Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 66



Trước khi thi đại học được nghỉ ngơi ba ngày, sinh hoạt của Đông Lộ có thể dùng từ binh hoang mã loạn* để hình dung cũng không quá, mỗi ngày Hoàng Kiến Hoa đều cho cô uống canh ngao bổ não, nhưng mà trù nghệ của ông ấy không quá tốt, Đông Lộ vô cùng ghét bỏ, ăn cũng chẳng được bao nhiêu.

*Binh hoang mã loạn: Rối loạn.

Trong lúc nghỉ, Thầm Thần đã tới nhà cô vài lần, muốn cùng cô ra ngoài chơi, nhưng đều bị Đông Lộ từ chối, nhốt bản thân mình ở nhà, lật lại những phần trọng điểm thi đại học ôn một lần nữa, bây giờ chỉ có sách mới làm cô có cảm giác an toàn.

Bạn trai gì đó chỉ là phù du.

Thẩm Thần biết bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt của cô, cũng rất tri kỷ mà không quấy rầy cô, ngẫu nhiên sẽ lên dây cót cọ tới xoát cảm giác tồn tại với cô, hoặc là tối nào cô không ngủ được là hắn sẽ hát dỗ cô đi ngủ.

Trước đêm thi đại học, Đông Lộ đã sớm tắt đèn lên giường, điện thoại bên gối chợt lóe, Thẩm Thần lại hát cho cô nghe.

"Girl, you know I want your love... I"m in love with your body..."

Tiếng Anh của hắn rất tốt, hát tiếng anh cũng như múa bút thành văn, thanh âm sạch sẽ nhu hòa, ngữ điệu có chút cợt nhả, cố ý hát thật chậm, lộ ra chút ý vị không đứng đắn.

Đông Lộ nghe đến đỏ cả tai, đem đầu rúc vào trong căn, "Anh đừng cho là em không hiểu anh hát cái gì."

Mỗi ngày chỉ biết làm mấy trò sến sủa này, thật đáng ghét.

"A?" Khóe môi Thẩm Thần cong lên, cười nói: "Xem ra khả năng nghe Tiếng Anh của em cũng không tệ đâu."

"《Shape of you》nổi tiếng như vậy, trên mạng ngày nào cũng nghe thấy nó, em không nghe cũng biết nó nói cái gì có được không?" Đông Lộ tức giận trợn trắng mắt.

"Vậy anh hát một bài ít nổi hơn nhé." Thẩm Thần lại thay đổi một bài khác, "Your body fascinates me, I want to eat you~"1

Đông Lộ xấu hổ đến mức bảo hắn ngậm miệng lại, "Được rồi, đừng có hát nữa!"

Thật là không thắng nổi hắn mà.

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười sung sướng của thiếu niên, trầm thấp dễ nghe, âm cuối lại như lưu luyến, "Em xem em lại hiểu rồi kìa."

Đông Lộ không muốn để ý tới hắn nữa, "Em cúp đây, mai còn phải thi nữa, anh cũng đi ngủ sớm đi."

Thẩm Thần "ừ" một tiếng, đột nhiên hỏi: "Em không hồi hộp sao?"

Đông Lộ: "Vẫn ổn."

Vốn là có chút hồi hộp, nhưng đều bị mấy cái bài hát của hắn thổi bay hết rồi.

"Anh hồi hộp.

Thẩm Thần: "Có chút."

Đông Lộ không tin: "Thật hay giả đấy?"

Một chút cũng không giống.

Thẩm Thần ý vị thâm trường nói: "Bởi vì sau khi thi đại học là em sẽ thành niên rồi, anh đang suy nghĩ xem nên đưa quà thành niên gì cho em."

"..."

"Anh tặng anh cho em nhé?"

"..."

"Xong rồi." Thanh âm hắn đè thấp, vô cớ mà khàn khàn, liếm môi cười nói: "Anh lại bắt đầu khẩn trương rồi, làm sao bây giờ?"

Thật là... đủ rồi đó!

Đầu óc người này rốt cuộc có bình thường hay không thế, thiếu dinh dưỡng sao?

Má Đông Lộ hơi phiếm hồng, xấu hổ buồn bực nói: "Được rồi, em cúp máy đây."

Thẩm Thần lại thấp giọng cười, "Ngủ ngon, ngày mai cố gắng."

Động tác cúp máy của Đông Lộ dừng lại, mím môi, chậm rãi nâng điện thoại lên dán ở bên tai, nhẹ giọng nói: "Anh cũng thế."

Cố lên.

***

Ngày hôm sau, Đông Lộ rời giường từ rất sớm, đánh răng rửa mặt ăn cơm sáng, ngay ngắn trật tự, giống y như những ngày bình thường.

Địa điểm thi đại học của cô được đặt tại trường trung học Tân Cương, trường này cô không quen thuộc lắm, hôm qua mới đi tới nơi đó xem, cách nhà cô rất xa.

Hoàng Kiến Hoa muốn xin nghỉ để đưa cô đi, lại bị Đông Lộ từ chối: "Cha không có xe thì đưa thế nào?"

"Cha bồi con không được sao." Trái tim pha lê của Hoàng Kiến Hoa tan nát.

"Không cần đâu, cha mới vừa đi làm không lâu, xin nghỉ cũng không tốt." Đông Lộ lắc đầu, chuẩn bị tốt những đồ dùng cần phải mang đi, sau đó đổi giày ra cửa.

"Hơn nữa cha có ở đó hay không cũng không sao cả, không có ảnh hưởng gì."

Hoàng Kiến Hoa: "..." Tâm đau quá.

Đông Lộ ra cửa, bắt xe taxi đi.

Đại khái là vận khí không tốt, hôm nay xe trên đường đặc biệt nhiều, giao thông tắc nghẽn vô cùng kinh khủng, trước đèn xanh đèn đỏ đỗ một hàng xe dài.

Thế mà cố tình từ nhà cô tới Tân Cương phải đi qua ba, bốn cái đèn xanh đèn đỏ.

Lúc xe taxi dừng lại ở trước đèn đỏ thứ ba, Đông Lộ liền nhíu mày thật chặt, nhìn hàng xe dài ở phía trước, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.

Còn có 40 phút.

Dựa theo cái tình hình tắc nghẽn này thì chắc là nửa tiếng sau cũng không nhúc nhích được mất.

Ngoài cửa sổ thi thoảng có người đi đường đi qua, ngay cả người đi bộ còn đi nhanh hơn cả cô.

Đông Lộ có chút gấp, "Bác tài, không thể đi đường vòng sao?"

Tài xế: "Không được đâu, đằng sau cũng toàn là xe, không di chuyển được, hơn nữa đường khác cũng chưa chắc đã thông."

Đông Lộ cắn môi không nói, nội tâm vô cùng nôn nóng.

***

Từ nhà Thẩm Thần tới Tân Cương tương đối thuận lợi, đi xe hơn mười phút là tới, tới nơi thì liền thấy La Nhạc Phúc đứng ở cổng trường.

Ông mặc áo sơ mi màu vàng, đội mũ đỏ, giống như đang làm tình nguyện viên, đang cùng những người khác đưa nước cho học sinh, dù bận nhưng nhìn qua rất vui vẻ.

Thẩm Thần lười biếng đi qua chào hỏi: "Em chào thầy."

La Nhạc Phúc nhìn thấy hắn, vừa mở miệng đã hỏi: "Chứng minh thư với thẻ dự thi có mang theo không? Còn có bút nữa, phải chuẩn bị nhiều bút vào."

"Có mang, thầy yên tâm." Thẩm Thần tùy ý vỗ vỗ cái túi trên tay.

"Vậy được rồi, em mau vào đi, biết phòng thi mình ở đâu không?" La Nhạc Phúc lau mồ hôi, thấy không còn nhiều học sinh nữa liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh nghỉ ngơi.

"Không vội." Thẩm Thần nhìn một vòng, không thấy Đông Lộ, bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau trước cổng trường, sau đó cùng nhau đi vào.

Hình như cô vẫn chưa tới.

Thẩm Thần liền ngồi xuống bên cạnh La Nhạc Phúc để chờ.

"Sao em còn chưa vào?" La Nhạc Phúc kỳ quái nhìn hắn.

"Đợi bạn."

La Nhạc Phúc đã đoán ngay ra được tâm tư của hắn, cố ý hừ một tiếng: "Đông Lộ đã sớm vào rồi, em đợi không được đâu."

Thẩm Thần cười cười, thong thả lấy một chai nước qua, "Thầy, kỳ thật em đã sớm muốn nói cho thầy biết, em với cô ấy đang hẹn hò."

"Cái gì!?" La Nhạc Phúc trợn mắt, không đợi ông phát tác, Thẩm Thần đã chậm rãi cầm thẻ dự thi lên quơ quơ trước mặt ông, nhắc nhở: "Thầy, đừng quên em sắp vào thi rồi đó, thầy xác định muốn mắng em vào lúc này? Vạn nhất tạo thành thương tổn gì cho trái tim yếu ớt mong manh của em..."

La Nhạc Phúc nhẫn nhịn, bộ mặt vặn vẹo cố nặn ra một nụ cười, "Đừng có lừa thầy, Đông Lộ ngoan như vậy, sao có thể đi theo em làm bậy?"

Thẩm Thần cười, lông mày đắc ý nhướng lên, ngữ khí mang theo chút khoe khoang, "Em đẹp trai như vậy, hết cách rồi, nhưng mà thầy ấy, thầy cũng sắp 40 rồi mà còn chưa có một cô bạn gái nào, thầy nói xem, nếu hồi cấp ba thầy mà yêu sớm thì hẳn là bây giờ cũng không tới mức như vậy."

Hắn làm bộ làm tịch mà tiếc nuối, nhưng ý cười trong mắt lại không hề che giấu đi, hắn chính là đang cố ý, ai bảo bình thường bọn họ bị La Nhạc Phúc chèn ép quá độc ác đâu.

"..."

La Nhạc Phúc bị lời nói của hắn hung hăng chọc thẳng vào tim, lúc còn là học sinh, ông vẫn là loại hình vô cùng thành thật, cho dù lên đại học rồi, có cô gái mà mình thích rồi nhưng vẫn không dám tỏ tình, kết quả là cô đơn tới tận bây giờ.

Thẩm Thần còn ngại chưa đủ tàn nhẫn, "Thầy à, nghe nói tuần sau thầy lại đi xem mắt nữa phải không, không phải em nói đâu chứ thầy đã lớn tuổi rồi, đừng nên kén cá chọn cạnh nữa, trong cái xã hội này nào có tình yêu nào tốt đẹp như tình yêu tuổi học trò, thầy đã không thể hối hận nữa rồi."

"Cảm ơn đã quan tâm, bất quá hiện tại vẫn mong em chuyên chú thi tốt cho thầy, bớt quản chuyện của thầy đi."

La Nhạc Phúc ngoài cười nhưng trong không cười, không ngừng tự nói ở trong lòng: Không được tức giận, không thể tức giận, vì tương lai tốt đẹp của học trò, sao mình phải tức giận?

"Còn nửa tiếng nữa là thi rồi, em không mau lăn vào đi!"

Thẩm Thần nghe thế, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, cách lúc thi chỉ còn có 30 phút, sao Đông Lộ còn chưa tới?

Rốt cuộc thì hắn cũng không còn tâm tình vui đùa với thầy giáo nữa, nhíu mày gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại vang lên mấy tiếng thì được tiếp thông.

"... Alo, alo, Thẩm Thần?" Thanh âm Đông Lộ thở hổn hển, thở rất gấp, giống như là đang chạy bộ.

"Em đang ở đâu?" Thẩm Thần trầm giọng nói.

"Trên đường kẹt xe, em đang chạy tới."

Đông Lộ đang nói đột nhiên dừng lại, thanh âm thở dốc cũng nhỏ đi, dừng chân.

"Sao thế?" Thẩm Thần lập tức hỏi.

Đối diện vang lên một trận tạp âm, giống như là Đông Lộ lại tiếp tục chạy, qua hồi lâu mới mở miệng, tiếng thở dốc ngày càng lớn, nghe ra tia hoàng loạn trong lời nói của cô, "Ban nãy em chạy sai hướng, bây giờ hình như lạc đường rồi."

Thanh âm cô không nhỏ, La Nhạc Phúc cũng nghe thấy, khẩn trương kêu to: "Cái gì!?"

Thẩm Thần cũng hơi kinh hãi, nhanh chóng trấn định lại, bình tĩnh nói: "Em đừng vội, gửi địa chỉ qua cho anh, anh lập tức tới đó."

Hắn nhìn thấy bên cạnh có tình nguyện viên đi xe điện, không nói hai lời liền chạy tới mượn, leo lên đi tới chỗ mà Đông Lộ bảo.

La Nhạc Phúc vội vàng đuổi theo, "Khoan đã, thầy đi đón cho, em mau vào thi đi!"

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Ừm, còn hai chương nữa là kết thúc [Cười]

Còn có còn có, không biết có ai đã đọc qua truyện [Đừng khóc, nhà anh nhường em ở] chưa nhỉ?+

Shmily: Truyện [Đừng khóc, nhà anh nhường em ở] cùng tác giả đã có nhà edit, nhưng hình như là chưa hoàn, các bạn có thể đọc thử.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.