Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 110: Miệng Pháo Trước Trận



Chương 110: Miệng Pháo Trước Trận

Người ta thường nói: công thành vi hạ, công tâm vi thượng, tức là đánh thành là kế thấp kém, chỉ có nhắm vào tâm lý mới là thượng sách. Từ lúc Tùng gia nhập làng túc cầu châu Âu, cậu mới hiểu rõ nhất câu nói này


Các huấn luyện viên không chỉ là những đội thanh niên, mà ngay cả các huấn luyện viên của những đội chuyên nghiệp, đều vô cùng thích chơi trò tâm lý chiến trước khi trận đấu bắt đầu, nhất là việc công kích đến cầu thủ nổi bật nhất của đối phương. Cũng may, Pacheco không có thói quen này, lúc nào ông cũng trưng ra một bộ mặt hiền hòa, nhưng chỉ có đám cầu thủ của ông mới biết rằng ông xấu bụng đến mức nào.

Trước khi trận đấu với O.Moscavide diễn ra, Pacheco cho thấy trình độ độc miệng của mình cao minh đến mức nào. Chỉ thấy trên ay ông đang cầm tờ báo chiều Lisbon, phỏng vấn huấn luyện viên Ferreirinha, vẻ mặt của ông vô cùng trêu tức

"Đội hình của Belenenses B vô cùng bạc nhược, các cầu thủ đều không có ý chí tiến thủ, dù sao đi nữa cũng chỉ là những người không được trọng dụng ở đội 1 vớt vát lại mà thôi. Lão già này nói cũng có lý đấy, đúng không Mano ? Cậu còn nhớ ngay cậu thất tha thất thểu trở về từ sân tập của đội 1, không nói gì mà một mình tự luyện đến tối hay không? Hay là Sousa, khóc như một thằng nhóc với Aurelio, than thở rằng Jorge Jesus là một tên ngốc khi không nhìn thấy được tài năng của cậu?"

Mano và Souse gương mặt cúi gầm xuống, nhưng hai tay lại nắm chặt, một bộ hận không thể đánh người ngay lập tức.

Pacheco tiếp tục với giọng nói giết người không đền mạng đó :"Còn cầu thủ số 30 bên phía Belenenses B, quả thật là có chút tài năng, nhưng có vẻ như cậu ta sẽ phải đối mặt với hàng phòng thủ tốt nhất ở giải hạng Nhất. Tôi nghĩ là Teixeira và Falardo sẽ giải quyết cậu ta dễ dàng. Ái chà, có vẻ như tên tuổi của cậu không đủ dùng ở đây rồi Tùng à, thậm chí người ta còn không biết cả tên của cậu"

Tùng nhún vai, biểu thị mình lý giải. Miệng pháo mà, ai cũng có thể nói để thỏa mãn thú vui thôi. Thế nhưng, có vẻ như lần này huấn luyện viên của O.Moscavide đã chọc vào tổ ong vò vẻ rồi. Cứ nhìn ánh mắt của đám cầu thủ Belenenses B thì thấy, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Pacheco tiếp tục với ngữ khí bình thản như chưa có gì xảy ra :"Thật ra tôi không lo lắng nhất là hàng tiền đạo của Belenenses B, hai cầu thủ cũ thì không có phong độ tốt, còn một thằng nhóc 16 tuổi ở cánh trái thì không biết sút bóng. Hàng phòng ngự của chúng tôi hoàn toàn có thể đông kết được họ. Rất dễ dàng", ông vừa nói, vừa liếc nhìn Pele, khiến thằng nhóc cúi gầm mặt vì xấu hổ.

Eliseu và Carlitos tức giận liếc nhìn nhau. Cả hai đều thấy ở trong mắt hừng hực lửa giận.

Pacheco liếc nhìn toàn trường, rõ ràng phép khích tướng của ông đã thành công. Ông từ tốn nói tiếp :"Nói khoác ai cũng có thể nói được, nhưng tôi lại thích dùng hành động thực tế để đáp trả hơn. Do đó, trận đấu này, chỉ có một kết quả, đó là O.Moscavide thất bại, chúng ta chiến thắng. Có ai có ý kiến gì không?"

"Dạ không, thưa boss", cả đám đồng thanh quát lớn.


"Tốt rồi, kết thúc buổi tập. Tùng ở lại một lúc, mọi người tự hành sắp xếp đúng giờ tập hợp", Pacheco vừa nói, vừa đi đến khu vực bàn chiến thuật. Tùng đi theo, trong lòng đang thầm tính toán thời gian có thể tăng cường huấn luyện còn lại là bao nhiêu.

Liếc nhìn dáng vẻ không tập trung của Tùng, huấn luyện viên Pacheco tức cười, quát hỏi :"Bộ cậu không cảm thấy tức giận hay sao?"

Tùng kì quái nhìn ông, chậm rãi nói :"Có gì mà phải tức giận, miệng pháo ai chả nói được, chân tài thực học gặp nhau trên sàn thi đấu mới là nơi quyết ra thắng bại. Tôi không tin O.Moscavide có người có thể hoàn toàn kèm chặt được tôi", một luồng khí thế tự tin phát ra từ người Tùng, làm ông Pacheco gật đầu thỏa mãn. Ông nói tiếp :"Tình hình của ba tên kia như thế nào rồi?", vừa nói, ông vừa liếc nhìn ba tên tiền đạo của mình, đanh ngồi cùng một chỗ. Carlitos còn đang thao thao bất tuyệt gì đó, trong khi Eliseu gương mặt ghét bỏ, còn Pele thì vô cùng sùng bái nhìn khiến Carlitos càng nói càng hưng phấn.

Liếc nhìn ba tên dở hơi kia, Tùng nói :"Cả ba thích ứng rất tốt. Hiện tại mỗi lần tôi có bóng, cả ba đều phản ứng theo bản năng xông lên phía trước. Có khi còn để cho Mano và Sousa ăn đau khổ nữa. Nhất là Pele, tiến bộ rất lớn, sút gôn cũng có cảm giác hơn nhiều", Tùng thành thật trả lời.

"Tốt rồi, thành hay bại là ở lần này. Chỉ cần chiến thuật này áp dụng thành công, chỉ cần cậu không bị kèm đến mức không thể thoát thân, chung ta sẽ một mực sử dụng đội hình và chiến thuật này, cho đến khi cầm được quán quân thì thôi. Cậu có lòng tin chứ?", Pacheco vừa nói, ánh mắt sáng rực nhìn Tùng. Cậu không nói gì thêm, cười gật gật đầu. Pacheco thỏa mãn rời đi, không quên căn dặn cậu luyện tập điều độ, tránh bị chấn thương. Cả một đội Belenenses B đều trông mong vào mỗi mình Tùng mà thôi.

Liếc nhìn bóng lưng huấn luyện viên, Tùng tức tốc ra, lùa ba tên kia như lùa gà về phía sân tập. Hôm nay, cậu nhất định phải nghiền ép đến tia thể lực cuối cùng của bọn chúng, để xem bọn chúng có thể chịu được tới mức nào.

Vòng 17 giải hạng Nhất Bồ Đào Nha cuối cùng cũng đã đến. Sân vận động Alfredo Marques Augusto chỉ với sức chứa 2500 người hoàn toàn chật kín người ủng hộ của O.Moscavide, bên cạnh đó còn có gần 500 cổ động viên của Belenenses, với những lá cờ chữ thập bay mọi nơi trên khán đài. Mặc dù không phải là tiêu điểm thi đấu, nhưng buổi họp báo bắt đầu trận đấu cũng thu hút không hề ít kí giả. Có lẽ do hiệu ứng từ bài phỏng vấn với báo chiều Lisbon, nên các kí giả hôm nay đến đông đủ thế này cũng chỉ để tìm hiểu thêm tin tức, thuận tiện xem phía Belenenses sẽ đáp trả như thế nào. Biết đâu, lại có thể mang về một tin tức khi người thì sao.

Nhưng làm cho đám kí giả thất vọng là, Pacheco hoàn toàn bình thản, thậm chí khi lắng nghe tiếp tục những lời khiêu khích từ bên phía của Ferreirinha

"Trận đấu này chỉ là bước khởi đầu cho sự quật khởi của câu lạc bộ"

"Chúng tôi hoàn toàn có tự tin, đây chỉ là trận đấu thủ tục mà thôi, trên sân nhà, chúng tôi chưa hề ngán bất cứ đội bóng nào"

"Canh giữ số 30 ư, quả là không cần thiết. Giữa sâu của chúng tôi hoàn toàn sẽ hạn chế lại cậu ta."

"Carlitos vào danh sách vua phá lưới, đó là do họ chưa gặp chúng tôi. Hàng phòng ngự của chúng tôi sẽ cho họ biết thế nào là ác mộng"

Pacheco miệng vẫn tươi cười nghe nói, trông như ông không hề để ý. Nhưng nội tâm của Pacheco thì vô cùng sụp đổ. Tên này quả thực là có thể nói, ròng rã 20 phút chỉ nghe hắn ta tán dương cầu thủ, câu lạc bộ, che bai đối thủ, mà không hề có một từ nào lặp lại. Quả thật là một nhân tài

Tới lượt Pacheco, ông chỉ bình tĩnh nói :"Belenenses B là một tập thể, chúng tôi sẽ thi đấu hết sức mình vì tấm lòng của người hâm mộ chúng tôi. O.Moscavide là một đội giàu truyền thống, Chúng tôi sẽ thi đấu hết mình, vì tôn trọng đối thủ, và vì chúng tôi là Belenenses". Nói rồi, ông từ chối trả lời tiếp, đi thẳng vào phòng thay đồ. Quả thực, nếu cho ông ngồi lại chỗ này, chẳng mấy chốc chắc cũng sẽ điên mất thôi.

Đi vào phòng thay đồ, nhìn thấy đám nhóc con đang hừng nhực khí thế, ông nói lớn :"Tôi từ buổi họp báo trở về, và lại vẫn nghe những lời chê bai về chúng ta. Chúng ta có nên dùng thực tế để gõ tỉnh Ferreirinha, để cho ông ta biết vị trí hiện tại của O.Moscavide, và họ đang đối mặt với đối thủ như thế nào?"

"Có. thưa boss", cả đám sục sôi la lớn, âm thanh át cả tiếng hô hào bên ngoài.

"Tốt lắm, hãy cho họ biết, chọc giận những con sói thành Belem, sẽ phải hứng chịu hậu quả như thế nào?", Pacheco lớn tiếng nói, dẫn đầu đoàn quân ra khỏi phòng thay đồ. Ánh mắt của toàn đội vô cùng sáng rực, như những con sói đói thấy được mồi ngon. Có lẽ, hôm nay sẽ là món thịnh yến hậu hĩnh cho bọn chúng.

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.