Ngoài Hiện Thực

Chương 27: Biệt thự trong rừng, tám.



(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 27: Biệt thự trong rừng, tám.

Một tia chớp lập lòe xuất hiện ngoài cửa lầu hai. Sau khi ánh chớp chiếu sáng toàn bộ căn phòng này, một bóng người đột ngột xuất hiện giữa không trung.

Hầu Thiên Hữu đang bị treo tòng teng trên dây, hiện giờ, hắn đã hoàn toàn trở thành một con quỷ thắt cổ. Thật ra trong mộng, ý thức của người ta cũng không cần phải hô hấp, chỉ có người ngoài đời mới bị dây thừng siết cho nghẹt thở và khó lòng nhúc nhích mà thôi.

Đối diện Hầu Thiên Hữu, ở một khoảng cách gần như mặt đụng mặt, còn có một thứ nữa đang bị treo lủng lẳng. Đấy là một sinh vật giống hệt như thây ma, cái lưỡi của nó vẫn luôn rủ dài xuống dưới đất, phất phơ trên không trung.

Lần này, Hầu Thiên Hữu cũng không giải quyết con quái vật kia, hắn phải đợi được cho đến khi nó mang hắn vào tầng thứ ba của mộng cảnh.

Phần lưỡi đỏ tươi như máu của con quái kia bắt đầu chuyển động, dần dần quấn quanh cơ thể của Hầu Thiên Hữu. Rất nhanh sau đó, nó đã trói hắn lại thật chặt rồi kéo hắn tiến vào trong màn đêm.

Sau khi ý thức khôi phục lại lần thứ hai, Hầu Thiên Hữu mới nhận ra rằng mình hiện đang nằm trong một thứ giống như quan tài, hắn chỉ cần vung mấy đợt công kích thôi, phần quan tài này đã bị phá nát bươm. Ai ngờ đâu cái quan tài này bị một lớp bùn rất dày vùi lấp, Hầu Thiên Hữu chỉ có thể chửi thầm một tiếng, sau đó lại tiếp tục công cuộc lò dò chui lên từ dưới lòng đất.

Lúc trông thấy ánh mặt trời một lần nữa, đội trưởng đội thứ ba mới biết được rằng xung quanh chỗ mình bị chôn là một thảm cỏ xanh mướt phủ hoa trắng li ti. Trên thảm cỏ này còn có một sinh vật có ngoại hình tương tự như hắn, nó cứ mãi đứng im ở đó, trông như thể đang chờ Hầu Thiên Hữu tỉnh lại trong tầng này của mộng cảnh vậy.

"Chắc mình phải đi tỉa lại tóc thôi." Lúc đứng ở góc độ của người ngoài để nhìn ngắm ngoại hình của bản thân, Hầu Thiên Hữu mới thật lòng cảm thấy mình có hơi bị lôi thôi. Sau khi trông thấy tứ chi của mình đã biến đổi đến giống y chang quái vật, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi cho lắm, tất cả những thứ này đều nằm trong suy đoán của hắn.

Nhác thấy đối phương đã chui ra từ lòng đất, gã "Hầu Thiên Hữu" giả đột nhiên phát động một đợt tấn công, định đánh ngất vị khách lạc vào mộng ở nơi này. Tuy nhiên, năng lực đánh cận chiến của Hầu Thiên Hữu cũng chẳng phải nói suông, chưa đến mấy hồi đánh nhau qua lại, hắn đã đổi khách thành chủ, nhấn chặt thứ sinh vật này xuống mặt đất.

"Muốn tỉnh lại ư? Không có dễ vậy đâu." Hầu Thiên Hữu cười, nói với nó như vậy. Do không muốn phá hoại lớp thể xác mà thứ này hiện đang náu thân, hắn dứt khoát gọi "Bạch Trạch" ra trông chừng nó giùm mình.

"Bạch Trạch, dùng đẳng cấp áp chế nó, đừng để nó nhúc nhích."

Hươu con trắng như tuyết cực kì ăn khớp với bối cảnh cỏ xanh hoa trắng ở nơi đây, lúc nó xuất hiện, toàn bộ tầng mộng cảnh này trông có vẻ lãng mạn và huyền ảo hơn nhiều lắm. Rõ ràng "Bạch Trạch" chỉ nhàn nhã dạo bước trên thảm cỏ mà thôi, thế nhưng gã "Hầu Thiên Hữu" giả ở một bên lại không dám cử động một chút nào.

Hầu Thiên Hữu trông thấy một miếng thảm đỏ vô cùng chói mắt được đặt giữa bãi cỏ, nó vẫn luôn trải thẳng từ nơi này đến tận trong căn biệt thự ở phía xa xa, chẳng khác nào một sàn catwalk cả. Lúc giẫm lên thảm, hắn lại nhận ra rằng thứ này thế mà lại là một vật thể còn sống sờ sờ.

Thế nhưng bây giờ cũng không phải lúc để tra xét tấm thảm này, Hầu Thiên Hữu lật đật chạy về phía căn biệt thự đằng kia, hắn có cảm giác như Nhiễm Văn Ninh hiện đang ở trong đấy.

Trên đường tiến đến gần ngôi nhà nọ, Hầu Thiên Hữu cũng chẳng thấy được vật gì bên trong cửa sổ hết, cách bài trí trong nhà dường như cũng chẳng khác gì so với căn biệt thự của hai tầng trước.

Cửa chính của căn biệt thự hiện đang đóng chặt. Sau khi bước đến đây, Hầu Thiên Hữu chỉ có thể đẩy cánh cửa này ra trước, ai ngờ đâu chỉ vừa mới mở cửa, một nùi hơi nước đã phả vào mặt hắn. Bên trong căn phòng này thế mà lại đang có mưa, đây là một loại hình biến hóa khác trong tầng sâu của cái mộng cảnh này hay sao?

Hầu Thiên Hữu cất bước vào trong. Khi tiếp xúc được đến cơn mưa kia, hắn đã giật mình nhận ra rằng cái thứ này cực kì không ổn. Thể xác của hắn hiện giờ là lớp vỏ ngoài của một loại sinh vật sống trong mộng. Chỉ mới vừa tiếp xúc đến mấy giọt nước mưa mà thôi, lớp da ngoài của hắn đã bị lột đi mất, sau đó nhanh chóng hóa sương rồi tan đi trong thinh không.

Sau khi bắp thịt dưới da lộ ra, Hầu Thiên Hữu nhanh chóng cảm nhận được một cơn đau xuyên tim. Vì thế, hắn vội vàng lùi bước về phía sau để rời khỏi căn biệt thự này. Hắn cau mày suy nghĩ, hình như cơn mưa này là năng lực của đồng đội nhà hắn, dù gì thì chỉ có mỗi năng lực từ các mộng cảnh khác mới có thể đánh hắn đến hóa sương mà thôi.

Đội trưởng đội thứ ba cũng mừng thầm rằng may mà không phải Tào Tướng vào đây, nếu không thì cái thứ lửa kia của anh đã có thể đốt hắn cháy đen thui, sau đó cả đám đều phải vác cái thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không da chạy long nhong trong mộng.

Hầu Thiên Hữu hít một hơi sâu, hắn biết thuộc tính năng lực của Nhiễm Văn Ninh. Nếu Nhiễm Văn Ninh đã có thể cụ hiện vật thể với một phạm vi như thế này, thực lực của cậu rõ ràng đã xấp xỉ ở bậc thứ nhất.

Tinh thần lực của mình bây giờ còn tận mấy ngàn, chắc đủ xài rồi. Hầu Thiên Hữu vặn tay nắm cửa, sau đó lại bước vào trong căn nhà này lần thứ hai.

"Nhiễm Văn Ninh!" Hắn gân cổ gọi tên của đối phương, thế nhưng trong căn nhà này hiện nay chỉ có mỗi mưa rơi, không có ai khác, thậm chí chẳng hề có bóng dáng bất kì một loại sinh vật trong mộng nào cả.

Hầu Thiên Hữu vội vã kiểm tra xong lầu một, sau khi kiếm một vòng mà chẳng thấy Nhiễm Văn Ninh đâu, hắn mới định leo lên lầu hai tìm đồng đội.

Tuy vậy, còn chưa kịp giẫm mấy bước chân lên thang, hắn lại đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang dội truyền đến từ phía trên lầu. Đấy hình như là tiếng thủy tinh vỡ. Sau đó, một tiếng va đập nặng nề đã đột nhiên vang lên bên ngoài, cứ như thể có vật nặng gì đấy vừa mới rơi xuống đất vậy.

Sau khi những chuỗi âm thanh này kéo nhau vang lên liên tiếp xong xuôi, cơn mưa trong nhà cũng đã bắt đầu nhỏ đi. Hầu Thiên Hữu cũng biết rằng tiếng động lúc nãy có liên quan đến Nhiễm Văn Ninh, hắn lật đật quay đầu lại rồi mở cửa, chuẩn bị chạy ra ngoài để tìm đồng đội.

Rìa ngoài của biệt thự này cũng không được lát gạch, nó chỉ là một mảnh đất trống lốc thôi. Thảm cỏ kia vẫn luôn trải dài đến trước cửa căn nhà, sau đó dần dần trở nên thưa thớt.

Mấy đóa hoa trắng muốt tựa hoa bách hợp kia vẫn đua nhau nở rộ bên ngoài, tươi tốt đẹp đẽ. Hiện giờ, trừ thảm cỏ được phủ đầy hoa trắng kia, mảnh đất bên ngoài này còn đang đón mưa lất phất.

Vừa mở cửa, Hầu Thiên Hữu đã trông thấy một hình ảnh vô cùng bắt mắt: Có một con quái vật cả người máu me nhầy nhụa đứng lọt thỏm giữa đám xác khô lông trắng, thoạt trông đôi bên rất giống đồng loại, thế nhưng chúng lại đang lao vào cấu xé nhau.

Mưa rơi rơi, chảy xuôi trên người chúng. Ngoại trừ con quái lôi thôi lếch thếch chẳng hề hấn gì ở nơi kia, mấy sinh vật khác xung quanh nó đều dầm mưa đến nỗi hóa sương. Dường như cơn mưa bụi lất phất này đang cố áp chế hành động của bọn chúng.

Trong tay con quái máu me lẫn lộn kia là một cây dù đen, nó chẳng thèm bung dù ra mà lại trực tiếp dùng mũi dù làm vũ khí để đánh những con quái vật khác. Từng động tác của nó kéo theo hàng loạt tiếng ngã xuống của đám quái vây xung quanh, tiếp theo, những thứ này đều hóa thành sương trắng.

Sau khi giải quyết xong tất cả các loại sinh vật vây quanh mình, con quái kia mới chú ý đến Hầu Thiên Hữu đang đứng ngay ngoài cửa biệt thự. Nó nhìn Hầu Thiên Hữu, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới cảm thấy mình hẳn nên ngưng sử dụng năng lực.

Hầu Thiên Hữu chỉ thấy nó bung cây dù đen trong tay mình ra, sau đó lại khép dù lại một cái, cơn mưa này đã tạnh rồi.

"Nhiễm Văn Ninh?" Hầu Thiên Hữu biết chắc rằng Nhiễm Văn Ninh sẽ rất thê thảm trong tầng thứ ba, nhưng ai ngờ đâu cậu lại thảm thương tới nông nỗi này. Nhìn Nhiễm Văn Ninh như vậy thì chắc cậu đã trải qua đầy đủ một combo đón khách nồng nhiệt của cái mộng cảnh này luôn rồi. Cậu đang khoác lớp vỏ ngoài của một thứ sinh vật trong mộng, chẳng thể nhìn được nét mặt, thế nhưng đoán chừng là đang tuyệt vọng lắm.

"Giúp giùm cái." Một giọng nói vừa khàn vừa bé xíu vang lên như thế.

Nhiễm Văn Ninh xem dù đen như một cây gậy, cố gắng chống thân thể mình lên. Trị số năng lực nhận biết của cậu hiện giờ đang dao động trong khoảng gần như 2000, tinh thần lực của cậu chỉ còn có ba chữ số. Cũng hên là trước đây cậu đã kinh qua vô số các loại đau đớn, cũng đã bị dày vò tới nỗi không còn trông như một con người nữa, vậy nên bây giờ cậu mới trở thành một quý ngài Tiểu Cường đập hoài không ngoẻo.

Tuy vậy, nếu như Hầu Thiên Hữu không xuất hiện, cậu cũng sẽ không thể chịu đựng được bao lâu. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình chỉ cần nhắm mắt một cái là lăn ra ngủ được rồi, cơn buồn ngủ này còn mãnh liệt hơn cả cảm giác đau đớn nữa.

Nhác thấy Hầu Thiên Hữu chạy đến đây, tâm trạng của Nhiễm Văn Ninh mới loáng thoáng thả lỏng đôi chút. Tuy nhiên, cậu cũng khó tránh khỏi cảm thấy buồn nôn đến choáng váng, một cơn ho bất chợt kéo đến, sau đó, cậu trực tiếp phun ra một búng máu tươi. Vừa mới nhìn sơ mấy vết máu trên mặt đất, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy váng đầu hoa mắt, tiếp theo, cậu lập tức ngã xuống ngay tại chỗ.

"Nhiễm Văn Ninh!"

Hầu Thiên Hữu vội chạy đến đó để kiểm tra trạng thái ý thức của Nhiễm Văn Ninh, hắn vốn không nên dò xét chuyện riêng tư của người khác, thế nhưng tình hình bây giờ có hơi cấp bách. Hầu Thiên Hữu trực tiếp đề cao cường độ năng lực của mình, đồng thời sử dụng cả "Biết" và "Linh thị", sau đó, đập vào mắt hắn là hai trị số vô cùng khiếp người của Nhiễm Văn Ninh.

"Muốn tăng năng lực nhận biết thì cũng đừng có tăng tới như vậy chứ? Liều mạng quá rồi đấy?"

Hầu Thiên Hữu vẫy tay với "Bạch Trạch" đang đứng phía xa xa, cao giọng gọi: "Ông Bạch ơi! Đừng có tản bộ nữa, qua đây coi, lẹ lên!"

Hiện giờ, hắn chẳng thể mang Nhiễm Văn Ninh tỉnh lại được nữa, sử dụng cách thức bình thường để mang một người có năng lực nhận biết cao như thế tỉnh giấc sẽ rất dễ dàng xảy ra chuyện. Năm giác quan quá chân thật có thể sẽ khiến người kia ở lại mãi trong thế giới ý thức của Hầu Thiên Hữu, hắn cũng sợ chuyện này sẽ liên lụy đến bản thân mình.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Hầu Thiên Hữu, con hươu trắng kia mới bắt đầu bước đến gần căn biệt thự này, bước chân của nó nhanh chóng trở nên gấp gáp. Khi khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng ngắn lại, sinh vật này bắt đầu biến hóa, nó đang nhanh chóng lớn lên, sừng hươu trên đỉnh đầu nó cũng từ từ sinh sôi nảy nở tựa như vô vàn nhánh cây vậy.

Cuối cùng, sau khi đến cạnh Hầu Thiên Hữu, loài sinh vật được gọi là "Bạch Trạch" này đã hoàn toàn không còn là một con hươu con nữa. Toàn thân nó đã mất đi vẻ trong suốt, hoa văn hệt như đồ đằng trên người nó cũng đang phát ra một loại ánh sáng vô cùng lộng lẫy.

Lúc này, thân người của "Bạch Trạch" đã rất vĩ đại, toàn thân nó cao hơn năm mét, cặp sừng hươu trên đầu nó cũng đã xòe ra rất rộng, hệt như đuôi chim công vậy. Phần đỉnh của mỗi một nhánh sừng trên đầu nó đều đang tản mát một lớp ánh sáng lờ mờ huyền ảo.

"Cậu ta cứ như vậy thì sẽ không ra khỏi cái mộng cảnh này được đâu, mình dẫn cậu ta thẳng tới sân nhà mình luôn đi." Hầu Thiên Hữu nói với hươu trắng như thế.

"Bạch Trạch" liếc nhìn tình trạng ý thức của Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó lại xoay sang nhìn dáng vẻ âu sầu sốt vó của Hầu Thiên Hữu. Nó sẽ không từ chối yêu cầu từ tông đồ nhà mình, thế nhưng năng lực từ mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh khiến nó có hơi phòng bị một chút.

Nhác thấy sinh vật trong mộng cảnh nhà mình cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi, Hầu Thiên Hữu mới ngờ ngợ tự hỏi có phải "Bạch Trạch" đang muốn nói cho hắn nghe chuyện gì đó hay không. Thế nhưng đối với các loại sinh vật trong mộng, việc giao tiếp giống như nhân loại thông thường là một việc hết sức khó khăn.

Đầu tiên, phải xét đến thuộc tính vốn dĩ của mộng cảnh trước, có một vài loại mộng cảnh căn bản không có khả năng giao tiếp, kế đến là đẳng cấp của mộng cảnh, mộng cảnh có đẳng cấp thấp chẳng khác nào mấy người bị thiểu năng trí tuệ, chỉ có thể đơn giản vận hành theo quy tắc của riêng mình mà thôi, cuối cùng, phải xét đến ý niệm của riêng mộng cảnh nữa, có một vài loại mộng cảnh đặc biệt luôn thật sự sẵn lòng giao tiếp với nhân loại.

Thuộc tính và đẳng cấp của "Bạch Trạch" thật ra rất phù hợp với yêu cầu giao tiếp thông thường, năng lực của nó là "Biết", đẳng cấp của nó được xếp vào bậc thứ nhất, tuy vậy, "Bạch Trạch" lại chưa mở miệng trò chuyện cùng Hầu Thiên Hữu lần nào cả.

"Ông Bạch à, ông lẹ lên, cứ như vậy mãi thì Nhiễm Văn Ninh sẽ không tỉnh lại được nữa đâu." Hầu Thiên Hữu bước đến gần con hươu trắng, sau đó vỗ bồm bộp vào thân thể của nó, hắn dùng nhiều sức lực tới nỗi trông cứ như đang đánh nó vậy.

Hầu Thiên Hữu nhìn thấy "Bạch Trạch" cúi đầu quan sát mình, sau đó, động trời động đất ghê chưa, hắn thế mà lại nghe thấy một câu nói. Giọng nói này không rõ giới tính, cũng không có cảm tình dập dìu, nghe kì ảo tựa như đang nổi trôi bồng bềnh trên không trung vậy.

"Mộng cảnh của cậu ta khắc chế Ta."

Hầu Thiên Hữu sững cả người ra một lúc rất lâu, mãi sau đó, hắn mới lên tiếng hỏi: "Đậu móa, ông nói chuyện được hả?"

Thế nhưng sau khi nghe được câu nói đó, "Bạch Trạch" cũng chẳng tiếp tục nói thêm bất kì thứ gì nữa, hiện giờ, nó trông hệt như một người câm.

"Cậu ta chỉ là một đứa nhỏ bậc thứ hai thôi mà, vào mộng cảnh nhà ông xong rồi cũng có làm được gì ông đâu? Cho dù Nhiễm Văn Ninh có là một tông đồ, chủ mộng cảnh nhà người ta chắc gì đã chạy tới đây quậy tung mộng cảnh nhà ông lên chứ, hử?" Hầu Thiên Hữu càm ràm mở máy hát.

Cuối cùng, hắn thảy ra một câu chốt: "Bây giờ mạng người quan trọng nhất, nếu mà mộng cảnh của ông bị quậy cho tỉnh thì ông lại đi ngủ thêm một giấc nữa là xong rồi, được chưa?"

"Bạch Trạch" chẳng thể lí giải phần lớn nội dung trong mấy câu nói của Hầu Thiên Hữu, vì sao hắn lại có thể khẳng định rằng chủ mộng cảnh của đối phương sẽ không nhúng tay vào chỗ của mình? Vì sao hắn lại yêu cầu mình tỉnh giấc khỏi mộng cảnh, sau đó lại ngủ thêm một lần nữa? Cái tên tông đồ này rốt cuộc đang muốn nói cái gì?

Điều duy nhất mà "Bạch Trạch" có thể khẳng định đó là, thái độ của Hầu Thiên Hữu rất kiên quyết, hắn yêu cầu nó đồng ý đưa Nhiễm Văn Ninh vào trong mộng cảnh nhà mình.

Tư chất giả của "Biết" rất khó xuất hiện trên thế gian này, một người có thể vừa là tông đồ, vừa có thể đột phá rào cản để trở thành chủ tọa như Hầu Thiên Hữu thật sự quá quý giá.

Tuy là thế, cái tên Hầu Thiên Hữu này cũng có quá nhiều tật xấu, hắn rõ ràng rất có tiềm năng, thế nhưng lại rất ít khi sử dụng năng lực cho đàng hoàng, có xài cũng toàn xài kiểu liu riu xuề xòa, bữa đực bữa cái, chỉ giỏi bịp bợm qua mặt cả hai phe phái là hay, thậm chí còn dám bịp cả chủ mộng cảnh nhà mình nữa cơ.

Vì vậy, "Bạch Trạch" không quá muốn giao lưu trò chuyện với gã tông đồ nhà mình, nói theo cách hiểu của loài người thì là kiểu, Hầu Thiên Hữu tuy thông minh sáng dạ nhưng thái độ lại quá lười biếng, thật sự khiến ai cũng phải chậc lưỡi tiếc rẻ, bó tay bó chân.

"Nếu ông cứu người ta, nói không chừng mộng cảnh nhà người ta còn tới cửa tạ ơn, nếu mà ông không thèm cứu người ta, nói không chừng người ta thành kẻ địch của ông luôn đấy." Hầu Thiên Hữu cũng không chắc sinh vật này có thể nghe hiểu logic của loài người hay không, nói chung hắn cũng đã khuyên nó hết nước hết cái rồi.

Con hươu trắng kia đứng im ru sừng sững theo tư thế đứng nghỉ trong quân đội cả một buổi. Mãi sau đó, nó mới bước lên phía trước, cúi đầu ngậm lấy cơ thể của Nhiễm Văn Ninh, sau đó xách cậu lên cao cao.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.