Chương 114: Phỏng Vấn (2)
Mãi đến lúc quay chụp thời gian huấn luyện của Belenenses, ba người Long Vũ mới hiểu được,sự chênh lệch của các câu lạc bộ trong nước với những câu lạc bộ chuyên nghiệp là như thế nào.
Vốn xuất thân từ cùng một chuyên mục thể thao, cũng đã từng bình luận qua các trận bóng đá lớn nhỏ trong và ngoài nước. Long Vũ còn là fan cứng của câu lạc bộ Liverpool. Ngoài những thời gian bình luận trận đấu, cả hai đều tiếp xúc không ít các đoạn phim về thời gian huấn luyện của các câu lạc bộ.
Mặc dù họ cũng biết, những đoạn phim này không thể hiện rõ được cường độ huấn luyện của các cầu thủ, nhưng họ cũng không thể ngờ, cường độ này lại lớn đến như vậy.
Nói như thế nào, mỗi một động tác đều có người theo dõi, ghi chép, điều chỉnh. Mỗi lần tập đều có sự giám sát của các huấn luyện viên. Mỗi lần chạy đều có chuyên gia theo dõi bước di chuyển, điều chỉnh ngay lập tức các sai lầm. Cứ như một đài máy móc tinh vi, được rèn giũa ngày này qua ngày khác, Nhìn lại cách huấn luyện trong nước, thời gian thì ít ỏi, cách huấn luyện thì cũ kĩ, nghèo nàn. Cầu thủ thì không có đấu chí để tự rèn luyện bản thân. Cả ba nhìn nhau mà lắc đầu, không rõ đến khi nào các câu lạc bộ trong nước mới có thể bắt kịp chứ đừng nói là vượt qua nữa.
Nhưng đến phần thi đấu đối kháng, cả ba mới thấy rợn cả da gà. Mỗi một lần ra chân, bóng di chuyển với tốc độ rất nhanh, nhưng ít khi nào các cầu thủ dừng bóng sai lầm, hoặc bóng bay quá xa. Hầu hết các tình huống mất bóng là do cản phá hoặc đối đầu. Nhìn bóng cứ di chuyển thoăn thoắt giữa các cầu thủ, bóng đi vô cùng nhanh chóng, nhưng lại chuẩn xác vô cùng. Đây chỉ là một câu lạc bộ hạng 2 ở châu Âu, thì những trung tâm huấn luyện nổi tiếng thế giới, những cầu thủ ở đó còn xuất sắc đến mức nào nữa.
Cả ba cũng đều hiểu rõ, việc đội tuyển Việt Nam nhiều lần đá sòng phẳng với các đội bóng giao hữu, phần lớn là do họ không mang đội hình mạnh nhất đến. Vả lại, cả một đất nước 50 triệu người, chỉ có 11 người giỏi nhất lên sân bóng, mà còn không đá song phẳng được với đội hình B, thậm chí là C của các đội đến để giao hữu, thì còn đến mức nào nữa cơ chứ.
Long Vũ và Quang Minh, với nền tảng về bóng đá tốt, đã nhận thấy được sự khác lạ của đội hình chính Belenenses. Hai người liếc nhau, trao đổi ánh mắt kinh ngạc. Hóa ra, họ nhận thấy được, cậu nhóc 16 tuổi của chúng ta, ở đội hình chính của Belenenses B, đóng vai trò là hạch tâm của toàn đội.
Nhìn nhau một lần nữa như muốn chắc chắn những điều mình đã thấy, hai người vô cùng kinh ngạc. Lúc đầu họ chỉ tưởng, Tùng có một suất đá chính cho đội B, thì cũng là tạ ơn trời đất rồi, vì trước giờ Việt Nam chúng ta đã khi nào xuất hiện một ngôi sao có thể vào đội hình chính của một đội bóng chuyên nghiệp châu Âu đâu. Có người không biết thì sẽ nói, ôi đây chỉ là giải hạng Nhất Bồ Đào Nha thôi, có gì mà phải khoe khoang. Xin lỗi, trình độ của giải hang Nhất này còn hơn cả J-League hay K-League của châu Á, chứ đừng nói đến giải ao lang V-League.
Nhưng để đảm nhiệm vị trí hạch tâm trong đội hình, điều này không chỉ nói lên thực lực của Tùng đã đạt đến một độ cao nhất định, đồng thời đóng góp cho đội bóng của cậu vô cùng lớn, khi đó, vị trí hạch tâm của cậu ấy mới có thể ngồi vững vàng được.
Long Vũ và Quang Minh nhìn chằm chằm vào sân tập như muốn tìm ra điểm nổi bật của Tùng. Và họ không cần chờ lâu để tìm thấy, bởi bộ đội hình này lập ra với mục đích tối đa hóa nền tảng ưu điểm của Tùng, đó là công thủ toàn diện, cái nhìn toàn trường vô cùng biến thái, cộng với một cước chuyền bóng vô cùng tinh chuẩn.
Pacheco nhìn vào tình huống trong sân, cười nói :"Thằng nhóc này càng lúc càng thành thạo, công thủ chuyển đổi một cách nhịp nhàng, lại còn có thể xâu chuỗi cả hai tuyến một cách mạch lạc. Nhìn thì có vẻ không có gì, nhưng lối đá lại ẩn tàng một cỗ nguy hiểm, chực chờ đối phương sơ hở mà có một kích trí mạng. Thật đúng là, không nghĩ thằng nhóc này nhìn thật thà mà lại xấu bụng đến như vậy"
Raul Jose ở một bên liếc mắt, trong bụng oán thầm :"Không phải tất cả đều là do ông sao, rõ ràng đây mới là thứ mà ông muốn, lại còn ra vẻ nữa chứ", nhưng ông cũng vô cùng hài lòng trước màn thể hiện của Tùng.
Quang Minh và Long Vũ càng nhìn càng cảm thấy không đúng chỗ nào. Nhưng mãi đến 5 phút sau, họ mới thấy được điều đó.
Từ một tình huống Mano chùi phá bóng về chân của Moura, bóng ngay lập tức được đưa lại chô Tùng. Không thèm để ý Brandao đang xông đến, Tùng xoay người kéo bóng về phía mình, sau đó nhanh chóng biến hướng vòng qua Brandao lúc đấy đang vừa đến sau lưng Tùng. Khi Brandao tỉnh hồn lại, Tùng đã vượt qua người cậu ta, với bóng vừa lăn qua hai chân của hắn. Một pha xoay người thoát cản phá, kèm một cú đánh gót xuyên hai chân đầy điệu nghệ.
Tùng không tiếp tục chờ đợi, nhấc chân tung cú chuyền bóng về vòng cấm địa. Bóng đi không quá cao, nhưng đủ để đánh bại toàn bộ hàng phòng ngự. Khi bóng gần tiếp đất, bỗng xoay tròn, biến hướng nhẹ về phía bên trái. Tại đây, Eliseu đã có mặt, tiếp bóng, sút gôn, ba động tác một mạch liên tiếp, khiến cho Aurelio đứng như trời trồng, không kịp xử lý gì cả.
Long Vũ và Quang Minh liếc nhìn nhau, cả hai đều có thể thấy được sự kinh dị trong ánh mắt của mình. Một pha qua người đầy nghệ thuật, một đường chuyền vô cùng xảo trá, đây quả thật là một người Việt Nam có thể đá ra hay sao ? Điều này quả thật là điên rồ mà. Nếu như trên sóng truyền hình, thậm chí Long Vũ không ngần ngại so sánh đường chuyền vừa rồi với Pirlo hay Zidane, bởi nó quả thật là quá đẹp, quá tuyệt diệu.
Trận đấu tiếp tục diễn ra với những pha oanh tạc của bộ ba E.C.P bên phía đội hình chính, thậm chí cậu nhóc Tùng Nguyễn nhà ta đôi khi cũng hứng khởi tung vài cú sút. Vì là buổi đấu tập, nên đều không tính tỉ số, mà hiệu quả rèn luyện đội hình mới là trên hết.
Kết thúc thời gian huấn luyện, mọi người lục tục ra về. Tùng cũng ra hiệu cho Pele về trước, còn mình thì tiếp đãi ba người đồng hương.
Tùng cười nói :"Thế nào, mọi người thấy chúng tôi huấn luyện ra sao?"
Quang Minh không ngần ngại nói :"Vượt xa đám câu lạc bộ trong nước. Đây là cường độ cao nhất rồi sao, Tùng"
Tùng khoác tay cười nói :"Đây chưa phải là cường độ cao nhất đâu. Em còn chứng kiến ở đội một, có người huấn luyện đến nằm rạp xuống sân không bò dậy nổi kìa. Đó là so sánh với cầu thủ chuyên nghiệp đấy. Cường độ này chỉ có thể tính là trung bình mà thôi"
Ba người chắt lưỡi không thôi. Long Vũ thì cười nói :"Thôi, chúng ta đi vào chủ đề thôi, cậu đã sẵn sàng tiếp thu phỏng vấn rồi chứ"
Tùng cười cười nói :"Dạ rồi ạ. Phải nói, em còn có hơi hồi hộp, đây là lần đầu tiên em phỏng vấn với truyền thông một mình, haha", cậu cười cười xóa tan đi sự lo âu. Dù sao, từ trước lúc xuyên việt đến giờ, cậu cũng chưa từng được phỏng vấn, lại còn làm cả một chuyên mục riêng nữa. Lần đầu thể nào cũng sẽ hơi bỡ ngỡ, về sau sẽ quen thuộc thôi, Tùng thầm nghĩ, nhanh chóng điều chỉnh tâm thế, ngồi chờ Long Vũ chuẩn bị.
Long Vũ cũng không chần chờ, căn dặn Quốc Tuấn chuẩn bị tốt camera nhắm về phía hai người. Bãi cỏ xanh hòa với màu áo thiên thanh của Tùng đang mặc, làm tô lên nét đẹp thuần Việt của cậu. Long Vũ cũng hơi cảm thán, thằng nhóc này mà làm diễn viên hay người mẫu, bảo đảm với gương mặt này sẽ vô cùng thành công.
Long Vũ liếc nhìn camera, ra hiệu bắt đầu, rồi quay sang hướng Tùng, mỉm cười nói :"Xin chào Tùng, cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, hãy tự giới thiệu về cậu cho mọi người biết đi nào."
Tùng cũng mỉm cười đáp lại, rồi gật đầu nhìn về phía camera :"Xin chào mọi người, tôi tên là Nguyễn Thanh Tùng, năm nay 16 tuổi, hiện đang là cầu thủ chuyên nghiệp thi đấu cho câu lạc bộ Belenenses B, thuộc giải hạng Nhất Bồ Đào Nha. Tôi sinh ra và lớn lên ở Đông Nai, sang châu Âu du học cũng đã hơn 1 năm rồi. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ tôi, xin cám ơn", Tùng nói xong, cúi đầu chào trước camera. Long Vũ khá hài lòng trước màn đối đáp của Tùng, nói tiếp :"Vì sao cậu lại lựa chọn Bồ Đào Nha, mà không phải Anh, hay Tây Ban Nha"
Tùng mỉm cười, vò vò đầu nói :"Vì em tình cờ quen biết với huấn luyện viên Domingos Jose, chính là huấn luyện viên của đội B Porto từng thi đấu cup Agribank ở Việt Nam năm 2004, sau đó được ông giới thiệu đến Belenenses thử huấn, may mắn đã thành công."
Long Vũ tiếp tục dẫn dắt Tùng, từ thời niên thiếu ở Việt Nam, đến khi gặp mặt Domingos Jose ở Hạ Long, rồi tìm cách đi sang châu Âu nhờ sự hỗ trợ của Domingos và chú Hưng. Tuy nhiên, Long Vũ hầu như rất ít nghe cậu nói về việc riêng tư. Tùng cười cười nói :"Bản thân em huấn luyện từ 5 giờ sáng đến tận 7 giờ khuya, sau đó về phòng tiếp tục xem video thi đấu đến 9 giờ thì đi ngủ. Mặc dù có một số ngày sẽ có thay đổi, nhưng hầu hết đều diễn tiến như vậy. Nói ra thật xấu hổ, em đến Lisbon đã được 1 năm rồi, nhưng nơi xa nhất ở đây em đi chỉ là một nhà hàng hải sản do Eliseu dắt đến mà thôi".
Long Vũ cảm khái gật gật đầu, chẳng trách cậu nhóc này lại giỏi đến như vậy, hóa ra kim cương cũng chỉ được tạo ra từ áp lực.
Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra, đến đoạn hỏi về việc cậu có muốn khoác áo đội tuyển quốc gia hay không, Tùng không do dự mà đáp :"Điều này phải chờ xem yêu cầu của huấn luyện viên đội tuyển, nhưng em luôn sẵn sàng phục vụ tổ quốc bất cứ khi nào", Tùng mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhìn về phương xa. Long Vũ và Quang Minh thấy được sự quyết tâm trong đó, nhìn nhau mỉm cười. Có lẽ chỉ thế là đủ, đối với người hâm mộ Việt Nam, có được niềm hi vọng nhưng lại không quên nguồn cội của mình như thế đã là quá đủ rồi.
Kết thúc buổi phỏng vấn, cả ba người ra về trong tâm trạng phấn khởi. Liếc nhìn tư liệu bên trong camera, Long Vũ cảm khái nói :"Chuyến đi này thật là quá hoàn hảo, tôi sẽ nhanh chóng thực hiện xong thủ tục, để quay về kịp chế tác phim tài liệu này. Biết đâu có thể kịp để chiếu trước khi trận tiếp sóng vòng 18 giải hạng Nhất Bồ Đào Nha diễn ra. Như vậy, có lẽ sẽ mang đến hiệu quả không ngờ"
Quang Minh cũng gật đầu đồng ý, tâm trạng vẫn chưa hết lâng lâng vì những đường chuyền của Tùng lúc nãy. Có lẽ, lần này Tùng đã thu thập được thêm một fan cứng của mình rồi.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
Mãi đến lúc quay chụp thời gian huấn luyện của Belenenses, ba người Long Vũ mới hiểu được,sự chênh lệch của các câu lạc bộ trong nước với những câu lạc bộ chuyên nghiệp là như thế nào.
Vốn xuất thân từ cùng một chuyên mục thể thao, cũng đã từng bình luận qua các trận bóng đá lớn nhỏ trong và ngoài nước. Long Vũ còn là fan cứng của câu lạc bộ Liverpool. Ngoài những thời gian bình luận trận đấu, cả hai đều tiếp xúc không ít các đoạn phim về thời gian huấn luyện của các câu lạc bộ.
Mặc dù họ cũng biết, những đoạn phim này không thể hiện rõ được cường độ huấn luyện của các cầu thủ, nhưng họ cũng không thể ngờ, cường độ này lại lớn đến như vậy.
Nói như thế nào, mỗi một động tác đều có người theo dõi, ghi chép, điều chỉnh. Mỗi lần tập đều có sự giám sát của các huấn luyện viên. Mỗi lần chạy đều có chuyên gia theo dõi bước di chuyển, điều chỉnh ngay lập tức các sai lầm. Cứ như một đài máy móc tinh vi, được rèn giũa ngày này qua ngày khác, Nhìn lại cách huấn luyện trong nước, thời gian thì ít ỏi, cách huấn luyện thì cũ kĩ, nghèo nàn. Cầu thủ thì không có đấu chí để tự rèn luyện bản thân. Cả ba nhìn nhau mà lắc đầu, không rõ đến khi nào các câu lạc bộ trong nước mới có thể bắt kịp chứ đừng nói là vượt qua nữa.
Nhưng đến phần thi đấu đối kháng, cả ba mới thấy rợn cả da gà. Mỗi một lần ra chân, bóng di chuyển với tốc độ rất nhanh, nhưng ít khi nào các cầu thủ dừng bóng sai lầm, hoặc bóng bay quá xa. Hầu hết các tình huống mất bóng là do cản phá hoặc đối đầu. Nhìn bóng cứ di chuyển thoăn thoắt giữa các cầu thủ, bóng đi vô cùng nhanh chóng, nhưng lại chuẩn xác vô cùng. Đây chỉ là một câu lạc bộ hạng 2 ở châu Âu, thì những trung tâm huấn luyện nổi tiếng thế giới, những cầu thủ ở đó còn xuất sắc đến mức nào nữa.
Cả ba cũng đều hiểu rõ, việc đội tuyển Việt Nam nhiều lần đá sòng phẳng với các đội bóng giao hữu, phần lớn là do họ không mang đội hình mạnh nhất đến. Vả lại, cả một đất nước 50 triệu người, chỉ có 11 người giỏi nhất lên sân bóng, mà còn không đá song phẳng được với đội hình B, thậm chí là C của các đội đến để giao hữu, thì còn đến mức nào nữa cơ chứ.
Long Vũ và Quang Minh, với nền tảng về bóng đá tốt, đã nhận thấy được sự khác lạ của đội hình chính Belenenses. Hai người liếc nhau, trao đổi ánh mắt kinh ngạc. Hóa ra, họ nhận thấy được, cậu nhóc 16 tuổi của chúng ta, ở đội hình chính của Belenenses B, đóng vai trò là hạch tâm của toàn đội.
Nhìn nhau một lần nữa như muốn chắc chắn những điều mình đã thấy, hai người vô cùng kinh ngạc. Lúc đầu họ chỉ tưởng, Tùng có một suất đá chính cho đội B, thì cũng là tạ ơn trời đất rồi, vì trước giờ Việt Nam chúng ta đã khi nào xuất hiện một ngôi sao có thể vào đội hình chính của một đội bóng chuyên nghiệp châu Âu đâu. Có người không biết thì sẽ nói, ôi đây chỉ là giải hạng Nhất Bồ Đào Nha thôi, có gì mà phải khoe khoang. Xin lỗi, trình độ của giải hang Nhất này còn hơn cả J-League hay K-League của châu Á, chứ đừng nói đến giải ao lang V-League.
Nhưng để đảm nhiệm vị trí hạch tâm trong đội hình, điều này không chỉ nói lên thực lực của Tùng đã đạt đến một độ cao nhất định, đồng thời đóng góp cho đội bóng của cậu vô cùng lớn, khi đó, vị trí hạch tâm của cậu ấy mới có thể ngồi vững vàng được.
Long Vũ và Quang Minh nhìn chằm chằm vào sân tập như muốn tìm ra điểm nổi bật của Tùng. Và họ không cần chờ lâu để tìm thấy, bởi bộ đội hình này lập ra với mục đích tối đa hóa nền tảng ưu điểm của Tùng, đó là công thủ toàn diện, cái nhìn toàn trường vô cùng biến thái, cộng với một cước chuyền bóng vô cùng tinh chuẩn.
Pacheco nhìn vào tình huống trong sân, cười nói :"Thằng nhóc này càng lúc càng thành thạo, công thủ chuyển đổi một cách nhịp nhàng, lại còn có thể xâu chuỗi cả hai tuyến một cách mạch lạc. Nhìn thì có vẻ không có gì, nhưng lối đá lại ẩn tàng một cỗ nguy hiểm, chực chờ đối phương sơ hở mà có một kích trí mạng. Thật đúng là, không nghĩ thằng nhóc này nhìn thật thà mà lại xấu bụng đến như vậy"
Raul Jose ở một bên liếc mắt, trong bụng oán thầm :"Không phải tất cả đều là do ông sao, rõ ràng đây mới là thứ mà ông muốn, lại còn ra vẻ nữa chứ", nhưng ông cũng vô cùng hài lòng trước màn thể hiện của Tùng.
Quang Minh và Long Vũ càng nhìn càng cảm thấy không đúng chỗ nào. Nhưng mãi đến 5 phút sau, họ mới thấy được điều đó.
Từ một tình huống Mano chùi phá bóng về chân của Moura, bóng ngay lập tức được đưa lại chô Tùng. Không thèm để ý Brandao đang xông đến, Tùng xoay người kéo bóng về phía mình, sau đó nhanh chóng biến hướng vòng qua Brandao lúc đấy đang vừa đến sau lưng Tùng. Khi Brandao tỉnh hồn lại, Tùng đã vượt qua người cậu ta, với bóng vừa lăn qua hai chân của hắn. Một pha xoay người thoát cản phá, kèm một cú đánh gót xuyên hai chân đầy điệu nghệ.
Tùng không tiếp tục chờ đợi, nhấc chân tung cú chuyền bóng về vòng cấm địa. Bóng đi không quá cao, nhưng đủ để đánh bại toàn bộ hàng phòng ngự. Khi bóng gần tiếp đất, bỗng xoay tròn, biến hướng nhẹ về phía bên trái. Tại đây, Eliseu đã có mặt, tiếp bóng, sút gôn, ba động tác một mạch liên tiếp, khiến cho Aurelio đứng như trời trồng, không kịp xử lý gì cả.
Long Vũ và Quang Minh liếc nhìn nhau, cả hai đều có thể thấy được sự kinh dị trong ánh mắt của mình. Một pha qua người đầy nghệ thuật, một đường chuyền vô cùng xảo trá, đây quả thật là một người Việt Nam có thể đá ra hay sao ? Điều này quả thật là điên rồ mà. Nếu như trên sóng truyền hình, thậm chí Long Vũ không ngần ngại so sánh đường chuyền vừa rồi với Pirlo hay Zidane, bởi nó quả thật là quá đẹp, quá tuyệt diệu.
Trận đấu tiếp tục diễn ra với những pha oanh tạc của bộ ba E.C.P bên phía đội hình chính, thậm chí cậu nhóc Tùng Nguyễn nhà ta đôi khi cũng hứng khởi tung vài cú sút. Vì là buổi đấu tập, nên đều không tính tỉ số, mà hiệu quả rèn luyện đội hình mới là trên hết.
Kết thúc thời gian huấn luyện, mọi người lục tục ra về. Tùng cũng ra hiệu cho Pele về trước, còn mình thì tiếp đãi ba người đồng hương.
Tùng cười nói :"Thế nào, mọi người thấy chúng tôi huấn luyện ra sao?"
Quang Minh không ngần ngại nói :"Vượt xa đám câu lạc bộ trong nước. Đây là cường độ cao nhất rồi sao, Tùng"
Tùng khoác tay cười nói :"Đây chưa phải là cường độ cao nhất đâu. Em còn chứng kiến ở đội một, có người huấn luyện đến nằm rạp xuống sân không bò dậy nổi kìa. Đó là so sánh với cầu thủ chuyên nghiệp đấy. Cường độ này chỉ có thể tính là trung bình mà thôi"
Ba người chắt lưỡi không thôi. Long Vũ thì cười nói :"Thôi, chúng ta đi vào chủ đề thôi, cậu đã sẵn sàng tiếp thu phỏng vấn rồi chứ"
Tùng cười cười nói :"Dạ rồi ạ. Phải nói, em còn có hơi hồi hộp, đây là lần đầu tiên em phỏng vấn với truyền thông một mình, haha", cậu cười cười xóa tan đi sự lo âu. Dù sao, từ trước lúc xuyên việt đến giờ, cậu cũng chưa từng được phỏng vấn, lại còn làm cả một chuyên mục riêng nữa. Lần đầu thể nào cũng sẽ hơi bỡ ngỡ, về sau sẽ quen thuộc thôi, Tùng thầm nghĩ, nhanh chóng điều chỉnh tâm thế, ngồi chờ Long Vũ chuẩn bị.
Long Vũ cũng không chần chờ, căn dặn Quốc Tuấn chuẩn bị tốt camera nhắm về phía hai người. Bãi cỏ xanh hòa với màu áo thiên thanh của Tùng đang mặc, làm tô lên nét đẹp thuần Việt của cậu. Long Vũ cũng hơi cảm thán, thằng nhóc này mà làm diễn viên hay người mẫu, bảo đảm với gương mặt này sẽ vô cùng thành công.
Long Vũ liếc nhìn camera, ra hiệu bắt đầu, rồi quay sang hướng Tùng, mỉm cười nói :"Xin chào Tùng, cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, hãy tự giới thiệu về cậu cho mọi người biết đi nào."
Tùng cũng mỉm cười đáp lại, rồi gật đầu nhìn về phía camera :"Xin chào mọi người, tôi tên là Nguyễn Thanh Tùng, năm nay 16 tuổi, hiện đang là cầu thủ chuyên nghiệp thi đấu cho câu lạc bộ Belenenses B, thuộc giải hạng Nhất Bồ Đào Nha. Tôi sinh ra và lớn lên ở Đông Nai, sang châu Âu du học cũng đã hơn 1 năm rồi. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ tôi, xin cám ơn", Tùng nói xong, cúi đầu chào trước camera. Long Vũ khá hài lòng trước màn đối đáp của Tùng, nói tiếp :"Vì sao cậu lại lựa chọn Bồ Đào Nha, mà không phải Anh, hay Tây Ban Nha"
Tùng mỉm cười, vò vò đầu nói :"Vì em tình cờ quen biết với huấn luyện viên Domingos Jose, chính là huấn luyện viên của đội B Porto từng thi đấu cup Agribank ở Việt Nam năm 2004, sau đó được ông giới thiệu đến Belenenses thử huấn, may mắn đã thành công."
Long Vũ tiếp tục dẫn dắt Tùng, từ thời niên thiếu ở Việt Nam, đến khi gặp mặt Domingos Jose ở Hạ Long, rồi tìm cách đi sang châu Âu nhờ sự hỗ trợ của Domingos và chú Hưng. Tuy nhiên, Long Vũ hầu như rất ít nghe cậu nói về việc riêng tư. Tùng cười cười nói :"Bản thân em huấn luyện từ 5 giờ sáng đến tận 7 giờ khuya, sau đó về phòng tiếp tục xem video thi đấu đến 9 giờ thì đi ngủ. Mặc dù có một số ngày sẽ có thay đổi, nhưng hầu hết đều diễn tiến như vậy. Nói ra thật xấu hổ, em đến Lisbon đã được 1 năm rồi, nhưng nơi xa nhất ở đây em đi chỉ là một nhà hàng hải sản do Eliseu dắt đến mà thôi".
Long Vũ cảm khái gật gật đầu, chẳng trách cậu nhóc này lại giỏi đến như vậy, hóa ra kim cương cũng chỉ được tạo ra từ áp lực.
Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra, đến đoạn hỏi về việc cậu có muốn khoác áo đội tuyển quốc gia hay không, Tùng không do dự mà đáp :"Điều này phải chờ xem yêu cầu của huấn luyện viên đội tuyển, nhưng em luôn sẵn sàng phục vụ tổ quốc bất cứ khi nào", Tùng mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhìn về phương xa. Long Vũ và Quang Minh thấy được sự quyết tâm trong đó, nhìn nhau mỉm cười. Có lẽ chỉ thế là đủ, đối với người hâm mộ Việt Nam, có được niềm hi vọng nhưng lại không quên nguồn cội của mình như thế đã là quá đủ rồi.
Kết thúc buổi phỏng vấn, cả ba người ra về trong tâm trạng phấn khởi. Liếc nhìn tư liệu bên trong camera, Long Vũ cảm khái nói :"Chuyến đi này thật là quá hoàn hảo, tôi sẽ nhanh chóng thực hiện xong thủ tục, để quay về kịp chế tác phim tài liệu này. Biết đâu có thể kịp để chiếu trước khi trận tiếp sóng vòng 18 giải hạng Nhất Bồ Đào Nha diễn ra. Như vậy, có lẽ sẽ mang đến hiệu quả không ngờ"
Quang Minh cũng gật đầu đồng ý, tâm trạng vẫn chưa hết lâng lâng vì những đường chuyền của Tùng lúc nãy. Có lẽ, lần này Tùng đã thu thập được thêm một fan cứng của mình rồi.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?