Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 83: Niên thiếu có em (15)



Nói thật, kỹ thuật của Thẩm Thần thật sự không tốt một chút nào, tuy rằng bình thường Đông Lộ thích nói kháy anh, nhưng không thể không thừa nhận tên gia hỏa này là một thiên tài, chỉ số thông minh cực cao, vô luận hắn làm cái gì cũng đều giống như có thiên phú dị bẩm, so với người khác thì làm tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà một thiên tài như vậy, rốt cuộc cũng gặp được một thứ mà mình không giỏi.

Đêm hôm khuya khoắt, Đông Lộ bị đau tới khóc, bất chấp mặt mũi sống chết đẩy anh bảo anh cút đi, ồn ào không muốn làm nữa.

Thẩm Thần đang cao hứng, sao có thể buông tha như vậy, ôn nhu hôn lấy mi mắt cô, trấn an, "Ngoan, qua một lát là ổn rồi, lập tức sẽ thoải mái thôi."

Thoải mái cái con khỉ!

Đông Lộ nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bản thân mình tựa như một con cá bị cuốn ra ngoài biển lớn, hô hấp không thuận, cả người đều đau, khóc đến mức dừng không được, buông lời hung ác muốn chia tay với anh, lập tức chia tay chia tay chia tay!

Thẩm Thần cong mắt, làm như không nghe thấy, cúi đầu nuốt hết lời nói của cô vào trong bụng.

Động tác càng thêm kịch liệt.

Giống như đang đem hết tất cả tình yêu dồn nén vào sự nhiệt tình này đưa cho cô gái mà anh yêu nhất.

***

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, làm cả căn phòng trở nên sáng hơn không ít, lúc Đông Lộ tỉnh lại thì chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như tan ra thành từng mảnh, nhức mỏi không thôi.

Từng màn điên cuồng đêm hôm qua hiện lên ở trong đầu, quả thực có chút không nỡ nhìn thẳng.

Đông Lộ cảm thấy xấu hổ nhắm mắt lại, mặt mày lộ ra vài phần mỏi mệt, quả nhiên không nên mềm lòng với anh, đó chính là đang tàn nhẫn với chính mình.

"Em tỉnh rồi sao?"

Thanh âm mang theo ý cười vang lên ở bên cạnh, xuân phong say lòng người.

Đông Lộ mở mắt liếc qua, Thẩm Thần đang ngồi ở mép giường, ăn mặc chỉnh tề, thần thanh khí sảng, hình thành một thế đối lập với cô.

"Anh đi mua bữa sáng, không biết em muốn ăn cái gì, mỗi cái đều mua một chút."

Biểu tình Thẩm Thần ôn nhu vô cùng, thanh âm nói chuyện cũng đều nhỏ hơn bình thường một chút, giơ cái túi màu trắng trong tay lên, "Anh mua bánh bao thịt, bánh bao đậu đỏ, bánh bao nhân trứng sữa, còn có cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo,... Em muốn ăn cái nào trước?"

"Em muốn..."

Bây giờ Đông Lộ nhìn thấy gương mặt này liền tức giận, há miệng muốn nói gì đó, mới phát hiện giọng nói của mình giống như vừa bị cái bánh xe nghiền qua, thanh âm khàn khàn đến cực điểm.

"Muốn cái gì?"

Thẩm Thần phi thường hiểu tình huống trạng thái của cô, tri kỷ thò tai qua, một bộ dáng chiều theo ý cô, giống như cho dù cô có muốn ánh trắng trên bầu trời anh cũng đều có thể lập tức hái xuống cho cô.

"Em muốn..." Đông Lộ nhắm mắt, hữu khí vô lực mà lặp lại những lời đã nói vô số lần ngày hôm qua: "... Chia tay với anh."

"..."

Thẩm Thần ôn nhu vén chăn lên cho cô, "Ngoan, nói mớ chỉ nên lưu lại ở trong mơ mà thôi."

Bây giờ Đông Lộ không muốn để ý tới anh một chút nào, nhưng xác thực cô rất đói bụng, bất đắc dĩ bò dậy từ trong ổ chăn, khuỷu tay chống xuống giường, gian nan đẩy thân người lên, từng chút từng chút ngồi thẳng dậy.

Thẩm Thần thấy thế, lập tức lấy một cái gối qua lót ở bên dưới lưng của cô, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đỡ cô dựa vào đó.

"Uống cháo lót bụng trước đi."

Đông Lộ uể oải ỉu xìu gật đầu, "Ừ."

Vì thế Thẩm Thần bưng cháo tới, từng thìa từng thìa kiên nhẫn đút cho cô, hầu hạ đến phi thường thoải mái.

Đông Lộ thấy anh thức thời như vậy, lông mày dần dần thả lỏng, cái miệng nhỏ uống cháo, còn chưa nói, cháo này còn khá ngon đấy chứ.

Đúng lúc này, cô nghe thấy anh đột nhiên hỏi một câu: "Đúng rồi, nơi đó của em có còn đau không?"

"Khụ!" Đông Lộ thiếu chút nữa bị sặc cháo.

Thẩm Thần như không hiểu chuyện gì, nghiêm túc lo lắng.

Sắc mặt cô gái trắng bệch, khuôn mặt trái xoan không có tý huyết sắc nào, nhìn qua yếu ớt lại đáng thương.

Anh nói: "Lúc em ngủ anh đã kiểm tra qua cho em rồi, không chảy máu, chỉ là có chút sưng mà thôi, anh bôi chút thuốc mỡ, qua mấy ngày hẳn là sẽ tốt lên liền, trong thời gian này em đừng nên ăn đồ ăn cay là được."

Đông Lộ nháy mắt liền không còn tâm trạng ăn uống nữa, vừa thẹn vừa bực trừng anh, "Anh im đi."

Thẩm Thần nhướng mày cười: "Sao em còn xấu hổ thế, ngày hôm qua có cái gì mà chưa thấy qua."

"Câm miệng."

"Anh cũng chưa có nhiều kinh nghiệm lắm."

"Câm miệng."

"Anh đảm bảo lần tới sẽ tốt hơn."

"Anh đã không còn có lần sau nữa đâu."

"..."

***

Bởi vì di thân thể của Đông Lộ cho nên buổi sáng hôm nay cô đều nằm ì ở trên giường, Thẩm Thần đi tìm chị gái lễ tân xin tăng thời gian thuê phòng lên, ở dưới ánh mắt ý vị thâm trường của chị gái đó, mặt không đổi sắc tính tiền.

Tối hôm qua có một thể nghiệm tốt đẹp khiến cho Thẩm Thần như thể ăn được tủy nên biết vị, nam nhân một khi đã khai huân, nếu lại trở về sinh hoạt ăn canh suông cải trắng thì làm sao có thể chịu được, còn muốn cùng Đông Lộ làm thêm một lần.

Đương nhiên đó cũng chỉ là muốn, thân thể của cô quá mảnh mai, lại làm một lần nữa thì chắc chắn cô gái nhỏ sẽ thật sự lập tức chia tay với anh luôn.

Thẩm Thần chăm sóc bà cô nhỏ một ngày, vội trước chạy sau, lúc bấy giờ mới làm tâm tình của cô hơi hơi hòa hoãn một chút, anh vốn muốn xin nghỉ học cho cô để cô tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng lại bị Đông Lộ kiên quyết phản đối.

Nói đùa, nếu như bị người khác biết cô bởi vì loại sự tình này mà xin nghỉ, cô có còn muốn mặt hay không?

Thẩm Thần luyến tiếc phải tách ra khỏi cô, nhưng còn cố ý nói: "Vậy em tự mình về đi, anh không tiễn em nữa."

Thẩm Thần thề, anh chỉ cố ý hù dọa cô mà thôi, thế nhưng ánh mắt Đông Lộ nhìn anh lúc ấy khiến cả đời này anh không thể quên được.

Loại ánh mắt thật sự là một lời khó nói hết, mang theo phỉ nhổ cùng khinh thường, ánh mắt giống như đang nhìn một đại tra nam của thế kỷ mới.

"Em thật sự là đã nhìn nhầm anh rồi." Đông Lộ lạnh nhạt nói, "Nam nhân quả nhiên đều là kiểu qua cầu rút ván."

Thẩm Thần: "???"

Cô gái kiên cường xoay người, "Yên tâm, em sẽ không quấn lấy anh, cho dù có bị làm sao đi nữa thì em cũng có thể tự mình về."

Cô đi về phía trước chưa được mấy bước, eo bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, ngay sau đó thân thể liền treo lên không trung, Thẩm Thần đột ngột bế cô lên, lắc đầu cười khổ, biểu tình sủng nịnh mà bất đắc dĩ.

"Bạn học nhỏ, sức tưởng tượng của em có thể đừng phong phú như thế được không, bớt xem phim thần tượng cấu huyết đi."

Tuy rằng có rất nhiều không cam tâm tình nguyện, nhưng Thẩm Thần vẫn đưa Đông Lộ về ký túc xá an toàn trước khi màn đêm buông xuống.

Nếu không phải phòng của nữ sinh không cho con trai vào thì anh còn muốn bế cô lên trên.

Đông Lộ tự nhận bản thân không yếu đuối như vậy, sau khi thúc giục anh trở về thì tự mình bò lên cầu thang, mở cửa ký túc xá ra, trừ La Thiến thì những người khác đều ở đây.

Viên Tử Hàm đang cắt tóc mái giúp Trần Ân Tâm, nghe được động tĩnh liền liếc qua cửa nhìn một cái, "Lộ Lộ, cậu về rồi à."

"Ừ."

Đông Lộ nhẹ nhàng gật đầu, thân thể còn có chút khó chịu, sau khi rửa mặt xong liền bò lên giường nằm.

Ngày mai là thứ hai, cả ngày bọn họ đều kín tiết, cần phải nhanh chóng khôi phục lại tinh thần mới được.

Cô đi đường rất chậm, tư thế còn có chút quái dị, Trần Ân Tâm với Viên Tử Hàm liếc nhau, đều nhìn ra một số chỗ không bình thường.

Trần Ân Tâm cắt tóc mái xong liền nhân lúc Đông Lộ không chú ý chậm rãi đi tới trước giường của cô, trộm liếc cái cổ của cô.

Đông Lộ mặc áo ngủ tương đối rộng, dưới những lọn tóc đen nhánh có thể tinh tường nhìn thấy rất nhiều vết đỏ rậm rạp.

Không phải hôn, đó là cắn.

Trần Ân Tâm hít hà một hơi, "Oa, xem ra tối hôm qua chiến đấu khá kịch liệt nha."

Đông Lộ vừa nghe, tay lập tức che khuất cổ áo, lông mày nhíu lại, liếc con mắt thâm thúy qua cô nàng đang cười hề hề kia, uy hiếp gọi họ tên của cô: "Trần Ân Tâm!"

"Tớ sai rồi tớ sai rồi." Trần Ân Tâm cười che mắt lại, "Tớ chưa thấy gì cả."

Đông Lộ tức giận, trở mình, đem chăn kéo cao tới tận mặt, cổ rụt vào trong chăn, chỉ chừa có mỗi nửa cái đầu ở bên ngoài.

Viên Tử Hàm nhịn cười, lại lôi Trần Ân Tâm đi, "Được rồi, Ân Tâm, tối hôm qua cậu ấy đã mệt mỏi cả đêm... nói không chừng còn có cả ngày hôm nay nữa thì sao, để cậu ấy nghỉ ngơi đi."

Đông Lộ: "..."

Đạo lý chính là như vậy, nhưng Trần Ân Tâm vẫn rất tò mò, độc thân từ trong bụng mẹ tới giờ khiến cô nàng phi thường muốn biết tư vị khi làm chuyện đó.

"Lộ Lộ, đó là cảm giác gì thế?" Trần Ân Tâm lay lay mép giường, giống như đứa bé tò mò mở to mắt hỏi: "Cậu nói thầm cho tớ biết đi, tớ đảm bảo không nói cho người khác."

Đông Lộ siết chặt góc chăn, đờ đẫn nói: "Cảm giác muốn chia tay."

"Hả?"

***

Thời gian trôi qua thật sự nhanh, bất quá chỉ trong chớp mắt mà Đông Lộ đã ở đại học B hơn ba tháng rồi, học kỳ này sắp kết thúc, cuối năm sau khi thi xong là bọn họ có thể được nghỉ mà về nhà.

Bàn học của Đông Lộ vừa vặn hướng ra ngoài cửa sổ, cô tận mắt chứng kiến hàng cây Ô Đồng ngoài cửa sổ từ xanh um tươi tốt đến cành khô lá úa, sinh mệnh từ hưng thịnh đến suy tàn.

Nhìn cái cây kia, cô ngẫu nhiên sẽ đa sầu đa cảm, nghĩ tới chuyện liệu tình cảm của cô với Thẩm Thần có thể giống như cái cây đó hay không, bất luận là đã từng hưng thịnh tới thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ chậm rãi suy tàn đi.

Nhưng mà nỗi phiền muộn nhàn nhạt đó của cô không tới hai ngày đã bị Thẩm Thần đánh vỡ.

Tiết học của anh vẫn nhiều đến mức khiến người khác phải líu lưỡi, Đông Lộ nhìn thời khóa biểu của anh, tiết học kín hết cả tuần, so với hồi cấp ba thì còn khủng bố hơn, có đôi khi còn có cả tiết buổi tối, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn có thể một tuần dành ra mấy ngày đi chơi với cô.

Vô luận là đi đâu chơi, chơi cái gì, cuối cùng khẳng định sẽ kết thúc ở trên giường trong khách sạn.

Năng lực học tập không gì sánh được của anh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên phương diện này, bày ra nhiệt tình như lửa trước nay chưa từng có, thích nhất là ôm eo cô, bức cô kêu lên một số từ ngữ xấu hổ nào đó.

Đáng sợ nhất chính là thời gian càng ngày càng dài, Đông Lộ chịu không nổi, nhiều lần bị anh làm đến ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì cả một ngày đều không muốn để ý tới anh.

Vốn tưởng rằng anh chỉ là nhất thời ham cái mới mẻ, sớm hay muộn cũng sẽ một ngày chán đi, nhưng qua ba tháng rồi mà anh vẫn có bộ dáng đó, nhiệt tình không hề giảm một chút nào.

Đông Lộ =.=, ngày hôm nay hình như có chút dài.

***

Cuối năm, đại bộ phận các tiết ở trường đại học đều đã kết thúc, cũng chỉ còn lại mỗi kỳ kiểm tra cuối kỳ, căn cứ vào sự sắp xếp của giáo viên từng môn, người nào kiểm tra xong trước thì được giải phóng trước, cũng có người ở lại ký túc xá đau khổ chờ tới ngày cuối cùng mới về.

Đông Lộ thi xong trước, Thẩm Thần vẫn còn chưa thi, môn chuyên ngành của Đông Lộ so với Thẩm Thần ít hơn năm, sáu tiết, cô mất một tháng đã hoàn thành hết tất cả các bài kiểm tra, mà khi đó Thẩm Thần mới xong có hai môn.

Đám Trần Ân Tâm vào ngành thi xong đã đóng gói hành lý trở về quê, một mình Đông Lộ đợi ở ký túc xá, rối rắm xem có nên đi về trước hay không.

Đúng lúc này, Thẩm Thần đã gửi một tấm ảnh chụp bàn học của mình qua, [Em sẽ không vứt bỏ anh, đúng không? ^_^]

Đông Lộ nhìn ảnh chụp, sách ở trên bàn anh vừa nhiều vừa dày, tất cả đều là ghi chú cùng dấu vết bị lật qua lật lại nhiều lần, bên cạnh còn có một ly cafe, thoạt nhìn thật sự rất vất vả.

Quyết định còn chưa nghĩ xong của cô đã lập tức nghiêng về phía anh một chút, [Em chờ anh cùng về.]

Thẩm Thần vừa lòng.

Đông Lộ lại hỏi: [Bao giờ anh thi xong?]

Thẩm Thần: [Chắc là tháng hai.]

Đông Lộ không lên tiếng.

Thẩm Thần đã gửi một cái dấu chấm hỏi qua, đáp lại anh chính là một tấm vé xe lửa.

Đông Lộ: [Vé đã mua, anh bảo trọng.]

Thẩm Thần: "..."

***

Cũng không phải Đông Lộ không muốn chờ Thẩm Thần, mà thật sự là do Hoàng Kiến Hoa thúc giục ghê quá, từ lúc nghỉ tới nay, cơ hồ là mỗi ngày ông đều sẽ gọi điện tới, hỏi xem khi nào cô sẽ trở về, nói ông nhớ cô blah blah một đống thứ linh tinh.

Cẩn thận tính toán, lần gần nhất về vẫn là ngày Quốc Khánh, Hoàng Kiến Hoa gấp như vậy cũng là rất bình thường.

Vì thế Đông Lộ liền yên tâm vứt Thẩm Thần ở lại, thu dọn hành lý, tới ga tàu hỏa mua vài đặc sản của địa phương, bước lên tàu trở về nhà.

Vé buổi sáng rất khó mua, Đông Lộ chỉ có thể mua vé buổi chiều tối, lúc về tới nhà thì đã là đêm khuya, nhiệt độ trong không khí rất thấp, gió lạnh thấu xương.

Hoàng Kiến Hoa sớm đã tới ga đón cô, ôm hai tay đứng ở cửa chờ, qua thật lâu mới nhìn thấy Đông Lộ mặc áo bông màu trắng kéo vali đi tới, phong trần mệt mỏi trộn lẫn ở trong đám người đi ra.

Hoàng Kiến Hoa không bận tâm tới lạnh nữa, kích động nào qua, ôm lấy mặt cô ngó trái ngó phải, "Con gái ngoan, cha nhớ con sắp chết rồi, để ta nhìn xem, sao mặt con lại gầy như thế này, có phải ở bên đó không ăn được cơm hay không..."

Hoàng Kiến Hoa lải nhải, đau lòng nhìn cô, quan tâm lộ ra hết ở trên mặt.

"Không có." Đông Lộ có chút buồn cười, từ sau khi Hoàng Kiến Hoa trở lại làm giáo viên thì cái tật xấu thích lải nhải cũng đã theo đó mà quay về, có phải mấy người làm nghề nhà giáo đều mặc cái bệnh chung này không.

Cô ôm lấy cánh tay của ông, "Bên ngoài lạnh quá, chúng ta về đi."

"Ừ." Trên mặt Hoàng Kiến Hoa tràn ngập vui sướng, tiếp lấy hành lý từ trong tay cô, "Con mang theo cái gì thế, nặng vậy."

"Đặc sản cho cha."

"Còn may là con còn có lương tâm."

Hoàng Kiến Hoa cười càng vui vẻ hơn, ông đã lâu chưa gặp Đông Lộ, chuyện nói không hết, hỏi tình huống của cô ở trường học, Đông Lộ không muốn để ông lo nên chỉ chọn những chuyện tốt để nói.

Hoàng Kiến Hoa chú ý tới hai chữ "Thẩm Thần" xuất hiện với tần xuất đặc biệt cao từ những lời cô nói, có chút không vui, "Con vất vả lắm mới trở về một chuyến, có thể đừng nhắc tới tên tiểu tử thối kia không? Cha còn chưa thừa nhận hắn là con rể đâu."

Đông Lộ bị ông nói như vậy, lúc này mới ý thức được cô thế mà lại nhắc tới Thẩm Thần nhiều như vậy, thật giống như những chuyện cô cảm thấy tốt đẹp ít nhiều đều sẽ có quan hệ với anh vậy.

Hoàng Kiến Hoa thấy cô trầm mặc, có dự cảm không tốt, "Cha hỏi con nhé, con với nó tiến triển tới đâu rồi?"

Đông Lộ không muốn trả lời, "Cha hỏi cái này làm gì?"

"Đương nhiên là vì lo cho con." Hoàng Kiến Hoa lời lẽ chính đáng nói, "Cha nói cho con biết, con ngàn vạn lần đừng cùng nó làm ra chuyện khác người gì, con còn nhỏ, nam nhân tốt trên thế giới này còn nhiều lắm, đừng ngây ngốc thắt cổ chết trên một cái thân cây làm gì."

Đông Lộ: "... Con đã thành niên rồi."

Hoàng Kiến Hoa: "Thành niên thì làm sao, còn chưa có bước chân vào xã hội đâu, làm sao có thể hiểu lòng người hiểm ác thế nào."

Đông Lộ: "Con nhớ cha với mẹ có mang con lúc còn đang học đại học."

Hoàng Kiến Hoa rầm rì, "Vậy thì sao chứ, con bình an lớn đến như vậy, chứng tỏ cha là một người đàn ông có trách nhiệm."

"..."

Đông Lộ lười tranh luận chuyện này với ông, hình như nam nhân nào cũng có một cái đức hạnh như thế, lúc theo đuổi con gái thì dùng hết thủ đoạn ra, sau khi kết hôn rồi thì lại không muốn con gái của mình bị nam nhân như vậy hại.

Thật là kỳ quái.

Đông Lộ có dự cảm, nếu sau này cô sinh con gái, Thẩm Thần tuyệt đối cũng sẽ là kiểu ba ba như thế này.

Hoàng Kiến Hoa nói nửa ngày, phát hiện người bên cạnh căn bản không nghe, còn lộ ra một nụ cười ngây ngô, không khỏi khó hiểu, "Con cười cái gì?"

Khóe môi Đông Lộ lập tức thẳng lại, "Không có gì."

--------------

Tác giả có lời muốn nói: Tên của bộ truyện này sửa lại một chút, đổi thành [Ngoan, đều nghe em], lúc đầu cũng đã có ý định đặt cái tên này rồi, hiện tại vẫn cảm thấy cái này càng thích hợp ha ha ha ~+

Shmily: Tên ban đầu của truyện này là [Anh ấy tỏa sáng nhất thế giới này]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.