Ngoan, Đừng Chạy

Chương 92: Ngoại truyện



Cố Tích không ngờ tới anh lại nói trực tiếp như vậy, thật khiến người ta không có chút nào phòng bị.

Cô rất sợ anh lại nổi hứng nói thêm một câu, rằng theo đuổi cô suốt ba năm cấp ba, bây giờ hai người là người yêu.

Cảm giác được ánh mắt của mọi người nhìn qua, Cố Tích bình tĩnh ngẩng đầu, không cho Doãn Lê Hân có cơ hội mở miệng: "Đúng ạ, bọn cháu là bạn học cấp ba nhưng không quá quen lắm, cũng chưa nói chuyện với nhau mấy, dù sao trong lớp có nhiều người, ai cũng bận việc học của mình nên không thường gặp nhau."

Doãn Lê Hân híp mắt nhìn cô, bàn tay nắm lấy tay cô khẽ dùng lực.

Cố Tích lễ phép khách sáo nhìn qua: "Đúng vậy không?"

"Ồ." Doãn Lê Hân miễn cưỡng gật đầu, ngón tay cố ý cọ vào lòng bàn tay cô, ngữ khí lơ đãng, "Đại khái là như vậy, mỗi ngày cậu đều vội vàng học bài mà, quả thực không có cơ hội nói chuyện."

"... " Khóe miệng Cố Tích giật giật, cảm thấy anh là đang trào phúng mình.

Ông nội Doãn lại cười: "Vậy đây cũng là một loại duyên phận, sau này có tiếng nói chung rồi thì cũng dễ trò chuyện hơn."

Ý cười nơi khóe miệng Doãn Lê Hân càng đậm: "Ông nội nói đúng lắm ạ, sau này bọn con có thể bí mật trò chuyện nhiều hơn."

- -

Sau bữa ăn, Doãn Lê Hân chủ động nói mời Cố Tích đi xem phim.

Lục Tinh vốn đã hài lòng với Doãn Lê Hân, bây giờ hai người lại là bạn học cấp ba, thì càng cảm thấy không sai, chủ động hợp tác bảo Cố Tích mau đi đi.

Thế là, Cố Tích giả bộ không muốn, cuối cùng vẫn phải đi theo Doãn Lê Hân lên xe.

Cửa xe đóng lại, nói địa chỉ cho tài xế, Doãn Lê Hân trực tiếp bắt lấy tay của Cố Tích, nghĩ đến vẻ mặt của cô vừa rồi, cười một tiếng: "Diễn xuất của em cũng không tệ lắm nhỉ?"

"Hả?" Cố Tích nhìn qua, mặt lộ vẻ không hiểu.

Chỉ còn lại hai người bọn họ, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Doãn Lê Hân xích mông lại gần, thấp giọng: "Không phải trước mặt ông bà hai bên giả bộ không quen anh sao, chúng ta không quen nhau?"

Cố Tích trừng mắt nhìn lại: "Rất quen sao?"

"Được, không quen." Doãn Lê Hân tức đến bật cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngữ khí cà lơ phất phơ, "Hôm trước người vừa nhắn tin với mình trên Wechat hỏi bao giờ đến Anh quốc cũng không biết là ai."

"... "

"Không đúng." Doãn Lê Hân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại xoay người lại, hai tay khoanh ở trước ngực, tỉ mỉ đánh giá Cố Tích.

Cố Tích bị anh nhìn nên không được tự nhiên lắm, dịch người qua hướng cửa xe bên cạnh: "Sao thế? Không đúng chỗ nào rồi?"

Cặp mắt đào hoa của Doãn Lê Hân có chút nheo lại, mang theo vài phần nhìn kỹ: "Cố Tích, bà em giới thiệu cho em một nam sinh như thế, em không nói với anh tiếng nào mà đã đi gặp người ta rồi? Nếu không phải trùng hợp đối tượng kia là anh, em định một chân đạp hai thuyền à?"

"... "

"Nếu như là nam sinh khác, em có phải cũng định đi xem phim với người ta không?"

"... "

Thấy Cố Tích không lên tiếng, anh lại cúi người xuống: "Chuyện này, em nên giải thích thật tốt với ông đây một chút? Gia giáo của Lê ca rất nghiêm đấy."

Cố Tích nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, nói: "Anh cũng không phải như thế sao, sớm biết không phải em thế mà vẫn đến, đều là muốn một chân đạp hai thuyền còn gì."

"Này làm sao giống nhau." Doãn Lê Hân phản bác, "Anh chỉ coi là đi ăn với ông nội một bữa cơm, không nghĩ tới còn có người khác. Còn em, không phải là em đã sớm biết rồi sao?"

So sánh như thế này, Cố Tích có chút đuối lý.

Doãn Lê Hân ung dung dựa lưng vào ghế, tiếp tục dò xét cô: "Sao lại không nói gì rồi?"

Cố Tích im lặng một hồi lâu, mới miễn cưỡng biện minh cho mình: "Em biết anh hôm nay tới Anh quốc, vốn không có ý định đi, nhưng anh đúng lúc bảo buổi trưa tới tìm em, bà nội lại lải nhải bên tai, em nghe nhiều nên mới đồng ý."

"Mà lại, đây cũng đâu phải ra mắt, bà em bảo coi như là giới thiệu với bạn bè bình thường, cũng đâu tính là chuyện gì lớn."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Doãn Lê Hân cười một tiếng, đưa tay xoa xoa mặt cô gái bên cạnh, không có chút đứng đắn: "Lời này của em để anh dịch lại một chút, đại khái là em đối với anh luôn luôn thủy chung son sắt một lòng, nguyện vì anh mà điên cuồng, đúng không?"

Cố Tích mở to hai mắt: "Em nào nói thế đâu."

Anh nghe kiểu gì mà nói cô có ý tứ này?

"Không cần giải thích, anh đều hiểu." Cánh tay dài của anh duỗi ra, đem người ôm vào trong ngực, "Thấy tấm chân tình tha thiết của em như vậy, anh cũng trả lại cho em một câu."

Anh ghé sát tới tai cô, thấp giọng nói: "Cố Tích, ông đây sinh vì em chết cũng vì em, vì em chờ đợi cả một đời."

Cố Tích đè nén trái tim đang dần loạn nhịp của mình, mặt không thay đổi ngẩng đầu: "Doãn Lê Hân, anh sến quá đấy."

"Sến sao?"

"Mấy lời như thế mà bảo là không sến á? Rõ ràng là sến chết đi được!"

"Lời này từ miệng Lê ca nói ra, chắc chắn không giống với những người khác."

Doãn Lê Hân vô cùng tự tin, cặp mắt đào hoa nhiễm lên ý cười, vẫn lưu manh như cũ, "Nếu không, em đỏ mặt cái gì?"

"... "

- -

Lúc hai người tới rạp chiếu phim, Doãn Lê Hân nhìn một loạt poster hiển thị trên màn ảnh, hỏi Cố Tích: "Xem bộ nào?"

Cố Tích trong tay cầm ly trà sữa, thuận miệng nói: "Chi bằng tìm bộ chuẩn bị chiếu đi."

Doãn Lê Hân nhìn một lát, chỉ chỉ vào một bộ: "Cái kia đi."

Cố Tích nhìn qua, là một bộ phim 3D, liếc thấy ảnh poster, ánh mắt Cố Tích chợt dừng lại.

Bộ phim này, có Tạ Tu Lâm làm khách mời.

Anh luôn hoạt động ở mảng âm nhạc, đây là lần đầu tiên Cố Tích thấy anh xuất hiện bên mảng điện ảnh.

Lúc này cô mới nhớ tới, mình hình như đã rất lâu rồi không chú ý tới động thái của Tạ Tu Lâm.

Trước kia luôn luôn nóng lòng dò hỏi trong các nhóm fan lớn, nghĩ hết cách để biết động thái mới nhất của anh, chia sẻ những tấm ảnh cô chụp được trong các nhóm fan, giống như cuộc sống này chỉ vây quanh từng cử chỉ của anh.

Bây giờ nghĩ lại, giống như là chuyện ngày hôm qua, cũng giống như, là chuyện đời trước.

Khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ.

Cố Tích còn đang ngây ngốc, bỗng nghe được Doãn Lê Hân đổi giọng: "Bỏ đi, không xem cái này."

Anh chỉ vào ảnh chụp Tạ Tu Lâm, "Anh nghe Tần Hoài Sơ nói, đây là idol của em?"

Cố Tích chưa kịp nói tiếp, anh đã dùng vẻ mặt không thể nào hiểu nổi nhìn cô: "Con gái các em sao cứ thích người này nhỉ, em gái anh cũng thế, ngày nào cũng nói dông nói dài bên tai."

Doãn Lê Hân híp mắt dò xét nhìn bức ảnh kia: "Anh ta có đẹp trai như ông đây không?"

"Không có, anh đẹp trai hơn." Cố Tích kéo anh đi nơi khác, "Không xem bộ này thì xem bộ khác đi."

Doãn Lê Hân trừng mắt: "Em lấy lệ với ai đấy?"

"Lấy lệ chỗ nào cơ?"

"Em nói anh đẹp trai, sao không nhìn vào anh mà nói? Rõ ràng là không để tâm."

Cố Tích ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào người đối diện: "Anh rất đẹp trai!"

"Đẹp trai chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng đẹp trai."

"Em lại lừa anh."

"... " Cố Tích cười ra tiếng, "Anh học ở đâu ra trò làm nũng thế này đấy, trước kia làm gì có như vậy."

Rõ ràng là gương mặt lạnh lùng, nói những lời như vậy mà vẫn không nhăn nhó làm bộ, ngữ khí không hiểu sao có chút đáng yêu.

Cố Tích nhịn không được, lại bắt đầu cười, cặp mắt hạnh sáng rỡ, đuôi mắt khẽ cong.

"Dám cười anh?" Doãn Lê Hân đưa tay kéo cô vào trong ngực, "Cố Tích, đừng nhìn anh chằm chằm rồi cười như thế."

"Sao lại không? Vừa nãy anh giống như cô gái nhỏ nũng nịu ấy, còn không cho em cười?" Cố Tích vẫn cười vui vẻ như cũ, căn bản không đem lời anh nói để trong lòng.

Miệng Doãn Lê Hân khẽ giật giật, cúi đầu xuống: "Nhìn em cười xinh như thế, ông đây liền nhịn không được muốn làm em khóc."

"... "

Thấy cô nhanh chóng san bằng khóe môi, Doãn Lê Hân ôm chặt cái eo nhỏ kia, để cơ thể mềm mại dán sát vào ngực mình, cho cô cảm giác được biến hóa sinh lý trên người anh.

Thân hình Cố Tích có chút cứng đờ, gương mặt nhỏ nhắn kéo căng, Doãn Lê Hân cười: "Cảm giác được chưa, cứng rồi, còn thấy ông đây giống cô gái nhỏ không?"

"... "

- -

Cuối cùng, hai người vẫn là mua vé bộ phim có Tạ Tu Lâm làm khách mời, bởi vì thời gian chiếu rất vừa vặn.

Với lại, Doãn Lê Hân cũng không thấy Cố Tích giống như em gái mình, ghé vào tai anh lải nhải Tạ Tu Lâm như thế này thế nọ, liền đoán cô không có điên cuồng như con nhóc ở nhà kia, cũng tự nhiên không để ý tới người tên Tạ Tu Lâm kia.

Cố Tích cũng không biết giải thích thế nào với anh, lại càng không biết mình có nên nói hay không, anh đã không ngại, cô cũng liền giữ im lặng.

Dù sao cũng chỉ là xem phim thôi, Tạ Tu Lâm chỉ là khách mời, đất diễn hẳn không chiếm sóng nhiều.

Cách lúc phim bắt đầu chiếu còn một khoảng thời gian, Doãn Lê Hân tới phòng vệ sinh, Cố Tích một mình cầm ly trà sữa đứng ở lối đi nhỏ bên ngoài hóng gió.

Rạp chiếu phim nằm ở tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp.

Hành lang nơi Cố Tích đứng nằm ở vị trí cuối cùng, bên trái có một cánh cửa khép hờ, nhìn qua khe cửa có thể thấy một cái sân thượng hình cung.

Bên kia rất yên lặng, giống như không có ai.

Cô rảnh rỗi không có chuyện gì, liền muốn tới nhìn xem.

Vừa đẩy cửa đi vào, một thân ảnh quen thuộc chợt đập vào mắt, thân hình Cố Tích cứng đờ.

Người đàn ông một thân âu phục giày da, mặt mày thâm thúy.

Lưng anh tựa vào lan can, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, nghe được động tĩnh vô thức nhìn qua cánh cửa, lúc thấy cô gái đi đến, trong đôi mặt đào hoa chợt lóe lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất.

Rất nhanh sau đó, con ngươi đen nhánh nhiễm lên ý cười.

Là người của công chúng, anh quản lý cảm xúc của mình vô cùng tốt.

Cố Tích không ngờ tới sẽ gặp phải Tạ Tu Lâm ở chỗ này, đứng nơi cửa không nhúc nhích.

Tạ Tu Lâm ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm vẫn ôn nhu như thường ngày: "Tích Tích."

Gặp thì cũng đã gặp, Cố Tích mỉm cười đi lên trước: "Anh Tu Lâm, sao anh lại ở đây?"

Thấy cô đến gần, Tạ Tu Lâm vô thức dập điếu thuốc lá trên tay, ném vào thùng rác, cười nói: "Đến Anh quốc công tác, đúng lúc anh ở khách sạn phía dưới."

Thấy khóe miệng cô còn dính trà sữa, anh vô thức đưa tay muốn lau giúp cô.

Cố Tích cơ hồ theo bản năng lùi về sau, tránh để anh đụng vào.

Tay Tạ Tu Lâm dừng giữa không trung, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Khi còn bé Cố Tần mang cô tới Tạ gia, cô thích nhất là dính lấy anh, cũng đã quen với sự quan tâm của anh, vốn xem là điều đương nhiên.

Đây là lần đầu tiên, cô có phản ứng như thế này với anh, tựa như hai người xa lạ.

Tạ Tu Lâm cười cười, cũng không nói gì, chỉ là lấy giấy lau đưa ra.

Thấy cô không hiểu, anh chỉ chỉ khóe môi của mình, nhắc nhở: "Chỗ này."

Lúc này Cố Tích mới ý thức được cái gì, nhận lấy khăn giấy của anh lau miệng mình.

Tạ Tu Văn nhìn bộ dáng của cô, ung dung cười nói: "Cũng sắp lên đại học rồi, sao lại giống trẻ con thế."

Cố Tích ném giấy vào thùng rác, không nói gì.

"Nghe nói em tới Anh học?"

"Vâng, học nhiếp ảnh ạ."

Tạ Tu Lâm rất tán đồng nói: "Chuyên ngành này không tệ, em cũng có thiên phú chụp ảnh, học cái này rất thích hợp."

Cố Tích rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh: "Cái này còn phải cảm ơn anh Tạ Tu Lâm, trước đây em rất thích tới các buổi hòa nhạc của anh, muốn chụp được những bức ảnh đẹp nhất, cho nên mới liều mạng học."

Là anh, đã nhen nhóm ước mơ kia trong em.

Em sẽ ngày càng trở nên xuất sắc hơn trên con đường nhiếp ảnh này.

Nhưng sẽ không lại là vì anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.