Tống Ôn Ngôn đưa tay mở tập tài liệu, bên trong là một số bức ảnh. Người trong ảnh rõ ràng cố tình tránh máy ảnh, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng hoặc bóng lưng của một người đàn ông, không có bất kỳ tấm ảnh nào chụp chính diện.
Tống Ôn Ngôn nhíu mày. Thám tử tư ghé sát lại, nhỏ giọng: "Tôi điều tra nhiều chuyện như vậy rồi, cảm thấy cách chụp này quá giả."
Quả thật, rất giả.
Ngay từ lần đầu Tống Ôn Ngôn nhận được những bức ảnh này đã cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế mới nhờ đến thám tử tư.
"Vậy nên," Thám tử tư cười nói, "Mấy ngày nay tôi theo dõi cô ta, nghe ngóng được tối nay cô ta sẽ gặp người đàn ông đó. Cô Tống có muốn đích thân đến xem không?"
Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu: "Tất nhiên rồi."
Đã điều tra đến mức này, làm sao có thể không đi.
Nhưng mà các cô không biết, trong một chiếc xe không bắt mắt phía đối diện, Tiêu Nhiên đang lặng lẽ nhìn Tống Ôn Ngôn qua cửa kính tối màu.
Trợ lý Lục lo lắng nhìn sếp mình, hỏi nhỏ: "Sếp, tiếp theo làm gì đây ạ?"
Thực ra, trợ lý Lục có chút tò mò về mối quan hệ giữa Tiêu Nhiên và Tống Ôn Ngôn. Trước giờ chưa từng thấy ông chủ quan tâm đến cô gái nào, vậy mà bây giờ lại đột ngột xuất hiện một cô thiên kim nhỏ nhà họ Tống, không biết là nhân vật đặc biệt gì đây?
Tiêu Nhiên không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phía Tống Ôn Ngôn, ánh mắt dần nheo lại. Lại đến gặp thám tử tư nữa, rốt cuộc cô muốn biết điều gì đây?
Sự không chắc chắn này khiến Tiêu Nhiên cảm thấy bất an.
Anh mơ hồ nhận ra Tống Ôn Ngôn của hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với bốn năm trước. Cô giấu anh quá nhiều chuyện, điều đó khiến anh bất giác cảm thấy hoảng loạn. Vì vậy, anh lặng lẽ sắp xếp người theo dõi cô, không để cô biết.
Anh thực sự không thể chịu đựng việc lần nữa lại mất đi cô.
Nhưng dù mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt anh, Tiêu Nhiên vẫn không thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng.
Nếu cô thực sự muốn rời đi, anh có thể làm gì đây? Anh luôn không nỡ khiến cô đau lòng hay buồn bã mà.
Tiêu Nhiên rời mắt khỏi cô, mệt mỏi day sống mũi. Trợ lý Lục tinh ý hỏi: "Sếp, hay là về nghỉ ngơi một lát ạ?"
Tiêu Nhiên không trả lời.
Với nhân viên, ngay cả người thân cận, anh luôn giữ thái độ lãnh đạm và ít nói.
Trợ lý Lục cũng đã quen với điều này.
Một lúc sau, Tiêu Nhiên hỏi: "Hôm nay còn sắp xếp gì không?"
Trợ lý Lục đáp: "Ba mươi phút nữa có một buổi tiệc xã giao ạ."
"Hoãn đến chiều."
Trợ lý Lục vội đáp, rồi chợt ngẩn người.
Theo anh lâu như vậy, chưa từng thấy Tiêu Nhiên tỏ ra lơ là công việc, nhất là tự ý thay đổi lịch trình vì lý do cá nhân. Anh ta thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của ông chủ lần này, nhưng cũng không dám hỏi.
Tiêu Nhiên xuống xe.
Tống Ôn Ngôn cũng vừa nói chuyện với thám tử tư xong, cô đã rời khỏi nhà hàng.
Hai người đứng ở hai bên đường đối diện nhau. Đèn đỏ sáng, xe cộ tấp nập qua lại.
Tống Ôn Ngôn không nhìn thấy Tiêu Nhiên, nhưng anh lại chăm chú dõi theo cô không chớp mắt.
Cô mặc áo khoác dáng dài màu nâu nhạt, dài đến bắp chân, tôn lên dáng người cao gầy. Áo len trắng, quần jeans và đôi boots Martin tinh tế, mái tóc buộc hờ bằng chiếc dây vải, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Vẻ đẹp của cô là sự kết hợp giữa trong sáng và cuốn hút, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, giống như một tiên nữ thanh tao và tinh tế.
Tiêu Nhiên lấy từ hộp thuốc ra một điếu, kẹp giữa hai ngón tay, rồi cúi đầu châm lửa.
Mấy năm qua, anh luôn tiếc nuối vì đã bỏ lỡ thời gian trưởng thành của Tống Ôn Ngôn. Anh luôn biết cô xinh đẹp, nhưng không ngờ giờ đây, cô lại trở thành một người con gái tuyệt sắc đến vậy.
Khi đèn đỏ chuyển xanh, Tống Ôn Ngôn có vẻ đang lơ đãng, chưa qua đường. Tiêu Nhiên cũng không bước tới, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn cô.
Anh khẽ nhả khói, liếc thấy bên cạnh có một bà cụ bán hoa. Anh bước tới, cúi đầu nhìn vào rổ hoa dại của bà.
Những bông hoa này anh chưa từng thấy qua, nhưng vẻ giản dị, trong trẻo của chúng lại rất hợp với cô gái của anh.
Tiêu Nhiên hạ giọng: "Bà ơi, cháu mua hoa của bà. Bà giúp cháu mang hoa tặng một người được không?"
Bà cụ hiền từ cười: "Tặng ai vậy?"
Tiêu Nhiên rút mấy tờ tiền lớn đưa cho bà, chỉ tay về phía bên kia đường, nơi Tống Ôn Ngôn đang đứng: "Cô gái kia, cô gái xinh đẹp nhất."
Bà cụ nheo mắt nhìn theo, gật gù: "Đúng là rất xinh đẹp. Cháu yên tâm, bà sẽ giúp cháu đưa tận tay."
Bà cụ chuẩn bị đi thì Tiêu Nhiên kéo lại: "Đừng nói là cháu tặng."
Bà cụ tinh ý mỉm cười, khẽ đáp: "Cháu yên tâm, bà biết cách mà."
Bà cụ xoay đầu lại, suy nghĩ một chút, rồi nhìn Tiêu Nhiên thêm lần nữa, khích lệ: "Chàng trai, thích thì hãy mạnh dạn theo đuổi đi, cậu với cô gái đó rất hợp nhau đấy."
Bà cụ gật đầu, chờ đèn giao thông chuyển xanh, hòa vào dòng người đi sang đường.
Tống Ôn Ngôn đang mải suy nghĩ về việc tối nay thì một bàn tay già nua nhẹ nhàng vỗ lên tay cô. Cô nhìn sang, đó là một bà cụ trông rất hiền hậu.
"Bà cần gì sao ạ?"
"Phải."
Bà cụ lấy ra một bó hoa dại từ trong giỏ.
Đây là bó hoa đã được gói sẵn, dù không khéo léo như ở các tiệm hoa, nhưng lại mang một vẻ đẹp khác biệt.
Bà đưa bó hoa cho Tống Ôn Ngôn, hiền từ nói: "Đây là một chàng trai nhờ bà tặng cho cháu."
Tống Ôn Ngôn ngẩn người: "Bà biết đó là ai không ạ?"
Bà cụ lắc đầu: "Bà không biết, cậu ấy mua hoa của bà rồi bảo đưa cho cháu."
Tống Ôn Ngôn bối rối nhận lấy bó hoa. Bà cụ mỉm cười, nói nhỏ: "Cậu ấy đứng bên kia nhìn cháu rất lâu, nhưng không dám qua."
Nghe vậy, Tống Ôn Ngôn định ngẩng đầu nhìn thì bà cụ đã vội giữ cô lại: "Đừng nhìn, đừng nhìn, cậu ấy không cho bà nói đâu. Thôi, bà đi đây."
Bà cụ cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tống Ôn Ngôn: "Chúc hai đứa hạnh phúc nhé."
Tống Ôn Ngôn nói cảm ơn, nhìn theo bóng dáng bà cụ đi xa.
Cô cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, trên đó vẫn còn những giọt sương sớm. Loài hoa dại nào lại nở được trong mùa đông chứ, sao lại kiên cường đến vậy? Nhưng ai là người đã tặng cho cô đây?
Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Nhiên ở phía bên kia đường.
Giữa dòng người qua lại, ánh mắt họ chạm nhau, thời gian như ngừng trôi.
Anh cong môi, nở nụ cười với cô. Dù khoảng cách xa như vậy, Tống Ôn Ngôn dường như vẫn cảm nhận được ánh nhìn âu yếm của anh. Nỗi lo lắng bất an vì Trình Nguyễn trong lòng cô bỗng chốc được xoa dịu, trở nên yên bình.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh.
Hai người cùng bước về phía nhau.
Giữa dòng người đông đúc, Tiêu Nhiên bước nhanh hơn. Tống Ôn Ngôn nhìn anh ngày càng gần, khẽ mỉm cười.
Anh nắm lấy tay cô, che chở cô băng qua đường. Đứng lại ở lề đường, Tiêu Nhiên lập tức cúi xuống ôm chặt cô. Tống Ôn Ngôn sững sờ: "Tiêu Nhiên?"
"Suỵt, để anh ôm một chút."
Tống Ôn Ngôn không nói gì, ngoan ngoãn để anh ôm.
Anh xoa nhẹ tóc cô, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay cô: "Ở đâu ra vậy?"
Tống Ôn Ngôn không nhịn được cong khóe môi: "Không biết tên xấu xa nào tặng nữa."
Không cần đoán, cô cũng chắc chắn bó hoa này là của anh, nhưng anh lại tỏ vẻ như không liên quan đến mình nữa chứ.
Tiêu Nhiên bị mắng tới nỗi buồn cười. Anh véo nhẹ mũi cô: "Đồ vô tâm, cứ nhận hoa của người đàn ông khác tùy tiện thế, anh sẽ ghen đấy."
Tống Ôn Ngôn giả vờ ngây thơ: "Đây là bà cụ tặng, không phải đàn ông đâu."
Tiêu Nhiên cười nhẹ: "Được rồi."
Anh hỏi: "Em đã ăn gì chưa?"
Tống Ôn Ngôn vừa nãy bận rộn nói chuyện với thám tử, chỉ gọi hai cốc cà phê, chưa kịp ăn gì nên lắc đầu.
Tiêu Nhiên trầm ngâm: "Đến nhà anh, anh nấu cho em."
Anh kéo cô đi, nhưng Tống Ôn Ngôn lắc đầu: "Không, không đến nhà anh."
"Em sợ anh làm gì à?" Tiêu Nhiên nhướng mày, cười đầy ẩn ý nhìn cô.
Cô không sợ mới lạ, ấp úng đáp: "Ừm."
Tiêu Nhiên cười không ngớt: "Trong mắt em, anh là loại người đó sao?"
Đúng vậy.
Nhìn vẻ mặt của cô, Tiêu Nhiên đoán ngay được ý nghĩ trong đầu cô. Anh vốn thương cô còn nhỏ tuổi, nhưng thấy cô nghĩ thế lại khiến anh không khỏi bối rối, cơ thể trở nên nóng bừng.
Anh tiến sát lại, cười trầm thấp: "Em đừng ép anh."
Tống Ôn Ngôn cúi đầu, có hơi yếu thế: "Chúng ta ăn gì đó gần đây thôi nhé."
Cô lén nhìn anh, chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm của anh, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng chui vào lòng anh: "Đừng nhìn nữa, em đói rồi."
Bất ngờ, Tiêu Nhiên bế cô lên. Chân cô gái nhỏ rời khỏi mặt đất, không thể không bám lấy áo anh.
Giữa phố đông người qua lại, nhiều ánh mắt đổ dồn vào họ. Tống Ôn Ngôn vội kêu nhỏ: "Thả em xuống, Tiêu Nhiên!"
Anh cúi xuống hôn lên trán cô một cái: "Ăn đồ Nhật nhé?"
Cô lập tức gật đầu, nắm lấy áo anh lắc lắc: "Thả em xuống đi, nhiều người nhìn lắm."
Tiêu Nhiên đặt cô xuống, chìa tay ra: "Đến đây, nắm tay anh."
Tống Ôn Ngôn đặt tay vào lòng bàn tay anh. Tiêu Nhiên thuận tay cầm lấy bó hoa của cô, nắm tay cô cùng đi tới quán đồ Nhật gần đó.
Hai người ăn xong cũng gần một giờ trưa, Tiêu Nhiên đưa Tống Ôn Ngôn về nhà.
@ a i k h i e t
Trợ lý Lục nhận được cuộc gọi của Tiêu Nhiên, nhanh chóng lái xe đến đón anh.
Sau khi lên xe, trợ lý Lục lập tức hỏi: "Sếp, bây giờ đi gặp tổng giám đốc Lưu ạ? Thời gian đã bị dời lại một lần, nếu tiếp tục thì e rằng..."
Tiêu Nhiên xoay xoay chiếc bật lửa, giọng uể oải: "Không cần hoãn, đi gặp thôi."
Trợ lý Lục thở phào nhẹ nhõm. Từ sáng khi thấy Tiêu Nhiên đi gặp cô Tống, anh ta lo nơm nớp cả buổi, sợ ông chủ vì sắc đẹp mà chểnh mảng công việc. Đặc biệt là với tổng giám đốc Lưu, đối tác lâu năm của Minh Khởi, không thể để mất lòng được.
Khi đang lái xe, trợ lý Lục nghe Tiêu Nhiên bất ngờ lên tiếng: "Tối nay cậu tiếp tục cho người theo dõi cô ấy. Có gì thì lập tức báo cho tôi, mọi lúc."
"Vâng, sếp yên tâm."
Trợ lý Lục không khỏi tò mò cô Tống đã làm gì mà khiến ông chủ luôn nghĩ đến cô ấy suốt cả ngày như vậy.
Chiếc xe dừng lại trước khách sạn quốc tế Tuyên Thành. Nhân viên phục vụ cung kính đưa họ vào trong.
Trong căn phòng sang trọng nhất, tổng giám đốc Lưu đã đợi từ lâu. Thấy Tiêu Nhiên bước vào, ông vội đứng lên đưa tay ra chào. Tiêu Nhiên bắt tay ông ta, sau đó tháo nút áo vest rồi ngồi xuống.
Người phục vụ đóng cửa lại, trong phòng bắt đầu bàn chuyện chính.
Là tỷ phú trẻ nhất ở Tuyên Thành, những ông chủ muốn hợp tác với Tiêu Nhiên nhiều không kể xiết. Mà những người thực sự được anh để mắt đến lại rất có thực lực. Hai bên đã hợp tác nhiều lần, trao đổi lợi ích song phương. Lần này cũng không ngoại lệ, cuộc thương thảo được ký kết thành công.
Tiêu Nhiên bước ra ngoài hút thuốc, tiếng bật lửa vang lên trong trẻo, ngọn lửa xanh đỏ lay động. Anh hơi nghiêng đầu, châm điếu thuốc trên môi, hít một hơi rồi nhả khói ra.
Phía trước, hai người đàn ông say xỉn cúi đầu khoác vai nhau, thân hình loạng choạng bước tới.
Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, mùi rượu nồng nặc kéo anh trở về quá khứ.
Anh nhớ lại những ngày đầu khởi nghiệp, để thu hút đầu tư, anh từng bất chấp tất cả mà uống say như thế. Lúc đó, Tống Ôn Ngôn đã rời xa anh được một thời gian. Mỗi ngày, anh sống trong đau khổ, vừa muốn chứng minh bản thân, vừa hận cô vì đã bỏ đi không nói một lời. Vừa nhớ nhung vừa căm hận, hàng nghìn cảm xúc đan xen đã giúp anh vượt qua những tháng ngày ấy.
Đêm kỷ niệm thành lập trường hôm đó, khi gặp lại cô, Tiêu Nhiên đã từng nghĩ đến việc trả thù. Nhưng trong giây lát sau, điều anh muốn là tìm cách giữ cô lại.
Yêu cô, dành tất cả sự quan tâm cho cô.
Chỉ cần là điều cô muốn, anh đều muốn đáp ứng.
Tiêu Nhiên tự chế giễu bản thân, với cô, anh thực sự càng ngày càng không có giới hạn.
Anh cảm thấy nếu cô muốn giết anh, có lẽ anh cũng sẽ mỉm cười đưa dao cho cô.
Đang mải suy nghĩ, hai người đàn ông phía trước lảo đảo, sắp ngã xuống. Tiêu Nhiên không phải là người quá tốt bụng, chỉ là khi nhìn họ, anh như thấy hình ảnh chính mình trong quá khứ, liền đưa tay ra đỡ.
Hai người vội vàng đứng vững, cảm ơn không ngớt: "Cảm ơn, cảm ơn ngài."
Hai người cúi đầu cảm ơn. Mà khi Tiêu Nhiên nhìn kỹ khuôn mặt họ, anh ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra tên của hai người nọ.
"Tần Triển Việt, Hứa Hách?"
Hai người ngẩn người, nghĩ nơi sang trọng thế này lại có người biết họ sao?
Họ cố gắng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt vừa lạ vừa quen. Tần Triển Việt và Hứa Hách ngỡ ngàng một lúc lâu: "Anh... anh Nhiên?"
Tiêu Nhiên khẽ nhếch môi. Giờ đây, anh không còn là cậu thiếu niên ngông cuồng năm nào nữa, lộ rõ sự trưởng thành và điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành. Anh chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng.
Trần Triển Việt và Hứa Hách gặp lại người quen, tỉnh rượu hơn nửa: "Thật sự là anh Nhiên!"
"Đã lâu không gặp!"
"Sao anh Nhiên lại ở đây?"
Tiêu Nhiên cười nhạt: "Đàm phán chút chuyện làm ăn."
Hai người ngẩn ra. Tần Triển Việt ngượng ngùng cười, lén nhìn bộ vest hàng hiệu và đồng hồ đắt tiền của Tiêu Nhiên rồi xấu hổ cúi đầu: "Anh Nhiên giờ ngầu quá."
Hứa Hách cũng cúi đầu, ngại ngùng không dám ngẩng lên, lí nhí nói: "Đúng vậy."
Chỉ cần nhìn bộ trang phục của Tiêu Nhiên là biết hiện tại anh có địa vị không tầm thường, hoàn toàn khác xa họ.
Hai người cảm thấy mất mặt, ngượng ngùng muốn tìm lỗ chui xuống. Tiêu Nhiên đương nhiên nhận ra điều này, anh thoải mái vỗ vai họ: "Đúng lúc gặp nhau, ôn chuyện chút đi."
Tần Triển Việt có chút khó xử: "Anh Nhiên, để hôm khác đi, bọn em còn... còn phải tiếp rượu cho ông chủ."
Ngày trước, mọi người đều là dân chơi lông bông, sống chẳng khác nhau là mấy nên không thấy có sự khác biệt. Nhưng hôm nay, cùng một nơi, Tiêu Nhiên thì tao nhã và sang trọng, hút những điếu thuốc cao cấp họ chưa từng thấy, còn họ chỉ là những kẻ chạy vặt tiếp rượu.
Mất mặt là điều không tránh khỏi.
Tiêu Nhiên không để họ có cơ hội từ chối, vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ gần đó: "Sắp xếp một phòng riêng."
Dịch vụ tại khách sạn InterContinental luôn đứng đầu ngành, với người như Tiêu Nhiên, họ càng không dám chậm trễ. Phòng riêng nhanh chóng được chuẩn bị, Tiêu Nhiên ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một ly whisky, liếc nhìn hai người: "Ngồi đi."
Trần Triển Việt và Hứa Hách bị khí thế của anh làm cho luống cuống, không dám ngồi.
Tiêu Nhiên hỏi: "Ông chủ của các cậu họ gì?"
"Họ Trần, ông chủ ngành vật liệu xây dựng."
Tiêu Nhiên gật đầu: "Tôi biết rồi. Ngồi đi, tôi sẽ cho người nhắn lại với ông ta."
Hai người nhìn nhau, vẫn còn say rượu, đứng thì chóng mặt, họ đành phải ngồi xuống. Nhưng lại không thoải mái như trước nữa, trông rất gượng gạo.
Tiêu Nhiên nhiều năm bận rộn kinh doanh, thực ra chẳng có nhiều bạn bè. Trong công việc, cũng chỉ có vài trợ lý là người để trò chuyện. Nghĩ lại, anh nhận ra tình bạn thuần túy nhất vẫn là với những người bạn chơi chung thời xưa.
Nhưng sau đó, anh mải khởi nghiệp, dần mất liên lạc với Trần Triển Việt và Hứa Hách. Khi công ty phát triển, anh lao vào công việc, đã nhiều năm rồi không gặp lại họ.
Đôi lúc ngẫm lại, sự xuất hiện của Tống Ôn Ngôn đã thay đổi cuộc đời anh. Sự rời đi của cô càng khiến cuộc sống anh thay đổi.
Tiêu Nhiên cũng thường tự chế giễu mình. Anh dường như chỉ có mỗi cô là động lực. Vì không muốn liên lụy cô, anh biến mất. Vì cô, anh không muốn sống đời lông bông nữa. Vì cô, anh muốn tiến bộ. Và cũng vì cô, anh đã tay trắng làm nên sự nghiệp.
Anh luôn đuổi theo bóng lưng cô, có đau khổ không?
Không, mà là cam tâm tình nguyện. Chỉ vì trái tim anh mang theo hình bóng một người mà anh cảm thấy hạnh phúc.
Như thể anh đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống.
Hoàn hồn lại, Tiêu Nhiên đưa thuốc lá cho hai người. Tần Triển Việt và Hứa Hách nhận lấy với vẻ mặt cảm kích, hai tay nâng điếu thuốc. Tiêu Nhiên khẽ cười: "Khách sáo làm gì."
Anh thoải mái ngồi dựa lưng, giọng nói trầm khàn như thể bị ảnh hưởng bởi hơi thuốc: "Công ty vật liệu xây dựng không hợp với các cậu. Hay là theo tôi làm việc?"
Trần Triển Việt và Hứa Hách sững sờ, chậm rãi nhìn về phía anh.
Tiêu Nhiên thản nhiên nói: "Chắc các cậu cũng biết tôi đang làm gì, đúng không?"
Hai người gật đầu.
Làm sao không biết được.
Chính vì biết nên vừa gặp, niềm vui tái ngộ lập tức bị hiện thực phũ phàng dập tắt, chỉ còn lại sự xấu hổ.
Anh Nhiên đã trở thành tỷ phú trẻ nhất Tuyên Thành, là doanh nhân thành đạt nhất hai mươi năm gần đây. Tin tức về anh thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh và truyền thông giải trí. Trần Triển Việt và Hứa Hách dĩ nhiên biết rõ.
Cũng chính vì sự tồn tại của anh mà họ được truyền cảm hứng, không muốn tiếp tục cuộc sống lông bông nữa. Một năm trước, họ bắt đầu tìm việc làm. Nhưng vì không có bằng cấp và kinh nghiệm, họ chỉ có thể chắn rượu cho ông chủ.
Họ không muốn kể quá nhiều về hoàn cảnh của mình với Tiêu Nhiên, một là sợ làm mất mặt bản thân, hai là sợ làm mất mặt Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, dĩ nhiên hiểu được vì sao hai người họ cảm thấy gò bó. Anh vốn không phải người khéo léo khi nói chuyện tình cảm, luôn thẳng thắn có gì nói đó.
Anh nói trực tiếp: "Không có gì phải cảm thấy mất mặt cả. Đi theo tôi làm việc, tương lai sẽ xán lạn. Tôi cũng sẽ tạo cơ hội cho các cậu học hỏi thêm. Nếu từ chối, các cậu sẽ phải sống cả đời ở đây chỉ để chắn rượu cho người khác. Hãy suy nghĩ thật kỹ đi."
Đây thực sự là con đường tắt dẫn đến thành công.
Tần Triển Việt và Hứa Hách không ngốc, họ suy nghĩ một lát rồi nghiến răng nói: "Nếu anh Nhiên không chê bọn em ngu dốt, bọn em thề sống chết đi theo anh!"
"Đúng, anh bảo làm gì bọn em sẽ làm nấy!"
Tiêu Nhiên luôn giữ chữ tín với anh em, Tần Triển Việt và Hứa Hách cũng ghi nhớ điều này nhiều năm qua.
Tiêu Nhiên gật đầu. Lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, anh bảo hai người họ ăn chút gì đó lót dạ. Tần Triển Việt và Hứa Hách trong suốt một năm qua thường xuyên bị sỉ nhục, luôn bị người ta chán ghét, nay được Tiêu Nhiên quan tâm, hai người đàn ông lớn tuổi xúc động đến suýt rơi nước mắt.
Ăn uống xong, họ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cơn say cũng từ từ tan biến, tinh thần tỉnh táo hơn hẳn.
@ a i k h i e t
Đến giờ hẹn.
Tống Ôn Ngôn thay một bộ đồ ấm hơn. Trước khi rời đi, cô đặc biệt nói với Giả Nhu Quân và Tống Tại Giang mình sẽ ra ngoài gặp Tô Miên, có thể không về. Ba mẹ cô biết hai người họ thân thiết nên không nghi ngờ gì mà đồng ý ngay.
Sau đó, cô bắt taxi đến gặp thám tử tư.
Khi đến nơi, Tống Ôn Ngôn xuống xe rồi lên chiếc xe của nữ thám tử. Cô hỏi: "Chị đợi lâu chưa ạ?"
Thám tử nở nụ cười: "Không lâu lắm."
Cô ấy khởi động xe, đưa Tống Ôn Ngôn đến địa điểm hẹn tối nay.
Đó là một khách sạn, nơi mà rõ ràng hai người kia đã thuê phòng.
Mặc dù Tống Ôn Ngôn đã gần như chắc chắn người đàn ông trong bức ảnh không phải Tiêu Nhiên, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thấy bất an.
Thám tử lấy một nắm kẹo từ túi áo và đặt vào tay Tống Ôn Ngôn. Cô ngạc nhiên: "Cảm ơn chị."
"Ừ, tôi họ Đường, tên Đường Tiệp Nhân. Gọi tôi bằng tên cũng được."
Theo lý mà nói, người làm nghề thám tử sẽ không dễ dàng tiết lộ tên thật cho người khác, thường chỉ dùng biệt danh. Nhưng Đường Tiệp Nhân thực lòng yêu quý Tống Ôn Ngôn, cô gái nhỏ hơn mình vài tuổi này vừa ngoan ngoãn, vừa dịu dàng như một nàng tiên nhỏ khiến người ta muốn bảo bọc.
Tống Ôn Ngôn vội vàng cảm ơn, cất kẹo vào túi. Đường Tiệp Nhân cười nhẹ: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tống Ôn Ngôn gật đầu.
Một giờ sau, xe đến nơi. Đường Tiệp Nhân trực tiếp dẫn cô đến cửa phòng của Trình Nguyễn.
Tống Ôn Ngôn hít sâu một hơi, tiến lên gõ cửa. Bên trong rất lâu mới có tiếng đáp lại: "Ai đấy?"
Là giọng đàn ông, trầm thấp và từ tính, rất giống giọng Tiêu Nhiên.
Đường Tiệp Nhân ghé vào tai cô nhắc nhở: "Họ cố tình xuất hiện ở đây chỉ để chụp ảnh gửi cho em thôi đấy."
Tống Ôn Ngôn gật đầu, tiếp tục gõ cửa.
Không lâu sau, cửa mở. Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, con ngươi của Tống Ôn Ngôn hơi co lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.
@ a i k h i e t
Tần Triển Việt và Hứa Hách trò chuyện cùng Tiêu Nhiên cả buổi, dần hiểu được những khó khăn mà anh đã trải qua khi khởi nghiệp. Cơn say hoàn toàn tan biến.
Tiêu Nhiên hỏi họ: "Hai cậu dạo này thế nào?"
"Hầy, thì cứ tạm bợ sống qua ngày thôi." Tần Triển Việt gãi đầu ngượng ngùng.
Như nhớ ra điều gì, anh ấy đột nhiên hỏi: "À này, anh Nhiên, anh và chị dâu sao rồi?"
Tiêu Nhiên sững người.
Hứa Hách cười xen vào: "Ý là Tống Ôn Ngôn, chị dâu nhỏ ấy. Hồi đó anh vì chị ấy mà đi tìm việc, giờ chắc sắp kết hôn rồi đúng không?"
Bọn họ không hề biết đêm Giáng sinh bốn năm trước, Tống Ôn Ngôn đã rời đi mà không nói lời nào. Cả hai vẫn nghĩ hai người họ vẫn luôn bên nhau.
Những người từng làm đàn em của Tiêu Nhiên đều rất khâm phục anh vì tình yêu mà nỗ lực tiến lên, không để người con gái của mình phải chịu khổ. Đặt vào vị trí của mình, họ tự nhận không thể cố gắng đến mức ấy. Đây cũng là lý do họ luôn kính trọng Tiêu Nhiên.
Tần Triển Việt không nhận ra sự u uất trong giọng nói của Tiêu Nhiên, chỉ cười nói: "Lần cuối em gặp chị dâu nhỏ là ở cửa hàng quà tặng cách đây bốn năm. Lúc đó hình như chị ấy đang chuẩn bị mua quà cho anh ấy. Anh còn hẹn bọn em đi uống rượu rồi lại cho leo cây. Chắc chắn là đi hẹn hò ngọt ngào với chị ấy rồi, đúng không?"
Động tác hút thuốc của Tiêu Nhiên đột nhiên khựng lại. Anh nheo mắt, giọng nói lạnh băng: "Bốn năm trước tôi hẹn các cậu uống rượu lúc nào?"
Tần Triển Việt và Hứa Hách đều ngẩn ra.
Hứa Hách lên tiếng: "Rõ ràng là anh có hẹn. Bọn em còn đến quán bar nhưng không thấy anh đâu."
Tiêu Nhiên dụi điếu thuốc, giọng nói lạnh lẽo: "Lúc đó tôi bị mất điện thoại."
Tần Triển Việt há hốc miệng: "Không thể nào! Lúc đó anh thường xuyên gọi điện cho bọn em mà!"
Lúc ấy, họ còn thắc mắc sao đại ca tự dưng hay quan tâm như vậy, cứ nghĩ là anh nhớ đến họ nên thấy rất vui.
Mất điện thoại?
Sao có thể?
Hứa Hách lập tức hỏi: "Vậy người thường xuyên gọi cho bọn em là ai?"
Tiêu Nhiên thoáng hiểu ra điều gì đó, cau mày hỏi: "Các cậu nói có người liên tục gọi cho các cậu?"
"Đúng!" Tần Triển Việt quả quyết: "Người đó có giọng nói y hệt anh. Đêm Giáng sinh đó chị dâu nhỏ còn hỏi anh ở đâu. Em còn bảo là anh hẹn bọn em uống rượu..."
Nói đến đây, Tần Triển Việt đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng. Lúc đó Tống Ôn Ngôn đã biết Tiêu Nhiên mất điện thoại, vậy mà họ vẫn khăng khăng rằng anh không hề mất. Chị dâu nhỏ chắc chắn đã hiểu lầm rồi.
Nói cách khác, có người cố ý lợi dụng bọn họ để phá hoại mối quan hệ giữa Tiêu Nhiên và chị dâu nhỏ ư?
Tần Triển Việt và Hứa Hách đồng loạt đánh bốp bốp vào đùi, chửi thề.
Điều họ có thể nghĩ tới, Tiêu Nhiên dĩ nhiên cũng có thể nghĩ tới. Không chỉ vậy, trong khoảng thời gian ngắn, anh đã suy đoán ra rất nhiều khả năng.
Điện thoại mất, có người giả mạo anh?
Giọng giống nhau, có thể người đó đã dùng giọng giả để lừa cô ấy?
Cô nhất định đã hiểu lầm gì đó, rồi mới rời bỏ anh như vậy.
Tiêu Nhiên vội vàng đá cửa lao ra ngoài.
Tần Triển Việt và Hứa Hách ngây người, trực giác bọn họ cảm thấy mình đã gây ra họa lớn, lập tức đuổi theo.
Tiêu Nhiên nhận được cuộc gọi từ trợ lý Lục.
"Sếp, có chuyện rồi!"
Tiêu Nhiên lạnh giọng gầm lên: "Nói mau!"
"Đánh nhau rồi! Cô Tống và Trình Nguyễn đánh nhau rồi!"
Trong lòng Tiêu Nhiên dâng lên sự hoảng loạn vô hạn, ngón tay hơi run, giọng nói cũng không còn ổn định: "Nghe rõ đây, bảo vệ Tống Ôn Ngôn cho tôi, đừng để cô ấy bị thương, nếu không thì cậu đừng đến công ty nữa!"
"Vâng vâng vâng! Sếp Tiêu yên tâm. Chúng tôi ở khách sạn Thượng Đức, ngài mau tới đi, tôi sợ không chống đỡ nổi nữa, cô Trình này cũng không phải dạng vừa đâu."
Tần Triển Việt và Hứa Hách vội vàng chặn một chiếc taxi đuổi theo.
@ a i k h i e t
Nửa tiếng trước.
Cửa phòng khách sạn mở ra.
Tống Ôn Ngôn nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia.
Không phải Tiêu Nhiên, chỉ là ở một số góc có vài phần giống, thêm chút trang điểm chỉnh sửa nên mặt chính diện cũng có hơi giống Tiêu Nhiên.
Nhưng không phải anh.
Không phải anh!
Mặc dù Tống Ôn Ngôn đã đoán được, nhưng trong đầu cô vẫn vang lên một tiếng nổ lớn, mọi thứ trở nên trống rỗng.
Hối hận, căm giận, sợ hãi.
Bao nhiêu cảm xúc như một sợi dây thừng siết chặt lấy trái tim cô.
Thì sao chứ?
Cô thực sự ngu ngốc đến mức nào, lại bị người giả mạo này lừa dối suốt bốn năm, thật sự nhẫn tâm rời bỏ Tiêu Nhiên như vậy?
Cô đẩy anh vào hố lửa, để anh phải chịu đựng đau khổ, trong khi bản thân cứ tự thương hại, nghĩ mình là người chịu quá nhiều ấm ức.
Nhưng người đau khổ thực sự là Tiêu Nhiên.
Anh vì cô mà bỏ lại mọi thứ, rời bỏ bóng tối bước ra ánh sáng, nghĩ rằng mình sẽ được cứu rỗi, còn cô thì im lặng, một đi không quay lại suốt bốn năm.
Nước mắt nhanh chóng làm mờ tầm mắt Tống Ôn Ngôn, cô siết chặt nắm đấm, quên đi cảm giác đau đớn.
Trình Nguyễn có chút ngạc nhiên khi cô tới, nhưng không lâu sau đã điều chỉnh lại vẻ mặt: "Cứ tưởng có thể lừa thêm chút nữa, không ngờ cô lại biết nhanh vậy."
Nhanh vậy à?
Bốn năm, bao nhiêu ngày đêm, bao nhiêu giây phút.
Tống Ôn Ngôn chưa bao giờ tức giận như lúc này.
Chưa bao giờ cô lại muốn kéo người này xuống chôn cùng một chỗ như bây giờ.
Trong lúc gã giả mạo không chú ý, cô gái nhỏ như sương mai trước mắt đột nhiên giơ tay tát mạnh một cái.
Cái tát rất mạnh, ngay cả một người đàn ông cao lớn cũng lùi lại một bước, khóe miệng chảy máu, có thể thấy được Tống Ôn Ngôn đã dùng bao nhiêu sức lực.
Đường Tiệp Nhân cũng ngây người.
Cô gái mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi, nhưng kiên quyết không phát ra tiếng khóc, vì quá giận dữ mà ngực cô vẫn cứ phập phồng từng nhịp.
Cô như một con thú nhỏ hoảng loạn, vào lúc mọi người không ngờ tới, thân hình nhỏ bé lao vào đánh nhau với Trình Nguyễn.
Đầu tiên là những cái tát như mưa trút xuống, Trình Nguyễn không chống đỡ nổi, định phản đòn nhưng cuối cùng vẫn không thể địch lại khí thế giận dữ của Tống Ôn Ngôn, nhanh chóng bị đè xuống đất.
Lần đầu tiên Tống Ôn Ngôn đánh nhau, nhưng nhờ vào sức mạnh của sự hận thù, cô đã nhanh chóng khống chế được Trình Nguyễn. Gã đàn ông kia muốn giúp đỡ, Đường Tiệp Nhân đã nhanh nhẹn đá vào bộ phận yếu ớt của gã, đè mạnh vào gáy gã: "Yên phận chút đi."
Tống Ôn Ngôn đánh đến đỏ mắt. Trình Nguyễn thực sự bị dọa sợ, cô ta nắm tóc Tống Ôn Ngôn, nhưng Tống Ôn Ngôn không sợ đau, tiếp tục đánh cô ta thêm mấy cái.
Trợ lý Lục ở trong bóng tối nhìn mà sợ đến mức run rẩy, vội vàng ra lệnh cho những vệ sĩ đã đợi sẵn: "Nhanh lên! Bảo vệ phu nhân Tổng giám đốc. Nếu phu nhân bị thương, chúng ta sẽ bị đuổi việc hết đấy!"
Vệ sĩ nhanh chóng vào phòng, trợ lý Lục đã sắp xếp trước, giờ sẽ không có nhân viên nào khác tới cả.
Vệ sĩ giữ chặt Trình Nguyễn, Tống Ôn Ngôn cũng không kịp hỏi họ từ đâu tới, giờ cô tức giận không thể nghĩ, chỉ có thể dựa vào bản năng cơ thể để đánh Trình Nguyễn, dường như muốn xả hết tất cả sự ấm ức bốn năm qua lên cô ta.
Đánh suốt một tiếng đồng hồ, Trình Nguyễn mặt mày thâm tím, cả người đầy thương tích. Tống Ôn Ngôn mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
Đường Tiệp Nhân định qua đỡ cô, Tống Ôn Ngôn đã đột ngột đứng dậy, lao ra cửa.
@ a i k h i e t
Lúc Tiêu Nhiên chạy đến nơi không thấy Tống Ôn Ngôn đâu, ánh mắt anh lạnh đi. Trợ lý Lục run rẩy nói: "Sếp, cô Tống chạy... chạy rồi..."
Mẹ nó.
Tiêu Nhiên đưa tay chống vào tường, cảm giác như mọi sức lực của anh đều bị ba chữ Tống Ôn Ngôn làm tan biến hết.
Anh thở gấp, những người còn lại cũng không dám thở mạnh. Tiêu Nhiên nhìn người đàn ông có nét hơi giống mình, lại nhìn Trình Nguyễn đang không rõ sống chết, giờ còn có gì không hiểu nữa?
Anh đột ngột bước tới, túm lấy người giả mạo, đánh không thương tiếc. Như muốn giải tỏa cơn tức giận, anh đánh thẳng vào người nọ như muốn cho gã ta đi đời. Rất nhanh, người đó gần như sắp không thở được.
Tiêu Nhiên quăng gã xuống đất, một cú rồi lại một cú đá mạnh. Trong phòng chỉ có tiếng rên rỉ của gã đàn ông kia.
Trợ lý Lục lần đầu thấy Tiêu Nhiên như vậy, sợ đến nỗi mặt trắng bệch, không chỉ anh ta sợ, mọi người trong phòng đều sợ. Tiêu Nhiên cứ như một vị thần chết, không ai dám ngăn cản cả.
Tần Triển Việt và Hứa Hách đến nơi cũng bị dọa sợ không dám vào, chỉ đứng ở hành lang với sắc mặt xanh mét.
May mà Tiêu Nhiên còn nhớ tới Tống Ôn Ngôn, thở hổn hển lấy điện thoại gọi cho cô.
Trợ lý Lục rõ ràng thấy tay Tiêu Nhiên đầy máu, còn run rẩy nhẹ.
Tiêu Nhiên gọi mấy lần, nhưng đều không có ai bắt máy.
Anh càng lúc càng gấp, nhưng không thể như một con ruồi không đầu tìm lung tung được, trước hết phải biết cô đang ở đâu đã.
Anh kiên nhẫn gọi tiếp, cuối cùng sau nhiều cuộc gọi không có ai nghe, bên kia mới truyền đến giọng nói khàn đặc của Tống Ôn Ngôn.
"Tiêu Nhiên?"
Mắt Tiêu Nhiên sáng lên, vội vã nói: "Điềm Điềm, em đang ở đâu?"
Anh hạ giọng, dịu dàng nói: "Nói cho anh biết, anh sẽ đến tìm em."
Vừa rồi, người đàn ông đầy sát khí đánh người giờ đây lại dịu dàng đến mức không thể tin nổi, nhưng những người còn lại thì chỉ cảm thấy lạnh cả gáy.
Hình như Tống Ôn Ngôn đang khóc. Tiêu Nhiên đau lòng không thể tả, giọng nói khàn khàn, lại không nỡ nặng lời, chỉ có thể kiên nhẫn hỏi: "Em ở đâu? Nói nhanh lên."
"... Em ở nhà cũ của chúng ta."
Tiêu Nhiên ngây ra một lúc, trong mắt đột nhiên ấm áp.
Cô nói: "Tiêu Nhiên, em ở ngoài nhà cũ của chúng ta."
Tiêu Nhiên lập tức chạy ra ngoài: "Đừng đi đâu cả, đợi anh ở đó."
Đêm đen mịt mù, tuyết bay bay, giống như đêm Giáng sinh năm ấy.
Tiêu Nhiên lái xe rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trường cấp ba Tuyên Thành, nơi trước đây anh từng thuê một căn nhà nhỏ.
Từ xa, anh đã nhìn thấy Tống Ôn Ngôn ngồi xổm bên tường. Một bóng hình nhỏ bé, đáng thương vô cùng.
Tiêu Nhiên lau đi khóe mắt hơi ướt, đậu xe rồi đi xuống, bước nhanh đến chỗ cô.
Tống Ôn Ngôn nhìn thấy anh, từ từ đứng dậy, mắt cô đỏ hoe vì khóc, cả người lộn xộn vì đánh nhau, trông như một con búp bê vải tội nghiệp.
Mắt Tiêu Nhiên còn đỏ hơn cô, khí thế mạnh mẽ tiến đến gần. Tống Ôn Ngôn vừa gọi "Tiêu Nhiên" thì đã lập tức bị anh siết chặt eo, nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô không thở nổi.
Nụ hôn kéo dài rất lâu. Lần này Tống Ôn Ngôn lại ngoan ngoãn, không chống cự.
Lúc Tiêu Nhiên buông cô ra, Tống Ôn Ngôn không thể kìm nén những giọt nước mắt nữa, có lẽ là vì quá đau lòng và hối hận, cũng không biết là loại cảm xúc nào áp đảo hơn.
Cô ôm chặt anh, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Tiêu Nhiên."
Tiêu Nhiên thở dài, lau nước mắt cho cô: "Không phải anh đã bảo em không được bỏ chạy nữa sao?"
Cô không dám nhìn anh: "Anh biết hết rồi sao?"
"Biết rồi."
"Anh trách em đi, hận em đi."
Tống Ôn Ngôn dũng cảm nhìn anh một cái, bị Tiêu Nhiên nâng mặt lên: "Anh không trách em, cũng không hận em."
Sao anh có thể hận cô được chứ?
Một chút cũng không muốn cô phải chịu tổn thương.
Tiêu Nhiên hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Tống Ôn Ngôn, em không biết anh yêu em nhiều đến mức nào đâu."
Tống Ôn Ngôn chớp mắt, nước mắt lại rơi: "Anh như vậy, em lại càng hận bản thân mình."
"Không sao đâu, tất cả đều đã qua rồi."
Tiêu Nhiên xoa đầu cô: "Ngốc quá, sao không hỏi anh?"
Tống Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Em đã từng nghĩ sẽ hỏi anh, nghĩ đến vô số lần, mỗi ngày ở nước ngoài, mỗi lần về nước gặp anh, em đều muốn hỏi anh về chuyện năm đó. Nhưng Tiêu Nhiên à, chúng ta vẫn hay nói yêu một người phải dũng cảm, nhưng khi người ta hết dũng khí, họ sẽ không dám tiến thêm bước nữa. Năm tám tuổi, anh biến mất khỏi cuộc đời em, em hoảng loạn, rất lâu không biết phải làm sao. Sau đó em tìm anh suốt tám năm, gặp lại anh khi anh từ Tạ Hoán trở thành Tiêu Nhiên, anh là người em quen thuộc trong ký ức, nhưng lại như không phải. Em dè dặt tiếp cận anh, cố gắng mang hơi ấm đến cho anh, dù anh có hung dữ thế nào đi nữa, tất cả những điều đó em đều không sợ."
Cô nhẹ nhàng cười, có chút tự giễu: "Nhưng tám năm quá dài rồi, nếu thời gian có thể thay đổi họ tên, thân phận và tính cách của anh, em thật sự không chắc liệu anh có muốn ở bên em nữa không. Vì vậy khi thấy cảnh ấy, em sợ hãi, thậm chí thất vọng, không dám đối diện với anh nên mới hoảng sợ bỏ đi. Rồi thêm bốn năm nữa trôi qua, cho đến khi gặp lại anh, em vẫn sợ. Tiêu Nhiên ơi, anh có thể nghĩ em yếu đuối, vì em thật sự rất thích anh, rất thích, rất thích anh. Em sợ nếu đó là sự thật thì em phải làm sao bây giờ, em sợ anh trong thời gian qua đã yêu một cô gái khác. Em thà không hỏi, thà không biết, như vậy còn có thể tự lừa dối bản thân anh mãi là của em. Chỉ là Tiêu Nhiên của em mà thôi."
Tiêu Nhiên nghe xong, mắt đỏ bừng, ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng ôm mặt cô, dùng giọng nói dịu dàng nhất nói với cô: "Điềm Điềm, không có ai khác, vẫn luôn là em."