Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 10: Không khỏi tức giận



Hai ngày sau, Lăng Khiên cũng gọi điện cho Đồng Yên nữa, cũng chưa đến nhà trọ của cô, cô cũng không tự nhiên chủ động gọi điện cho anh. Cô nghĩ rằng anh có lẽ đã tìm được con mồi mới rồi.

Ngày đầu tiên đi làm trở lại, Đồng Yên được mọi người ân cần và thăm hỏi nhiệt tình, cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Cô luôn được nghe người ta nói rằng trong cơ quan chẳng bao giờ có tình hữu nghị chân chính, nhưng cô lại không cho là như vậy. Cô cảm thấy mọi người trong công ty đều đối xử với mình rất tốt, ngày cả cô quét dọn vệ sinh cũng luôn nhắc nhở cô luôn phải chút ý đi đứng cho an toàn, giống như là trưởng bối quan tâm tới mình nên cô luôn rất cảm động.

Kể từ sau chuyện xảy ra ngày đính hôn, quan hệ của cô và bố mẹ trở nên rất khẩn trương. Đối với chuyện cô cắt cổ tay, cha cô chẳng những không tự trách, trước khi cô ra nước ngoài vẫn luôn nói cô là không hiểu chuyện, đối xử với cô hờ hững vô cùng, nên nên mấy năm ở nước ngoài cô cũng rất ít khi gọi điện về nhà, trở về nước thì cô đi theo Tiếu Diệc Trần, lại cũng chỉ một hai tháng mới gọi điện về nhà. Hơn nữa, hầu như toàn mẹ cô nhận điện.

Cô biết rằng, bởi vì ban đầu cô quyết tuyệt như vậy nên mặc dù cha cô không nỗi phải ngồi tù, nhưng lại bị mất hết tài sản. Sau đó cha mẹ còn đưa cô ra nước ngoài học, để cô không cần phải đối mặt với ánh mắt đồng tình của các bạn học, trong lòng cô đã cảm kích vô cùng rồi. Thời điểm mà Lăng Khiên dùng an nguy của cha mẹ cô uy hiếp cô, Đồng Yên căn bản là không có năng lực mà chống cự, thêm nữa, cô cũng không tìm thấy được động lực để mà phản kháng lại anh.

Ban đầu có thể cắt cổ tay tự sát, là bởi vì trong lòng cô vẫn còn yêu Tiếu Diệc Trần. Bây giờ trừ cha mẹ ra, cô không còn gì cả, chỉ cần hai người họ có thể bình an thì bảo cô làm cái gì cô đều có thể làm,quật cường và dũng khí của cô sau chuyện tình kia đã cùng nhau trôi đi mất rồi.

Công việc của ngày mau chóng kết thúc. Cô nhận được điện thoại của lão Chu.

Trong phòng làm việc của Tổng biên.

“Đồng Yên, chân hết đau chưa?” Trên mặt lão Chu nở nụ cười ân cần.

Đồng Yên gật đầu, lão Chu quan tâm như vậy làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ: “Cũng tốt hơn rồi ạ, công việc còn lại của mấy ngày qua tôi sẽ mau chóng hoàn thành.”

Lão Chu lắc đầu: “Không cần. Bản thảo kia tôi đã giao cho Kaka đi làm rồi, có nhiệm vụ mới dành cho cô đây.”

Đồng Yên không hiểu nhìn ông, nhận lấy tập tài liệu ông đưa cho, lật xem qua. Đây đúng là tài liệu về minh tinh màn ảnh Lâm Kỳ Nhi. Trong hai năm qua Lâm Kỳ nhu đã nhanh chóng nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh và ca nhạc truyền hình, cô là một người rất xinh đẹp nhưng tính cách cực kì cổ quái, rất lớn lối. Cô cũng đã chạm trán qua rồi.

“Tạp chí lần tới sẽ có bài về cô ta. Cô chịu trách nhiệm phỏng vấn cô ta.”

Đồng Yên do dự một chút rồi mới nói ra suy nghĩ của mình: “Chu Tổng biên à, tôi vừa mới vào làm việc không được bao lâu, đối với điện ảnh và truyền hình không hề quen thuộc, tôi với người quản lý của cô ấy cũng không nhận ra, chỉ sợ không hoàn thành được tốt công việc. Lucy giao tiếp với người giải trí tương đối nhiều, hay cho cô ấy chịu trách nhiệm đi. Tôi hiệp trợ được không?”

Chu Tổng biên mắt híp híp lại, cười đến có thâm ý nhìn cô: “Chuyện này chỉ có cô mới có thể hoàn thành được. Người khác không thể.”

Đồng Yên khốn hoặc hỏi lại: “Tại sao?”

“Tháng trước Lâm Kỳ Nhiddax cùng tập đoàn Viễn Đông kí kết hợp đồng, cô lại cùng Lăng Tổng có quan hệ. Vụ này cô mở lời chắc chắn anh ta sẽ giúp.”

Sắc mặt Đồng Yên trong nháy mắt biến đổi, cảm giác trong lòng không biết phải diễn tả ra sao, giống như trong lòng có một quả lựu đạn bọc đường bỗng chốc nổ tung, lại có cảm giác như mình bị lường gạt.

Cô đứng dậy, nhìn lão Chu chân thành mở miệng: “Chu Tổng à, tôi nghĩ ông nên thận trọng suy nghĩ lại đi. Tôi cùng Lăng tổng giao thật sự không tới mức độ như ông nghĩ. Nhưng nếu như ông cố ý muốn tôi chịu trách nhiệm, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, nhưng không thể đảm bảo rằng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này được.”

Lão Chu chỉ cho là cô khiêm nhường tìm cớ, cười hì hì ha ha nói với cô không vấn đề gì.

Đồng Yên trở lại chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cau mày, cô tuyệt đối không vì việc này mà đi nhờ Lăng Khiên. Cô cũng không thể nói vì sao, nhưng lại không muốn anh xem nhẹ cô. Dựa vào số điện thoại được cung cấp trên tờ giấy, cô bắt đầu liên lạc với quản lý của Lâm Kỳ Nhi, không ngờ bị cự tuyệt ngoài ý muốn.

Bởi vì công ty đã đến giờ tan làm, cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Lucy, đem chuyện nói với cô ấy một ít. Lucy đồng ý tìm quan hệ và nghĩ biện pháp giúp cô hẹn ngày phòng vấn với Lâm Kì Nhi, Đồng Yên lúc này mới vui vẻ nói cảm ơn, tâm tình nặng nề hơi buông lòng một chút, thu dọn đồ đạc rời công ty. Lúc này trời đã tối.

Lái xe đến một cửa hàng ăn mua một hộp cơm rang, về đến nhà đang định ăn cơm thì cô nhận được điện thoại của Lăng Khiên. Lòng cô bắt đầu trở nên căng thẳng, cô đặt nhẹ hộp cơm xuống bàn, ngồi xuống ghế salon rồi mới ấn nút nghe.

“Alo.” Có lẽ là do công việc không được hài lòng, giọng cô có chút lạnh.

Lăng Khiên lúc này đang kẹt xe trên đường. Mấy ngày qua bởi vì chứng nhận để vận chuyển hàng hóa qua cửa khẩu vẫn chưa làm được, hơn nữa anh nhịn mấy ngày không gọi điện cho cô, tâm tình vốn đang phiền não lại nghe được giọng nói của cô không có kiên nhẫn lắm, một cỗ khí nóng xông thẳng lên đầu anh: “Em làm sao vậy? Ai chọc giận em hả? Nhận được điện thoại của anh như vậy không nhịn được sao?”

Đồng Yên nghe thấy giọng nói tức giận của anh, trong lòng run lên một cái, tay cô cầm chặt lấy điện thoại, không dám lên tiếng nữa.

Lăng Khiên nghe thấy cô không trả lời mình lại càng tức giận, hung hăng ấn vào loa ngoài, giọng nói càng phát ra lạnh lùng hơn: “Nói chuyện cho tôi. Tôi mấy ngày qua không gọi điện cho cô, không có nhắc nhở cô nên cô quên mất thân phận mình rồi hả? Có phải hay không?”

Đồng Yên cảm thấy rất ủy khuất, nghe anh cố tình gây sự trách móc nặng nề, hai mắt dần dần trở nên đỏ, cô cũng rất muốn tức giận với anh, cô cũng rất muốn nói với anh rằng cô chưa quên, cũng không dám quên. Cô chỉ là một con mồi của anh. Lúc anh cao hứng có thể sẽ tới hò hét, mất hứng thì có thể loại bỏ con mồi ngay.

Nhưng cuối cùng cô lại không nói gì, chẳng qua là ôm lấy điện thoại và khóc, cố gắng nhưng không thể ngăn nước mắt lại được.

Lăng Khiên vừa phát tiết xong, đầu óc dần dần tỉnh táo lại, anh mới biết rằng mình vừa động chạm vào vết thương của cô, ảo não bới đầu, vẻ mặt thất bại, trì hoãn lấy lại hơi thở rồi giọng nói lại ôn nhu cất kên: “Xin lỗi.”

Đồng Yên hít hít mũi, không nói gì.

“Đừng khóc nữa. Anh không phải là tức giận với em, trên đường đã kẹt xe một giờ đồng hồ rồi nên cảm thấy phiền não.”

Đồng Yên lau mắt, rầu rĩ đáp một tiếng.

“Đã ăn cơm chưa?”

“Vừa mới mua cơm hộp rồi, đang chuẩn bị ăn.”

“Nhanh ăn đi, buổi tối anh qua lấy túi thuốc.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Khiên quay sang cửa sổ đốt một điếu thuốc, tay trái cầm điếu thuốc từ từ hút, tay phải đặt lên bụng xoa xoa, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, ánh mắt ảm đạm nhẹ nhàng rung động, có chút hối hận, có chút ưu thương.

Khí trời nóng bức buồn bực, đoàn xe dài đằng đằng không nhìn thấy đầu, tất cả làm cho tâm tình của anh hỏng bét hết.

Một lát sau anh dập điếu thuốc, cầm lấy áo khoác mở cửa xe đi ra ngoài, bay qua làn đường phân cách trực tiếp đi bộ về phía đối diện, gọi taxi ngồi lên rồi mới gọi một cuộc điện thoại.

“Alo. Cậu đang ở chỗ nào vậy? Mọi người bên hải quan đều có mặt rồi.” Giọng nói mang chút lo lắng của Lục Tư Triết vang lên.

Lăng Khiên hai tay ôm lấy ngực nhìn về phía ngoài cửa sổ, thanh âm khàn khàn cất lên: “Tớ không đến được. Cậu một mình ứng phó đi.”

Tư Triết nghe giọng anh có chút không đúng, nghĩ một chút mới mở miệng: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?”

“Ừ. Bàn bạc một chút vấn đề tiền bạc, cậu xem bao nhiêu tiền rồi làm đi, không cần thương lượng nữa.”

“Lại đau dạ dày thì tới bệnh viện khám đi. Được rồi, cậu không cần quan tâm đâu.”

“Ừ. Đúng rồi, xe của tớ để ở lại ở đường lớn Tô An gần sông, cậu gọi người mang xe về công ty hộ tớ.”

Lục Tư Triết ngẩng đầu nhìn trần nhà, bất đắc dĩ đồng ý.

Lăng Khiên nhấn chuông cửa nhà Đồng Yên. Cô lúc này mới ăn được một nửa hộp cơm, đem tất cả còn lại vứt vào thùng rác, sứng sờ ngơ ngác một chút, cho rằng là Thiến Thiến, cười hì hì chạy ra mở cửa.

Mở cửa trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cô còn chưa kịp tắt. CHờ đến khi thấy rõ, người trong cửa người ngoài cửa đều ngây ngẩn cả người.

Lăng Khiên thấy đột nhiên xuất hiện khuôn mặt cô tươi cười, anh ngơ ngẩn cả người, ngay cả bàn tay đang đặt ở trên dạ dày cũng quên thả ra. Anh chưa từng thấy qua nụ cười nào sáng rõ và trong trở như thế, nó tinh khiết không hè có tia tạp chất. Tim anh đánh thình thịch mấy cái, thật lâu cũng không thể bình phục, bên tai từ từ đỏ lên. Đang lúc anh chuẩn bị cười lại với cô, giọng nói có chút thất vọng vang lên.

“Tại sao lại là anh?” [Vi: T_________T. Khổ anh quá.]

Lửa nóng kích tình cùng vui sướng trong nháy mắt bị một trận nước lạnh hất tới thấu tâm, nụ cười trên mặt lập tức tiêu tan, thêm vào đó còn có chút tăm tối hiển hiện. Anh mím chặt môi, bỏ qua một bên không thèm nhìn cô, trực tiếp nghiêng người đi vào phòng, thân hình cao lớn ngã xuống ghế salon trong phòng, hai mắt âm thầm nhắm lại che giấu nỗi đau.

Tâm tình tốt đẹp của Đồng Yên từ từ biến mấy hầu như không còn, sự thất vọng biểu hiện trên mặt cũng dần dần tan đi. Cô đi tới bên ghế, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, sự vẻ tái nhợt thì cũng không nhìn ra được anh đang có tức giận hay không, nhìn thấy tay anh vẫn còn đang đặt trên bụng, do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi han: “Anh đau dạ dày sao? Đã uống thuốc chưa?”

Lang Khiên vẫn nhắm chặt hai mắt đáp một tiếng, trong ngực giống như có tảng đá lớn đè lên, cảm giác thấy hô hấp cũng khó khăn, dạ dày anh từng đợt đau âm ỷ kéo đến.

Đồng Yên vội vàng chạy vào phòng ngủ cầm lấy túi thuốc của anh đi ra ngoài, rót một chén nước để bên cạnh, say đó ngồi xổm xuống bên cạnh anh, lật xem vỉ thuốc.

Tìm được vỉ thuốc uống trước khi ăn, cô lấy hai viên rồi kéo tay anh đặt thuốc vào bên trong: “Anh uống thuốc đi.”

Một động tác nho nhỏ như vậy thôi cũng làm cho cả người Lăng Khiên run lên. Anh mở hai mắt nhìn người bên cạnh mình, ánh mắt anh dần dần trở nên có chút mê ly. Đêm đó cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh như vậy, cũng nhẹ nhàng kéo tay anh, cũng là cúi đầu hỏi anh với giọng nói quan tâm.

Anh cảm thấy nhất định là anh đang nằm mơ, mọi chuyện như vậy cơ hồ mỗi buổi tối anh đều mơ thấy. Anh hoảng hốt, tay nắm chắt lấy các ngón tay ấm áp của cô, trái tim hung hăng co rút lại, tiếp theo liền cầm chặt lấy tay cô, trong mắt thoáng hiện lên nét bối rối, ánh mắt gắt gao nhìn cô, giống như là sợ cô đột nhiên biến mất đi vậy.

Tay của Đồng Yên bị anh làm đau, nhưng cô không có bất kì phản kháng nào. Cô bị sự kinh hoàng từ trong mắt anh toát ra làm cho giật mình. Cô không biết rằng anh luôn cao cao tại thường, có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ lại có thể xuất hiện vẻ mặt này.

Lòng cô nhẹ giật mình một cái. Ánh mắt anh có chút gì đó quen thuộc, cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu đó thật lâu trước đây. Ở sâu trong trĩ nhớ có hình anh quen thuộc giống như muốn phá kén thoát ra, rồi lại đột nhiên dừng lại. Cô mở trừng hai mắt, người trước mắt đã khôi phục lại trạng thái ình thường, suy nghĩ của cô cũng bị kéo về thực tại.

Lăng Khiên buông tay cô ra, cầm lấy hai viên thuốc cô đặt trong tay mình bỏ vào miệng, uống vài ngụm nước, sau đó liền cúi đầu trầm mặc, giống như là đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích, có chút thất bại, có chút thương tâm.

Đồng Yên đối với Lăng Khiên như vậy cảm thấy chân tay luống cuống, cô không biết trong nháy mắt đó người đàn ông cường thế này nghĩ tới điều gì, tại sao thoáng cái lại trở nên ưu thương như thế.

Cô đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh làm sao vậy? Thật sự rất đau sao?”

Lăng Khiên lắc đầu, hiện tại trong lòng anh rất yếu ớt, cảnh tượng trong mơ bị đánh rách nát cảm giác cũng không hơn gì, nhất là cái loại này vẫn chống đỡ vẻ đẹp của anh rất tốt, trong nháy mắt tiêu tan cảm giác bị thất bại, để cho anh cảm thấy dị thường bất lực. Anh không muốn nói chuyện thêm nữa, bây giờ anh không muốn nói chuyện với cô.

Anh yêu cô năm năm, cơ hồ mỗi lúc trời tối sẽ đều mơ thấy cô.

Nhưng cô lại không yêu anh, còn có chút ghét anh nữa.

Như vậy, anh cảm thấy rất khó chịu trong lòng, thân thể cũng rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn rơi nước mắt.

Đồng Yên nhìn vẻ mặt anh càng ngày càng lộ rõ vẻ đau đơn, một cảm giác thương tiếc nảy lên trong lòng, cô đưa tay đặt trên bả vai gầy của anh vỗ vỗ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Có thể nói cho em một chút được không?”

Thân thể anh run lên, cánh tay nhấc lên kéo cô vào trong lực ôm chặt, cảm thấy cô giãy dụa, anh chôn mặt vào trong gáy cô, giọng nói khàn khàn thêm chút run rẩy cất lên: “Đừng động. Để anh ôm em một lát thôi.”

Hết chương 10.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.