Ngọc Vô Hà

Chương 11



Liên Ngọc đứng ở một bên, thắt lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng đáy lòng đã có một tia chột dạ. Hảo một trận, thấy Cận Song Thành chỉ nhìn mình mỉm cười, liền càng thêm bất an, âm thầm lui một bước, muốn chạy trốn.

Cận Song Thành như nhìn thấu mà cực tự nhiên kéo lấy tay y, vừa đẩy người vào phòng vừa nói: “Trước ta có đến vài lần lại không gặp ngươi, bình thường làm thế nào tiêu khiển?”

Liên Ngọc nguyên bản còn thấy khó hiểu khi hắn thân mật nắm lấy tay mình, nghe hắn hỏi như thế, giật mình một chút, một hồi lâu mới quanh co nói: “Cũng không có gì, chỉ là đi lòng vòng viện tử, nhìn hoa cỏ này nọ.”

“Như vậy ngày trôi qua thật buồn chán.” Cận Song Thành nhíu mày, quay đầu lại nhìn Liên Ngọc, Liên Ngọc bị hắn nhìn như thế, ánh mắt vô thức né tránh, chột dạ kia cho Cận Song Thành xác định Liên Ngọc thật đang lẩn tránh mình.

Hắn cũng không nói ra, chỉ là trầm mặc một hồi, thấy Liên Ngọc thủy chung không nói lời nào, liền cười nói: “Nếu không, ta dạy ngươi vẽ tranh?”

Chỉ một câu như vậy, người vẫn thủy chung cúi đầu kia thoáng cái liền ngẩng đầu lên, trong mắt đầy kinh ngạc.

Cận Song Thành cười đến xán lạn: “Ta không có sở trường gì, chỉ có khả năng vẽ tranh mới xứng gặp người, ngươi ở nhà cũng là nhàn lai vô sự, không bằng học thử xem, tương lai nếu có sở thành, cũng có thể tại Trân Sắc Hiên có được tên tuổi.”

Nghe hắn nói như thế, Liên Ngọc dẫu môi: “Quan nhi treo danh ở Tần lâu có thể tiếp khách, vậy ngươi cùng Tần lâu có cái gì khác nhau.”

Tươi cười của Cận Song Thành cương lại bên môi, một lát sau mới nói ra được một câu: “Ngươi nếu không muốn học, đổi thứ khác là được.”

Liên Ngọc cười đến như con mèo tinh quái: “Ngày đó ngươi thoáng cái chợt nghe ra ta ở ngoài phòng, ngươi từng tập võ qua? Dạy ta luyện võ được không?”

“Học võ? Ngươi?” Cận Song Thành thốt ra.

Liên Ngọc nhất thời đen mặt: “Bớt coi thường người khác đi! Lúc trước tại Tần lâu cũng là có thỉnh sư phụ dạy, chỉ là… Chỉ là…” Chỉ là cái gì, y cũng không nói thêm nữa, thanh âm càng lúc càng nhỏ, đến gần cuối đều không nghe rõ.

Cận Song Thành hơi nheo mắt: “Ngươi từng học cái gì?”

Trong giọng nói Liên Ngọc liền có chút hàm hồ: “Học một ít phòng thân, nói là có thể hoạt động gân cốt, làm cho thân thể mềm mại.”

Vì sao muốn cho thân thể mềm mại, Cận Song Thành tự nhiên cũng có thể nghĩ ra, cũng biết Liên Ngọc không muốn nhiều lời, liền cũng không hỏi lại, cười vỗ vỗ đầu y: “Như vậy được rồi, ngươi theo ta học vẽ tranh, học vẽ được thứ gì, ta sẽ dạy ngươi luyện võ một ngày, được chứ?”

“Vì sao nhất định phải học vẽ tranh?”

“Vậy ngươi có muốn học hay không?” Cận Song Thành cười, hỏi ngược lại.

Liên Ngọc do dự thật lâu, rốt cục mới không tình nguyện gật đầu.

Cận Song Thành cười to, kéo theo Liên Ngọc đi đến họa lâu: “Vậy ngày hôm nay trước học vẽ tranh đã.”

“Vì sao không thể không học a.” Liên Ngọc đi theo phía sau, nhịn không được lẩm bẩm.

Cận Song Thành chỉ cười không nói, cước bộ hiện ra tâm tình nhẹ nhàng.

Học vẽ tranh có thể tu tâm dưỡng tính, tránh để y nơi nơi hại người. Lời như vậy, hắn tự nhiên sẽ không nói với Liên Ngọc.

Liên Ngọc từng học vẽ tranh, tại Tần lâu khi rảnh rỗi sẽ có khách nhân thích nhìn y khoe khoang, giờ học lại cũng không quá khó, sau một ngày, vẽ cây sơn trà cũng miễn cưỡng chấp nhận được, sáng sớm ngày thứ hai liền tinh thần phấn chấn đứng ở trong viện Cận Song Thành, vẻ mặt chờ mong.

Cận Song Thành không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là cho Nghiễn Tri đưa kiếm gỗ khi bé mình dùng qua đến, dẫn Liên Ngọc đến mảnh đất bằng phẳng trống trải cạnh hồ sen, đánh giá Liên Ngọc mà không nói gì.

“Nhìn cái gì!”, Liên Ngọc bị hắn nhìn mà hoảng hốt, rướn cổ rống lên một câu.

Cận Song Thành bật cười, đi tới trước mặt Liên Ngọc, thay y đem ống tay áo cuộn lên, nói: “Tiếp theo có lẽ sớm bảo Nghiễn Tri nói quản gia một tiếng, để cho bọn họ chuẩn bị cho ngươi một bộ y phục luyện võ.”

Liên Ngọc cúi đầu, nghĩ bởi vì hai người gần kề mà tim đập gia tốc thì đúng là thập phần mất mặt.

Cận Song Thành theo thói quen xoa xoa đầu y, bị Liên Ngọc chán ghét lách mình tránh ra, mới nói: “Ngươi trước đây cùng sư phụ học qua cái gì?”

Liên Ngọc ngẩn người, có lệ nói: “Tùy tiện học này học nọ, ngươi dạy từ đầu là tốt rồi. Khi đó sư phụ đều chuyên tâm dạy người khác thôi.”

Vài lần hỏi Liên Ngọc đều là có lệ như vậy, Cận Song Thành cũng có chút hiếu kỳ, suy nghĩ một chút, cười nói: “Hiện tại cho ngươi luyện trung bình tấn tựa hồ cũng có chút quá muộn, không bằng trước cứ học vài quyền cước phòng thân, chờ thạo liền học cái khác.”

“Hảo.”, Liên Ngọc đáp cực sảng khoái, trong hai mắt nhìn Cận Song Thành tràn đầy chờ mong, thậm chí có chút sáng lấp lánh.

Cận Song Thành không khỏi nghĩ thấy có chút thú vị: “Ngươi thích học võ như vậy?”

Liên Ngọc cũng nhận thấy mình biểu hiện rõ ràng thái qua, nhếch cằm lên: “Muốn học thì thế nào, ngươi khi còn bé bộ không nghĩ tới muốn học võ luyện công, như  anh hùng trong cố sự mà kiến công lập nghiệp sao!”

Cận Song Thành ngẩn ra, ánh mắt nhìn Liên Ngọc trở nên nhu hòa, vỗ vỗ đầu y cười cười.

“Làm gì!”, tiểu thú lập tức liền dựng lông lên đầy người, “Đừng xem ta như tiểu hài tử!”

Cận Song Thành không nói gì, chỉ là dáng tươi cười càng sâu.

Còn nói không phải tiểu hài tử, không phải rõ ràng chính là một tiểu hài tử sao.

“Cận Song Thành!”, nhìn ra hắn không có đem lời mình nói để vào mắt, Liên Ngọc nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn.

“Được rồi được rồi, ta trước làm một lần, ngươi nhìn cho rõ.”, bàn tay Cận Song Thành đặt tại trên đầu Liên Ngọccố sức xoa nhẹ một chút, sau đó đi lên vài bước, thong thả làm mẫu.

Hắn đánh ra một bộ quyền pháp chỉ có bốn thế, rồi lại chậm rãi lập lại một lần, cũng không mất bao nhiêu thời gian, chờ hai lần kết thúc, hắn quay đầu lại đối Liên Ngọc nói: “Nhớ bao nhiêu thì đánh lại bấy nhiêu, sai ta sẽ sửa lại cho đúng.”

Liên Ngọc tiến lên một bước, kéo y phục triển khai tư thế, sau đó liền sững người nhìn Cận Song Thành, thật lâu sau mới nhỏ giọng nghẹn ra một câu: “Ta không nhớ rõ.”

Cận Song Thành cũng giật mình, chẳng biết phải phản ứng thế nào.

Sau một ngày, Cận Song Thành mới rốt cục minh bạch vì sao trong lời nói của Liên Ngọc có vẻ mơ hồ.

“Ngươi nói sư phụ chỉ dạy người khác, kỳ thực sư phụ kia chính là dạy không được ngươi?”, ngồi xuống cạnh thức ăn mang theo trong đình, khẩu khí Cận Song Thành  có chút đông cứng.

Liên Ngọc không phục: “Ta rất dụng tâm theo học!”, thấy Cận Song Thành nghiêm mặt, mới lại nhỏ giọng nói, “Thế nhưng khi đó trong lâu có người có khả năng trời cho, sư phụ thích bọn họ, liền đặc biệt không muốn dạy ta.”

Cận Song Thành lúc này mới bật cười một tiếng: “Ngươi như vậy a, tuyệt đối sư phụ là dạy mệt chết đi.”

Liên Ngọc nhét một miếng thịt gà vào miệng hắn: “Ngươi không bắt bẻ ta thì sống không được hảo hảo sao?”

Cận Song Thành đem khối thịt gà ngạnh nuốt xuống, đưa tay qua cố sức nhéo nhéo mặt Liên Ngọc: “Tiếp theo ngươi vẽ được một cây mẫu đơn cho ta, ta mới dạy.”

“Vì sao?”

“Ngươi quá ngốc.” Cận Song Thành bỏ thêm khối thịt vào trong bát của y, nói.

“Cận Song Thành!”, Liên Ngọc nổi giận.

Cận Song Thành cười to: “Buổi chiều ngươi tự mình luyện, ăn tối xong thì đánh lại từ đầu đến cuối, ta ngày mai sẽ dạy ngươi suốt một ngày.”

“Ngươi bớt coi thường người khác đi.”

Cận Song Thành chỉ cười, cũng không phản bác, buổi chiều liền thực sự để Liên Ngọc luyện một mình, gọi Nghiễn Tri đem sách đến, trốn trong đình vẽ tranh.

Liên Ngọc luyện đến chiều, lúc bắt đầu còn có thể nhớ kỹ một điểm, đến cuối cùng động tác nào cũng quên hết, trên mảnh đất trống đá vài cước phát tiết đầy bụng oán khí.

Cận Song Thành ở bên cạnh thu dọn bức họa chưa hoàn thành đã cuộn tròn lại, cầm bút đi qua giơ giơ lên, cười nói: “Hai bên vẽ thêm vài nét, liền ra một tiểu miêu.”

“Meo meo ô!” Liên Ngọc hướng hắn kêu một tiếng rồi nhào đến, bút trên tay Cận Song Thành còn dính mực, sợ y dính phải, liền vô thức né đi, Liên Ngọc liền như sắp ngã nhào xuống đất.

Cận Song Thành lúc này mới ý thức được không xong, đưa tay qua, đem người vững vàng kéo trong lòng, lúc này mới thở phào, cười làm lành nói: “Xin lỗi xin lỗi.”

Liên Ngọc dựa vào hắn, giương một đôi mắt to bên trong đầy vẻ hoảng sợ, chỉ nhìn Cận Song Thành không nói.

“Liên Ngọc?”, Cận Song Thành gọi.

Liên Ngọc cúi đầu  “A”  một tiếng, giãy dụa thoát ra, quay đầu lại nhìn vào trong đình: “Ngươi vừa rồi vẽ cái gì?”

Cận Song Thành cả kinh, vội đi vào đình trước y: “Không có gì, chỉ là một bức tranh thôi.”

“Ân?”, Liên Ngọc hoài nghi kéo dài giọng, “Nếu không có gì, vì sao không cho ta xem.”

“Chưa vẽ xong, tự nhiên không muốn để cho người khác thấy.” Cận Song Thành đáp thật tự nhiên.

Liên Ngọc hoài nghi nhìn hắn, một hồi lâu mới nói: “Chẳng lẽ là bức họa một vị cô nương”

Cận Song Thành nhất thời khụ một tiếng, nói quanh co: “Đừng đoán bừa!”

“Vậy là đoán đúng rồi?”, Liên Ngọc rất là đắc ý, “Khẳng định chính là Tô cô nương?”

“Tô cô nương nào?”, Cận Song Thành sửng sốt.

“Ngươi có bao nhiêu Tô cô nương a? Ta buổi trưa nghe trộm được Nghiễn Tri nóit, nương của ngươi phái người đi thỉnh Tô cô nương đến ở lại vài ngày, ngươi chắc rất hài lòng.” Liên Ngọc nói, trong giọng liền có vài phần trào phúng, liếc mắt nhìn lên bức hoạ cuộn tròn bị giấu đi, nhưng rốt cục nhịn không được nói, “Xem ra là đang chuẩn bị lễ vật cho người ta.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.