Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 70: Dương Tư Nguyệt Trong Mộng Cảnh



Chương 70: Dương Tư Nguyệt Trong Mộng Cảnh

Nàng không muốn theo người ca ca này, từ trong ánh mắt y nhìn nàng, nàng cảm nhận y không hề có ý tốt.

Y cũng như bao nhiêu người khác mà thôi, đều muốn huyết dịch của A Liên đến tu hành.

“Hắc! Nha đầu! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng có trách ta rồi!”

“Ngũ Trụ Trão! Khốn!”

“Ong!”

Chỉ thấy từ trong năm ngón tay của Tống Thụy xuất hiện năm loại khí tức khác nhau, một khi rời khỏi, những luồng khí tức này liền hóa thành năm thanh cột trụ kiên cố, đem cô bé A Liên kia vây lại.

Rõ ràng Tống Thụy cũng không có muốn lấy mạng của A Liên, hắn chỉ muốn khống chế cô bé lại mà thôi.

“Ầm ầm!”

"Ong!"

Chỉ là không may, Ngũ Trụ Trảo của Tống Thụy còn chưa kịp khống chế A Liên, từ trên bầu trời giáng xuống một luồng ánh sáng màu xanh, đem năm cây trụ của Tống Thụy đánh cho tan nát.

“Ai! Là ai dám phá chuyện tốt của ta!”

Tống Thụy gương mặt rất là khó xem.

Ở Côn Bằng Tông hắn không sánh được với những Thánh Tử kia, nhưng mà danh khí cũng không kém bao nhiêu.

Hắn là con của Tông Chủ Côn Bằng Tông Tống Nhật, thường ngày những Thánh Tử hay trưởng lão trông thấy hắn cũng khác khí vô cùng, ai mà không cho hắn mấy phần mặt mũi.

Thế mà hôm nay ở chính địa bàn của mình lại có người dám phá đi chuyện tốt của mình.

“Hắc! Đường đường là nhị thiếu chủ của Côn Bằng Tông, lại đi ức h·iếp một cô bé chưa đến mười tuổi, ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?”

“Xẹt!”

“Lương Sinh? Là ngươi?”

Tống Thụy cũng có đôi chút giật mình.

Lẽ dĩ nhiên, hắn là nhận ra Lương Sinh rồi, Côn Bằng Tông đệ nhất phế vật, không muốn nghe đến cũng không được.

“Cảm ơn đại ca ca!”

A Liên nhìn thân ảnh cao lớn đứng trước mặt mình đây, không khỏi có chút cảm động.



Đã qua bao mấy năm rồi a, đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ nàng, mà không phải muốn huyết dịch hay cái mạng của nàng.

“Nguyệt Nha Nhi! Sao em lại ở đây?”

Dương Nguyên Lãng quay lại.

Thực ra thì hắn cũng không tốt lành gì đi xen vào chuyện không phải của mình, còn đi đắc tội với lại Tống Thụy.

Chỉ là cô bé trước mắt mình đây quá giống với Dương Tư Nguyệt, đứa em gái ở thời hiện tại của hắn.

Lớn hơn chút, nhưng mà ba năm qua Dương Tư Nguyệt cũng đã cao lên, đường nét trên gương mặt này hắn tuyệt đối không nhận lầm cho được.

“Đại ca ca! Cảm ơn anh đã cứu em!”

A Liên nhìn kỹ lại Dương Nguyên Lãng, gương mặt nhỏ bé không giấu được niềm vui, liền nhanh chóng xà vào lòng của hắn, thân thiết vô cùng.

Thú thật nàng chưa gặp qua Dương Nguyên Lãng lần nào cả.

Nhưng không hiểu thế nào, vừa gặp y, nàng lại có cảm giác thân thiết đến lạ thường.

Trong lòng nàng nghĩ, cả thế gian này đều có thể hại nàng, nhưng người ca ca trước mắt này, sẽ không có ra tay hại nàng đâu.

“Nguyệt Nha Nhi! Khoan đã, em còn chưa nói cho anh biết tại sao em lại chạy đến nơi này mà?”

Dương Nguyên Lãng mới không ăn Dương Tư Nguyệt một bộ này.

Bỏ nhà đi còn không nói, lại còn chạy đến thế giới trong Mộng Cảnh này nữa.

Ân!

Mộng Cảnh thế giới?

Làm sao nó có thể đến được đây.

“Đại ca ca! Ở nhà bên kia có rất nhiều người xấu, bọn họ muốn ăn A Liên, A Liên rất là sợ, nên mới liều mạng chạy ra bên ngoài này!”

A Liên ánh mắt đảo quanh, liền đem sự thật nói cho Dương Nguyên Lãng biết.

“Ong!"

"Ầm ầm!”



“Muốn ăn em? Là ai to gan như vậy, dám ăn em gái của Dương Nguyên Lãng này?”

Dương Nguyên Lãng tức đến nổ phổi.

Em gái của hắn hắn nâng niu còn không hết, vậy mà có người dám to gan có ý định ăn nó.

Không lẽ là đám người Dị Lang Tộc kia muốn ăn thịt Tư Nguyệt nhà hắn, vậy thì được rồi, sau khi trở lại, hắn không đem bọn chúng nghiền thành tro thì không thể được rồi.

“Có rất nhiều người, bọn họ nhiều người râu tóc bạc trắng, cũng có người trẻ tuổi, nhưng khi gặp A Liên, bọn họ đều muốn ăn A Liên!”

A Liên khá là ủy khuất, xà vào trong lòng của Dương Nguyên Lãng, khóc như mưa, như là để phát tiếc ra những ấm ức mà mình phải chịu bấy lâu nay một dạng.

“Được rồi, đừng có khóc, an tâm đi, anh hứa với em, nhất định sẽ đi tìm từng người một từng ức h·iếp em, diệt hết bọn họ!”

“Ong!"

"Ầm ầm!”

“Khục..! Phốc!”

“Thánh Nguyên Hộ Thể! Ngươi đã đột phá Tiểu Thánh Cảnh rồi?”

Tống Thụy miệng tràn máu tươi, kinh dị vô cùng nhìn Lương Sinh bên kia.

Không phải chứ?

Mấy chục năm trước tên tiểu tử này vẫn chỉ là Luyện Thần sơ kỳ nho nhỏ, làm thế nào bây giờ tu vi đã đột phá được Thánh Cảnh, điều này không thực tế cho lắm đi.

“Hừ! Tống Thụy! Vì sao muốn đánh lén ta?”

Sơ xuất quá, quên là nơi đây vẫn còn một tên Tống Thụy, cũng may tu vi đối phương không cao, không thì mình phải đăng xuất khỏi Mộng Cảnh trước thời hạn rồi.

“Lương Sinh! Ngươi trong lòng biết rõ ràng, cần gì phải giả vờ!”

“Ta biết? Ta biết cái gì?”

“Hừ! Đừng nói với ta ngươi không biết đứa bé bên cạnh là do một đóa Thánh Liên biến thành!”

“Thánh Liên?”

Tử Liên Chi Căn! Còn được gọi là Thánh Liên, có thể trợ giúp tu luyện giả tăng lên thiên phú của mình, đến Thánh Giai, thậm chí là Đế Giai nếu biết cách dùng.

Nhưng hắn chưa nghe nói qua gốc Thánh Liên có thể hóa thành hình người?

Mà khoan đã, Tống Thụy nói đứa bé trong tay hắn là Thánh Liên biến thành, mà không phải là Dương Tư Nguyệt thì phải.



“Em gái nhỏ, nói cho anh biết! Em có phải là Dương Tư Nguyệt hay không?”

Dương Nguyên Lãng nhìn kỹ lại đứa bé gái trong tay mình một chút.

Ngoại hình quả là giống nhau như đúc, tuy nhiên thân thể có đôi chút khác biệt thì phải, từ trên người cô bé này hắn ngửi được một mùi thơm dịu nhẹ như hoa sen.

Không phải như tên Tống Thụy kia nói, đứa bé này là do Thánh Liên biến thành đó chứ?

“Nguyên Lãng ca ca! Em là A Liên, không phái Dương Tư Nguyệt?”

Nói đoạn, A Liên bật khóc, nước mắt chảy dài, trông khá là thương tâm, nàng sợ Dương Nguyên Lãng nghĩ nàng không phải là em gái y, liền mặt xác nàng cho đám người xấu kia xâu xé.

Thậm chí..!

“Ách! Chuyện này?”

Có chút khó giải quyết rồi đây, nhưng thôi, trước ổn định cô bé này cái đã, lúc sau tìm câu trả lời đi.

“Ong! Ầm!”

“Lương..! Lương Sinh! Ngươi muốn làm cái gì?”

Bị Dương Nguyên Lãng bắt vào trong tay như một con gà con, Tống Thụy trong lòng có chút run sợ.

Phải biết thủ đoạn bảo mệnh của hắn đã dùng hết bên trong Vạn Yêu Quật này rồi, nếu không cũng sẽ không có nhờ cô bé kia cứu mạng, nếu giờ Lương Sinh nổi lên sát tâm, muốn đem mình g·iết đi, mình đúng là không có cách nào.

Nói sao bên trong Vạn Yêu Quật này, không có nghiêm cấm đệ tử chém g·iết lẫn nhau, không những có thể thôn phệ Yêu Thú tăng lên tu vi, mà cũng có thể thôn phệ đồng môn tăng cao thực lực, bị g·iết c·hết nơi này, sẽ không cần sợ trách nhiệm gì.

Hơn nữa Lương Gia ở Côn Bằng Tông cũng là Đại Tộc, cũng có Chuẩn Đế cường giả tọa trấn, không quá sợ hãi Tống Gia của hắn.

“Rắc!”

“Ngươi đừng có làm bậy nha! Chị gái của ta cũng đang ở bên trong Vạn Yêu Quật này, nếu như ngươi dám đụng đến ta, chị ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Xương vai bị gãy làm cho Tống Thụy đau đến nhe răng.

Vạn bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể đem chỗ dựa phía sau của mình bê ra.

“Tống Ảnh sao?”

Người này Dương Nguyên Lãng có nghe qua, còn nghe như sấm bên tai.

Thánh Nữ duy nhất của Côn Bằng Tông, tu vi đã là Đại Thánh Cảnh Giới, không những vậy người còn đẹp như tiên trên trời, được mọi người ca tụng là Thần Hoang Cổ Địa đệ nhất mỹ nhân.

“Nói như vậy thì Lý Trường Sinh cũng ở bên trong Vạn Yêu Quật này rồi?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.