Sức của anh rất lớn, Tống Ôn Ngôn vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
Cô gấp đến mức không biết phải làm gì.
Tiêu Nhiên cười, buông cô ra: "Sao lại sợ anh thế? Trước đây em đâu có như vậy."
Tống Ôn Ngôn vừa tức vừa tủi thân, đưa tay lau môi mình. Gương mặt đang cười của Tiêu Nhiên lập tức trở nên lạnh lùng, anh kéo cổ tay cô lại: "Không được lau."
"Anh hung dữ quá." Giọng cô mềm mại, rõ ràng là tức tối, nhưng vào tai anh lại giống như đang làm nũng.
Tiêu Nhiên lại bật cười, cảm thấy mình ngày càng thích cô hơn, chỉ cần nhìn một cái đã khiến tim anh rung động, thật là quá đáng sợ.
Tim anh đập mạnh. Cô gái nhỏ dường như nghe thấy, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập ngừng đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng vào anh.
Dáng vẻ này của cô, thế nào cũng đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng giống như tiên nữ.
Tiêu Nhiên cúi người xuống, tay giữ lấy đầu cô rồi vuốt nhẹ mái tóc cô: "Mấy năm không gặp, Điềm Điềm của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp."
Tống Ôn Ngôn muốn động đậy nhưng không thể, cô lí nhí nói: "Anh thả tôi ra đi, đừng làm rối tóc tôi, tôi còn phải quay lại buổi tiệc nữa."
Đối mặt với Tiêu Nhiên, cô luôn mang một cảm giác sợ hãi tự nhiên, giống như thỏ con gặp sư tử, đặc biệt sợ hãi cái dáng vẻ lưu manh mà chỉ cô từng thấy ở anh.
"Không thả." Giọng anh khàn khàn, trầm thấp lại dịu dàng: "Vẫn định chạy à, Điềm Điềm?"
"Tôi đâu có chạy."
Tiêu Nhiên nheo mắt: "Hửm? Em biết là trẻ con thì phải ngoan đúng không?"
Tống Ôn Ngôn không phục: "Tiêu Nhiên, tôi không phải trẻ con nữa!"
Không phải trẻ con nữa à. Anh cúi đầu quan sát cô, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú: "Đúng thế, Điềm Điềm của anh lớn rồi, đã đến tuổi kết hôn rồi."
Tống Ôn Ngôn nghe thấy câu này lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước kia, cô đã không còn ý định lấy anh nữa rồi. Lúc này cô chỉ cảm thấy kinh hoàng, nhìn anh chằm chằm. Chỉ nghe Tiêu Nhiên nghiêm túc nói: "Điềm Điềm, chúng ta kết hôn đi."
"Tôi không kết hôn! Anh đúng là đồ điên!" Dù tính tình cô có tốt đến đâu, cũng không nhịn được mà mắng anh.
Làm sao anh có thể quên mọi chuyện sạch sẽ như vậy chứ?
Bốn năm không gặp, Tiêu Nhiên quả nhiên càng trở nên ngông cuồng hơn.
Anh bị cô mắng đến mức bật cười. Cô gái nhỏ xưa nay luôn dịu dàng ngoan ngoãn, với ai cũng mềm mỏng, nhưng đối diện với anh lại thường buột miệng mắng vài câu, hồi nhỏ cũng y như vậy.
Tiêu Nhiên coi đó như tình thú của hai người, anh đặc biệt thích cô bé mèo nhỏ giọng mắng người này.
Anh véo nhẹ mũi cô: "Bé yêu, mắng thì mắng, nhưng hôn lễ vẫn phải tổ chức."
"Không đời nào!" Tống Ôn Ngôn luồn ra khỏi tay anh. Trước khi đi còn giẫm mạnh lên đôi giày da màu đen của anh rồi bỏ chạy.
Còn chạy như thể không cần mạng nữa vậy.
Tiêu Nhiên nhìn theo, khóe môi cong lên. Anh "chậc" một tiếng, thật sự không nỡ bẻ gãy chân cô, vì anh biết cô đang học múa.
Nghe nói cơ thể của người biết múa thường mềm mại và yếu ớt.
Anh châm điếu thuốc, cố gắng phớt lờ trái tim đang rạo rực của mình.
Nhưng nhìn cô gái đã trưởng thành, xinh đẹp và yêu kiều kia, anh lại chỉ muốn thử cảm nhận xem cái gọi là "cơ thể mềm mại yếu ớt" ấy thực sự ra sao.
Chỉ nghĩ thôi đã khiến lòng anh nóng bừng, không thể kìm nén.
Tiêu Nhiên rít xong điếu thuốc, bất chợt nhớ lại câu mắng của Tống Ôn Ngôn hồi trước. Khi đó, mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, lắp bắp chỉ trích: "Anh đúng là đồ lưu manh!"
Tiêu Nhiên lại bật cười thành tiếng. Ngay cả khi cô mở miệng mắng cũng có thể khiến toàn thân anh như bị thiêu cháy.
Anh thừa nhận mình lại càng ngày càng tệ hơn rồi.
@ a i k h i e t
Lúc Tiêu Nhiên quay trở lại bữa tiệc, Tống Ôn Ngôn đã khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, đoan trang của một thiên kim tiểu thư danh giá. Hình như cô cũng nhìn thấy anh nhưng lại không dám đối diện. Anh nhướng mày, nở nụ cười, bước đến chào hỏi Tống Tại Giang.
Anh cầm ly rượu, dáng vẻ lịch lãm nhưng rất lễ độ: "Tổng giám đốc Tống, chào ngài."
Tống Tại Giang vốn không ngờ Tiêu Nhiên sẽ đến. Người này là ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh hai năm gần đây, rất nhiều doanh nhân lão làng gửi thiệp mời mà vẫn không mời được anh. Tống Tại Giang cũng không có ý định kết giao nên không gửi thiệp mời, nhưng ai ngờ anh lại tự đến.
Thấy hậu bối chủ động, Tống Tại Giang vẫn rất điềm đạm, chạm ly với anh: "Tổng giám đốc Tiêu, chào cậu. Hôm nay cậu thấy hài lòng không?"
Tiêu Nhiên khẽ liếc nhìn nụ cười nhẹ trên gương mặt nghiêng của Tống Ôn Ngôn, giọng trầm ấm mang chút ý cười: "Rất hài lòng. Con gái của Tổng giám đốc Tống rất xinh đẹp."
Tống Tại Giang nghe khen mà lòng phơi phới, không giấu nổi vẻ tự hào. Ông và Giả Nhu Quân đều có ngoại hình xuất sắc, cô con gái này không chỉ thừa hưởng những điểm tốt của cả hai mà còn mang khí chất như tiên nữ, nhìn thôi cũng đã khiến người ta muốn yêu thương, che chở.
"Tổng giám đốc Tiêu quá khen. Con bé trước giờ sống ở nước ngoài, mới trở về được vài ngày. Nó còn trẻ, sau này nếu ở trong giới có chỗ nào cần quan tâm, mong cậu sẽ chỉ bảo thêm."
Tiêu Nhiên mỉm cười: "Tất nhiên rồi, Tổng giám đốc Tống cứ yên tâm."
Anh uống một ngụm rượu, làm như vô tình hỏi: "Sao cô Tống lại đi du học thế?"
Đây là điều anh nghĩ mãi không thông.
Tống Tại Giang cũng không rõ lắm, chỉ nhớ bốn năm trước khi con gái ra nước ngoài đã khóc rất đau lòng. Cả đời ông luôn coi con gái như báu vật, nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt ông liền trầm xuống.
Tiêu Nhiên nheo mắt, định hỏi thêm thì Tống Tại Giang đã đổi chủ đề: "Sự nghiệp của Tổng giám đốc Tiêu lên như mặt trời ban trưa, không biết gia đình cậu thế nào? Tôi làm ăn bao năm, chắc cũng biết qua."
Nụ cười của Tiêu Nhiên thoáng cứng lại, nhưng anh che giấu rất tốt, Tống Tại Giang không nhận ra.
"Cha mẹ tôi mất sớm, Tổng giám đốc Tống chắc không biết đâu. Đúng như lời đồn, tôi chỉ là một kẻ tay trắng lập nghiệp."
Tống Tại Giang nghiêm túc nói: "Lời này tôi không đồng tình. Người nghèo không thiếu chí khí. Cậu có thể từ hai bàn tay trắng xây dựng sự nghiệp, thật sự rất đáng nể. Những doanh nhân trẻ như cậu giờ hiếm lắm, hãy tiếp tục cố gắng nhé."
Lời này chẳng khác nào một bậc trưởng bối chân thành khuyên bảo và khích lệ. Tiêu Nhiên chỉ cười mà không nói gì. Nếu Tổng giám đốc Tống biết thân phận thật của anh, có lẽ sẽ không để anh tiếp cận cô con gái quý giá của mình nữa.
Nhưng anh có thể làm gì đây? Tống Ôn Ngôn đối với anh là hy vọng, là giấc mơ để sống tiếp.
Anh không thể buông bỏ, và càng không được phép buông bỏ.
Tiêu Nhiên đổi đề tài, bất ngờ hỏi: "Tổng giám đốc Tống, thứ lỗi cho tôi mạo muội, con gái ngài đã đính hôn chưa?"
Đính hôn?
Tống Tại Giang chợt nhớ đến một người, nhưng người đó đã qua đời từ lâu rồi.
Ông lắc đầu: "Chưa."
Tiêu Nhiên gật đầu, mỉm cười: "Vậy ngài thấy tôi thế nào?"
Tống Tại Giang ngẩn người: "Ý cậu là gì?"
Tiêu Nhiên thản nhiên, lễ độ hỏi: "Tôi có vinh hạnh được cầu hôn cô Tống không?"
Tống Tại Giang sống mấy chục năm, lần đầu tiên gặp một chàng trai trẻ ngông cuồng đến thế. Lần đầu gặp mặt đã để ý con gái ông, còn trơ mặt ra xin cầu hôn nữa chứ!
Không chỉ ông, mà cả trợ lý Lục cũng ngơ ngác. Tổng giám đốc Tiêu không ra tay thì thôi, ra tay lại khiến người ta mở rộng tầm mắt. Trước giờ anh ta chưa từng thấy Tổng giám đốc Tiêu gấp gáp vì một cô gái đến vậy.
Tống Tại Giang lấy lại bình tĩnh: "Tổng giám đốc Tiêu đừng đùa, con gái tôi còn nhỏ, vẫn là sinh viên."
"Tôi chờ cô ấy lớn. Chúng tôi có thể đính hôn trước." Tiêu Nhiên nói, giọng trầm ấm pha chút ý cười.
Tống Tại Giang nổi giận: "Con gái tôi trông thì dịu dàng, nhưng tính tình rất xấu, vô cùng hung dữ!"
Nụ cười của Tiêu Nhiên không hề thay đổi: "Không sao, tôi sẽ dung túng cho cô ấy."
Tống Tại Giang không giữ nổi vẻ mặt tươi cười nữa: "Cậu bị thần kinh à!"
Nói xong, ông xoay người bỏ đi.
Trợ lý Lục: "..." Ra quân chưa được bao lâu đã chết thảm.
Anh ta không hiểu nổi Tổng giám đốc Tiêu đang nghĩ gì, sao không từ từ mà tiến dần?
Tiêu Nhiên lại không hề tức giận, chỉ nhìn bóng lưng Tống Tại Giang giận dữ bỏ đi, ánh mắt sâu thẳm.
Hai cha con này thật khó đối phó. Muốn để Điềm Điềm gả cho anh, con đường phía trước thật gian nan quá đi.
Anh khẽ thở dài, cuối cùng nhìn chăm chú vào Tống Ôn Ngôn một hồi lâu, cũng không nán lại nữa mà rời khỏi bữa tiệc.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tống, trợ lý Lục liền lo lắng một lúc lâu, anh ta cảm thấy cần nhắc nhở ông chủ chưa từng yêu đương lần nào của mình: "Sếp, theo đuổi con gái không phải cứ làm thế là được đâu."
Tiêu Nhiên lạnh nhạt đáp: "Vậy phải làm thế nào?"
"Phải từ từ từng bước một, ngài vừa mới gặp đã đòi cưới, ai mà chẳng sợ. Ông Tống tám phần đã nghĩ ngài có ý đồ xấu rồi. Ngài phải làm cho ông ấy thấy được mặt tốt của ngài trước đã."
Tiêu Nhiên cười nhạt: "Tôi mà có gì tốt chứ?"
Anh rất rõ ràng, bản thân mình chẳng có gì được gọi là ưu điểm. Thứ duy nhất khiến anh có chút tự tin cầu hôn chính là vị trí hiện tại. Nhưng nhà họ Tống không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu danh vọng.
Tiêu Nhiên biết mình không nên quá nóng vội. Anh hiểu quá rõ Tống Tại Giang cưng chiều con gái đến mức nào. Làm cha mẹ, việc kén rể luôn rất khắt khe. Anh nên kiên nhẫn hơn, để họ cảm thấy anh là người đàn ông đáng để giao phó con gái cả đời.
Nhưng Điềm Điềm của anh lại quá tốt. Cô dịu dàng tựa ánh dương, rực rỡ xinh đẹp, đáng yêu lại kiên cường. Tiêu Nhiên có thể tưởng tượng ra, kể từ khi cô trở về, sẽ có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thích hướng về phía cô.
Ai mà không thích cô cơ chứ?
Vậy nên anh không thể đợi, cũng chẳng muốn đợi.
Anh chọn cách trực tiếp nhất để cho Tống Tại Giang biết ý định của mình, vì ngay từ đầu, anh đã nhắm đến việc cưới cô rồi.
Trợ lý Lục không hiểu được tâm tư của ông chủ. Dù có nghĩ nát óc, anh ta cũng không thể biết được ông chủ của mình đã thầm thương trộm nhớ một cô gái suốt bao năm. Thêm một giây cũng đã là một sự tra tấn đối với anh rồi.
Vừa lên xe, Tiêu Nhiên đã trầm giọng dặn: "Từ mai, mỗi ngày mua một bó hoa đưa đến văn phòng của tôi."
Trợ lý Lục ngớ người: "... Sếp, ngài đây là?"
Tiêu Nhiên nhàn nhạt liếc anh ta một cái. Cái nhìn lạnh lùng của anh khiến trợ lý Lục căng thẳng, không dám hỏi thêm, lập tức gật đầu: "Tôi hiểu rồi, thưa sếp!"
Tiêu Nhiên tự mình lái xe rời đi. Đang trên đường, anh bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng. Khi nãy cô gái nhỏ chạy nhanh quá, anh quên mất chưa hỏi mất rồi.
Anh lái xe qua một tiệm hoa, đích thân chọn một bó hoa hải đường màu hồng, sau đó lái xe thẳng đến nhà họ Tống.
Anh rời đi không lâu, nhà họ Tống vẫn đang tổ chức tiệc. Nếu anh lại bước vào, e rằng sẽ bị Tống Tại Giang đuổi ra mất. Anh quyết định đứng đợi dưới cửa sổ phòng ngủ của Tống Ôn Ngôn.
@ a i k h i e t
Đêm đó, 11 giờ, Tống Ôn Ngôn kết thúc buổi tiệc và quay về phòng. Trên đường lên lầu, cô bất ngờ bị ai đó giữ lại ở cầu thang.
Phòng Tống Ôn Ngôn nằm trong một căn biệt thự nhỏ cách xa sảnh chính, hiếm ai qua lại nơi này. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô thử gọi: "Tiêu Nhiên?"
Trong bóng tối, giọng cười trầm thấp của anh vang lên: "Chỉ vậy thôi mà cũng nhận ra anh. Anh phải thưởng cho Điềm Điềm của anh thôi."
Thưởng của anh lại không ngoài những cái hôn vụng trộm ấy, Tống Ôn Ngôn hiểu quá rõ điều đó, cô lập tức đẩy anh ra: "Tôi không cần thưởng!"
Đôi bàn tay trắng nõn của cô đặt trên ngực anh, chạm vào những đường nét cơ bắp căng cứng. Cô sững lại, vội vàng rụt tay về, mặt đỏ bừng: "Anh đi đi, tôi phải lên phòng."
Tiêu Nhiên bật cười, khiến gương mặt cô càng đỏ hơn.
Anh hỏi: "Điềm Điềm đỏ mặt rồi đúng không?"
Giọng của anh trầm ấm dịu dàng. Tống Ôn Ngôn che mặt mình lại: "Không có, tôi không có!"
Tiêu Nhiên không chịu nổi, cảm thấy cô quá đáng yêu!
Anh vốn chỉ định quay lại để hỏi một chuyện, nhưng không kiềm chế được mà trêu chọc cô, cô gái nhỏ quá dễ đỏ mặt lại khiến tim anh run rẩy. Thật sự muốn thân thiết với cô quá.
Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô. Làn da cô mịn màng, mềm mại đến mức anh có cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút là có thể làm cô đau. Anh càng cẩn thận hơn, khẽ nâng cằm cô lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
Tống Ôn Ngôn thẹn quá hóa giận, giậm chân: "Tiêu Nhiên, anh thật là quá đáng!"
Anh cười, không cãi lại.
Tiêu Nhiên cố gắng không trêu cô nữa, dịu dàng nói: "Cho anh số điện thoại, WeChat và tài khoản Weibo của em đi."
"Không cho!"
Anh nhếch môi: "Thật sự không cho à?"
Anh bước thêm một bước, ép cô sát vào tường.
Lo sợ anh lại làm chuyện gì đó, Tống Ôn Ngôn đành bất lực gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ cho anh."
Tiêu Nhiên đưa điện thoại ra, cô ngoan ngoãn nhập thông tin liên lạc của mình vào. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt tuyệt sắc của cô. Tiêu Nhiên chăm chú nhìn, yết hầu khẽ động, cố gắng kiềm chế để bé mèo nhỏ có thể yên tâm hoàn thành việc chính.
Lúc Tống Ôn Ngôn trả điện thoại lại, anh bất ngờ giữ lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình rồi ôm chặt.
"Lần này sẽ không chặn anh nữa chứ?"
Giọng cô rầu rĩ vang lên trong lòng anh: "Sẽ không đâu."
Sao cô dám chứ, Tiêu Nhiên là một tên cực, cực, cực kỳ lưu manh luôn đó!
Anh hài lòng xoa đầu cô: "Ngoan quá, Điềm Điềm phải luôn ngoan như vậy nhé."
Tống Ôn Ngôn khẽ bĩu môi.
Anh ôm cô rất lâu, đến mức Tống Ôn Ngôn cảm thấy buồn ngủ, xin anh thả tay ra. Mà anh lại cố tình không buông, cuối cùng Tống Ôn Ngôn lại mơ màng muốn thiếp đi trong lòng anh.
Tiêu Nhiên đành nhét bó hoa hải đường vào tay cô rồi bế cô lên, đi thẳng đến cửa phòng ngủ của cô.
Tống Ôn Ngôn lập tức cảnh giác, cố gắng dùng bó hoa trong tay làm vũ khí tự vệ.
Cô nhanh chóng mở cửa rồi lập tức đóng sập lại, động tác gọn gàng dứt khoát.
Cô ôm bó hoa hải đường trong tay, khẽ thở dốc, bỗng nhớ đến bó hoa hướng dương đêm đó.
Cô lắc đầu, làm sao có thể là Tiêu Nhiên được chứ.
Trong bó hoa vẫn có một tờ giấy nhỏ.
Vừa mở ra, mặt cô ngay lập tức đỏ bừng.
Nét chữ của anh cứng cáp, mạnh mẽ như dao khắc trên giấy.
Bé cưng, em thơm quá.
Tống Ôn Ngôn chỉ cần tưởng tượng dáng vẻ của Tiêu Nhiên khi viết mấy chữ này đã thấy bực mình.
Cô giậm chân. Người đàn ông này, đúng là một tên cực kỳ lưu manh mà!
Bên ngoài cửa, Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng động của cô, anh nở nụ cười nhàn nhạt, liếm nhẹ môi rồi châm điếu thuốc.
Thật muốn đá văng cánh cửa này ra rồi bước vào, muốn làm gì thì làm ghê.
Nhưng mà, không khéo lại làm bé cưng sợ nữa mất thôi.
—--------------------
Tác giả: Ba của nữ chính không nhận ra nam chính là vì lúc nam chính 12 tuổi đã biến mất, sau đó đổi tên thay họ. Nhiều năm như vậy trôi qua ngoại hình sẽ thay đổi, hơn nữa tính cách cũng đổi hoàn toàn, đương nhiên sẽ không nhận ra rồi.