Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 15: Mệnh Trung Túc Địch



Chương 15: Mệnh Trung Túc Địch

“Yên tâm! Không bao lâu nữa, con trai bảo bối của ngươi sẽ đến tìm ngươi ngay thôi!”

“Phốc..! Ngươi..!”

Dương Tĩnh c·hết không có nhắm mắt.

Trong đầu của hắn chỉ nghĩ đến lời nói của Mạc Cửu.

Con hắn có thù oán với một vị đại nhân vật, người đó chính là kẻ chủ mưu phía sau đem Dương gia hủy diệt.

Chỉ là đến c·hết hắn cũng không hiểu, con của hắn ngày thường không ra cửa, làm sao có thể đắc tội được với đại nhân vật nào được kia chứ.

"Vương gia! Tất cả người của Dương gia đều đã tiêu diệt xong!"

Thị vệ thân cận của Mạc Cửu có tu vi Đại Tông Sư cảnh cung kính đi đến hội báo.

Không khó nhận ra, trên người của hắn hiện tại hoàn toàn là máu.

Đây là máu của người Dương gia, cũng không biết tên cận vệ này g·iết bao nhiêu người, mùi máu tươi trên người y lại nồng đậm đến như vậy.

"Chuẩn bị mồi lửa, thêu hủy nơi này, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì?"

Mạc Cửu phất tay lên, đồng thời mặt nạ trên tay cũng đã đeo lại như cũ.

Cẩn thận có thể đi được con thuyền vạn năm.

Lần này Vương Triều tiêu diệt Dương gia là chuyện cơ mật, không thể nào để lộ tin tức ra bên ngoài.

Hắn tin vị đại nhân vật kia, nhưng lỡ như có bất trắc, cũng có đường lui, dù khả năng này không lớn.

Mạc Cửu vô ý thức đưa ánh mắt về hướng Liên Hoàng Sơn.

Như không có bất ngờ gì xảy ra, Dương Nghị bây giờ cũng đã gặp người đó rồi chứ nhỉ.

...

Bên ngoài Liên Hoàng Sơn!

“Xẹt.! Rầm rầm..! Phốc..!”



“Dương Chí? Là ngươi?”

Dương Nguyên Lãng chật vật vô cùng bò dậy.

Hắn nghĩ qua nhiều người sẽ đối phó với hắn, nhưng còn chưa nghĩ qua người này lại là Dương Chí.

Một năm trước không phải hắn nhận được tin tức từ người chị gái tài giỏi kia của mình là đã đem Dương Chí tiêu diệt rồi hay là sao.

“Dương Nghị! Chính là ta! Ngươi bất ngờ lắm có phải hay không?”

Dương Chí đưa ánh mắt như độc xà nhìn lại Dương Nguyên Lãng trong bộ dáng Dương Nghị, loại ánh mắt kia có bao nhiêu là oán độc là có bấy nhiêu oán độc.

Chính là vì cái tên nhị thế tổ này, hại hắn phải sống chui sống nhủi như chuộc suốt hai năm trời.

Một bức thư của y, làm hại hắn bị Dương Ngọc Hoàn nhằm vào, lên trời không được, xuống đất không xong, phải giả c·hết dùng thân phận khác, mới qua được tầm mắt của Dương Ngọc Hoàn.

May mắn hắn chờ được tin tức Dương Ngọc Hoàn đã rơi núi tan xương nát thịt, hắn mới dám đường hoàng chính chính xuất hiện tại Luyện Kiếm Tông.

Đối với người làm ra hết thảy là Dương Nghị, hắn trong lòng đã căm hận sục sôi.

Chỉ vì đổi mấy viên Đan Dược thôi, tên này cũng đâu có thua thiệt chít gì, vậy mà một hai phải dồn hắn vào con đường c·hết cho được.

Từ ngày giả c·hết thành công sau, hắn đã âm thầm thề với trời, một ngày nào đó, sẽ bắt Dương Nghị cùng Dương gia phải trả cái giá cực lớn.

Cuối cùng hắn cũng đã thành công.

“Vương Việt! Ông dám bán đứng ta? Không sợ sau khi chị gái của ta trở lại sẽ làm thịt ông hay sao?”

Dương Nguyên Lãng cũng hiểu cầu xin những hạng người như Dương Chí là hoàn toàn không có hy vọng.

Hắn chỉ còn đánh chủ ý lên Vương Việt, tên này là Thần Tàng cảnh giới cường giả, nếu như y thay đổi trận doanh, hắn vẫn còn một tia hy vọng sống.

“Nhị thiếu gia, xin lỗi, tôi cũng là bất đắc dĩ!”

Vương Việt cúi đầu, không dám cùng Dương Nghị đối diện.

Một tên nhị thế tổ, nhưng hai năm qua theo hầu, khí thế cùng thủ đoạn của Dương Nghị cũng làm cho hắn ớn lạnh.

Không phải bị buộc không có đường nào, hắn là không giám phản bội Dương Chí.



“Vương Việt! Ông không cần phải sợ! Dương Ngọc Hoàn đắc tội với người nào, không lẽ ông còn không biết, ông nghĩ cô ta còn có cơ hội quay trở lại hau sao?”

Dương Chí nhìn qua Vương Việt cũng hơi run.

Bây giờ hắn là Tông Sư nhất trọng cường giả, còn có kiếm ý tại thân, nhưng Vương Việt là Thần Tàng cảnh giới cường giả, dù hắn có vượt cấp khiêu chiến, cũng không thể vượt qua xa như vậy.

“Vâng! Dương Chí đại nhân!”

Vương Việt ánh mắt trở nên kiên nghị hẳn lên.

Phải đó, người lần này Dương Ngọc Hoàn đắc tội, ngay cả Luyện Kiếm Tông cũng không đắc tội nổi.

Tin tức nghe đồn Dương Ngọc Hoàn đã b·ị đ·ánh xuống vực sâu vạn trượng rồi, ngay cả tro cốt chắc cũng chẳng còn, mình cần gì phải sợ Dương Nghị nữa kia chứ.

“Hắc! Dương Nghị! Ngươi còn trò gì nữa hay không?”

Đạt được sự đồng thuận của Vương Việt, Dương Chí đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Dương Nguyên Lãng.

“Hắc..! Tốt..! Tốt..!”

Dương Nghị tiến lên vài bước.

Dương Chí này quả nhiên không hề đơn giản, hai lần trùng sinh, hắn đều bại trong tay của đối phương.

Người này là mệnh trung chú định túc địch của hắn bên trong Mộng Cảnh này hay là sao đây?

“Dương Chí! Ta lại thua ngươi thêm một lần nữa! Tuy nhiên ta sẽ không bao giờ c·hết trong tay của ngươi đâu!”

Dương Nguyên Lãng ánh mắt lạnh lùng.

Bại bởi đối phương hai lần thì cũng thôi, nếu như lại c·hết trong tay đối phương, e là sẽ lưu lại tâm ma trong lòng của hắn mất.

“Ong..!”

“Dương Chí đại nhân cẩn thận! Hắn muốn tự bạo!”

Vương Việt biến sắc.

Dương Nghị tuy vô dụng, nhưng tu vi của y bây giờ dù sao cũng là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả, một khi tự bạo, uy lực khổng lồ, dù không thể g·iết được Tông Sư cường giả như Dương Chí, nhưng làm y b·ị t·hương nặng vẫn là có thể.



“Ong..! Ầm ầm!”

“Không sao!!!”

Dương Chí dùng thân pháp lùi xa khỏi vòng xoáy tự bạo, lắc nhẹ đầu một cái.

Hắn là người cẩn thận vô cùng, làm sao không hiểu đạo lý sư tử săn thỏ cũng phải dùng hết toàn lực, với người cơ trí như Dương Nghị, hắn trong lòng cũng đã có đề phòng từ lâu.

“Dương Chí..! Tạm biệt.! Nhớ sống cho tốt..! Chúng ta nhất định sẽ có thể gặp lại một lần nữa!”

“Âm thanh này?”

Dương Chí không tự chủ được liền rùng mình một cái.

Trong lòng của hắn vẫn luôn có một tâm ma khó trừ, chính là lời nói trước khi c·hết của người anh em mà hắn hại hai năm về trước.

“Sẽ không đâu! Tuyệt đối sẽ không đâu!”

Trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi, Dương Nghị tuyệt đối không thể nào là Dương Nghiệp Khôi kia được, là do hắn suy nghĩ có chút nhiều rồi.

Không sai, là suy nghĩ có chút nhiều, đây là căn bệnh của những người thông minh như hắn mà.

Viên Hoang Đại Lục! Dương gia trấn!

“Rầm! Ui da!”

May mắn lần này Dương Nguyên Lãng đã di chuyển những đồ vật có thể làm bản thân b·ị t·hương đi xa chiếc giường, không thì lần này phải chịu tội nữa rồi.

“Dương Chí! Ngươi chờ đó đi! Lần sau gặp lại sẽ là ngày c·hết của ngươi!”

Hai lần thất bại trong tay đối phương, dù là người nào cũng nuốt không trôi cục tức này. Hơn nữa hắn lại là người có hệ thống nơi thân, đúng là khó chấp nhận.

Tổng kết ra lần Nhập Mộng này, hắn thầm trách mình quá sơ ý, rõ ràng biết trước Dương Chí là một nhân vật nguy hiểm, nhưng đối phó với tên đó quá mức qua loa, phải chi khi hay tin Dương Chí c·hết, hắn cũng nên cho người đi xác minh lại một lần nữa mới được, nói cho cùng hắn cũng không quá xem trọng Dương Chí mà ra.

Không thể lấy lý do bản thân vì chăm chăm tu hành tăng cao thực lực để an ủi bản thân được.

“Đinh! Mộng Đạo kết thúc! Túc Chủ có ba sự lựa chọn sau đây!”

“Thứ nhất: Giữ lại tu vi cảnh giới bên trong Mộng Cảnh!”

“Thứ hai! Giữ lại công pháp võ kỹ tu luyện bên trong Mộng Cảnh!”

“Thứ ba! Giữ lại tài nguyên tu hành bên trong Mộng Cảnh!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.