – 3 – 2 – 1, hay còn gọi là chiến thuật cây giáng sinh, nhưng thiếu khuyết một vị trí giữa trận đủ mạnh để điều hành, nên thành tích của đội bóng vẫn không ổn định.
Nhận thức được khiếm khuyết hiện tại của đội bóng, Tùng ngay lập tức tiến hành cường hóa năng lực dự phán. Hai kỹ năng là Bất khả xâm phạm và Thân thể sắt thép tạm thời đã đủ dùng, Đứa con của gió thì thiên về tấn công nhiều hơn, đây cũng không phải là chức trách chính của Tùng nên cậu cũng không để ý lắm. Việc đang cần bây giờ là tạo hình cho mình thành một điển hình của tiền vệ phòng ngự gương mẫu: không thiếu nhiệt tình chạy vị trí, phòng thủ ổn định, chuyền xa phản công chính xác và bất ngờ. Làm được hết điều này, cậu cần phải có được năng lực phòng ngự cao cấp hơn nữa.
Khi đã quyết định, Tùng tuyệt đối không hề do dự. Cậu la lớn :”Hệ thống, cường hóa năng lực dự phán”
“Ting, xin xác nhận, cường hóa năng lực dự phán, xin chúc mừng chủ nhân nhận được kỹ năng: cao cấp dự phán
Mô tả năng lực: kỹ năng tự động kích hoạt khi tiến hành phòng ngự, tỷ lệ phòng ngự 1 vs 1 thành công mặc định khi đối thủ có chỉ số tổng hợp thấp hơn chủ nhân là 100% , tỷ lệ phòng ngự 1 vs 1 thành công mặc định khi đối thủ có chỉ số tổng hợp cao hơn chủ nhân là 50%, mỗi 100 điểm thuộc tính năng lực phòng ngự bổ sung thêm 10% tỷ lệ. Tỷ lệ hiện tại áp dụng: 76%. Tỷ lệ khi đối đầu với đối thủ có chỉ số cao hơn không phụ thuộc vào chênh lệch thuộc tính”
Tùng mỉm cười vui vẻ. Ngày trước, kỹ năng dự phán mô tả rất mơ hồ, cái gì mà ảnh hưởng bởi thuộc tính phòng ngự. Giờ thì rõ ràng hơn rồi. Với kỹ năng này, cậu có lẽ sẽ đại sát tứ phương trong đội U15 và đội thanh niên được rồi. Đến khi đạt được điểm thuộc tính tốt hơn, khi ấy là đến lúc cậu thể hiện trong đội 2, thậm chí là đội 1. “Tỷ lệ khi đối đầu với đối thủ có chỉ số cao hơn không phụ thuộc vào chênh lệch thuộc tính”, nghĩa là dù có đối mặt với Zidane hay Ronaldo de Lima, thì cậu vẫn có tỷ lệ 76% cướp được bóng từ trong chân họ, một con số cực kì đáng kinh ngạc đối với một tiền vệ phòng ngự.
Tùng hưng phấn không ngủ được. Cậu quyết định đi dạo ở khuôn viên khách sạn. Vừa bước xuống khu vực dưới sảnh, bất ngờ cậu bắt gặp ba mình đang ngồi một góc, gương mặt đăm chiêu, tay đang cầm một điều thuốc, bên dưới còn có rất nhiều tàn thuốc đang bỏ vào gạt tàn. Có lẽ, ba của cậu đã ngồi ở đây từ rất lâu rồi.
Đã lâu lắm rồi, cậu chưa từng thấy ba mình hút thuốc nữa, kể từ lúc ông nghe trên tivi báo về tình trạng hút thuốc sẽ gây bệnh cho trẻ lúc cậu mới lớp 2 – 3 gì đó. Thế là từ ấy về sau, ông không đụng vào điếu thuốc nào mà thay bằng việc ngậm kẹo.
Cậu đến gần, gọi một tiếng :”Ba, sao ba ở đây?”
Ba cậu giật mình nhìn lại, thấy Tùng đi đến, gương mặt ông bỗng chốc biến thành ngập ngừng. Ông nói nhỏ :”Đừng nói với mẹ ba hút thuốc nha, bả biết bả lại nhằn”
Tùng mỉm cười mà không nói gì, cậu rất ít khi thấy vẻ mặt này của ba mình. Tính toán ra hiện nay ba cậu cũng chỉ lớn hơn lúc cậu xuyên không về vài tuổi thôi, nhưng nhìn ông có vẻ tiều tụy hơn hẳn. Cậu nói :”Con không nói nhưng ba đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe đâu”
Ba cậu ậm ừ cho qua chuyện, rồi bỗng lại im bặt. Một lát sau, ông nhìn cậu rồi nói :”Con thật quyết định ở lại đá bóng hả? Chắc chắn rồi chứ?”
Tùng cười nói lại :”Hợp đồng đã kí rồi mà ba. Với lại, con là người đầu tiên của Việt Nam ra nước ngoài học bóng đá tự túc đó, ba phải tự hào mới đúng chứ, sao lại vẻ mặt này?”
“Ba chỉ lo cho con. Ở đây đất khách quê người, ba còn nghe nói ở nước ngoài người ta kì thị người châu Á lắm. Ba sợ con sống ở đây không quen”, ba cậu ngập ngừng chốc lát rồi nói, nét lo âu hiện đầy trên khuôn mặt.
Tùng cười cười, nói với vẻ không sao :”Ba yên tâm, con sẽ sống rất tốt. Đây chính là con đường con đã lựa chọn, chắc chắn con sẽ thành công. Mai ba cứ về nước chăm sóc mẹ, thuận tiện nếu muốn thì kiếm thêm cho con một đứa em cho vui nhà vui cửa.”, cậu vừa nói vừa cười lớn, xoa dịu bớt những căng thẳng và lo âu của ba mình.
Thấy cậu có vẻ quyết tâm và tự tin như vậy, ba cậu cũng an tâm không ít. Ông ngồi căn dặn cậu hết cái này đến cái khác, từ về ăn ngủ nghỉ đến thời gian gọi về nhà, nếu không chịu được thì hãy quay về với ba mẹ,… Cậu ngồi nghe mà không lấy làm gì thiếu kiên nhẫn. Đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy ba mình nói nhiều đến như vậy.
Sáng hôm sau, nhìn chiếc máy bay chở ba và chú Hưng cất cánh phản hồi Việt Nam, Tùng vừa cảm thấy mất mát vừa thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, cậu cũng đã trở thành một thành viên của thế giới bóng đá chuyên nghiệp. Rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ trở lại Việt Nam, nhưng trong tư thế của một người hùng, chứ không phải một cầu thủ đam mê chỉ có thể tự bỏ tiền đi ra nước ngoài đào tạo.
Tùng không nói lời nào mà quay về lại khách sạn. Đêm hôm đó, cậu dọn đồ vào ở ký túc xá của học viện bóng đá Belenenses, chính thức bắt đầu cuộc sống mới ở Bồ Đào Nha của mình
Chưa xong còn tiếp!!!
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?