Ngoại Cảm

Chương 19: Sức mạnh của ý thức



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngự Chi Tuyệt

Phạn Già La chỉ là một tay công tử bột trói gà không chặt, mà Trang Chân đã từng là lính đặc chủng thân kinh bách chiến, sức chiến đấu của hai người căn bản không cùng một đẳng cấp. Theo lý mà nói, Phạn Già La không thể nào khống chế được Trang Chân. Nhưng điều kỳ quái chính là, vào lúc bàn tay hắn phủ lên tay Trang Chân, Trang Chân lại bị một tầng từ trường vô hình bao bọc lấy, không thể phản kháng càng không thể nhận thức thế giới bên ngoài.

Vào giờ phút này, rốt cuộc Trang Chân mới ý thức được sự đáng sợ của Phạn Già La. Nếu người này muốn kiểm soát ai, căn bản không cần dùng tới vũ lực hay lời nói, mà chỉ cần một cái chạm nhẹ là đã có thể. Thậm chí, có khi hắn còn không cần đụng chạm, chỉ cần đứng xa xa dùng đầu ngón tay chỉ một cái.

Đây là loại sức mạnh gì vậy? Còn có thể giải thích bằng khoa học ư?

Trang Chân cố gắng tập trung suy nghĩ, muốn tránh thoát tầng từ trường bao bọc dày đặc như cái kén này, muốn ngăn chặn những cảm xúc đang cuồn cuộn tuôn trào kia, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại. Cơ thể y đã không còn là cơ thể của y nữa, tâm trí y cũng không còn là tâm trí của y nữa, mà đã trở thành vật bị Phạn Già La nắm trong lòng bàn tay.

Đến tận lúc này, Trang Chân mới nhớ tới câu nói của Phạn Già La —— Toàn thể thế giới này, đều là phương tiện của tôi! Hóa ra đó không phải là một câu nói bừa!

Đương khi Trang Chân đang kinh hãi vạn phần mà đấu tranh, Phạn Già La nhìn về phía Tống Duệ, chậm rãi nói: "Anh có từng nghe qua thí nghiệm sự lựa chọn bị trì hoãn (1) chưa? Anh biết biểu hiện lưỡng tính sóng - hạt (2) của photon chứ?"

Tống Duệ mặt không cảm xúc mà nhìn lại đối phương, không muốn bị những vấn đề của hắn lôi kéo.

Mặt Liêu Phương đầy vẻ nghi ngờ mà lắc đầu, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên chuyển đề tài chuyển sang thí nghiệm khoa học.

Phạn Già La tiếp tục nói: "Treo một máy theo dõi quỹ đạo chuyển động của hạt lượng tử bên cạnh nguồn sáng, rồi dựng một tấm thẻ có hai khe hẹp ở phía trước, sau đó từ điểm nguồn bắn photon ra, để photon này đi qua hai khe hẹp, chiếu lên bức tường phía sau tấm thẻ. Khi máy theo dõi được bật, photon này chỉ đi qua một khe hẹp trong đó, tạo thành hai vân song song trên bức tường phía sau. Nhưng mà, khi tắt máy theo dõi, photon này lại có thể đồng thời đi qua cả hai khe hẹp, tạo thành các dải sáng và dải tối xếp song song xen kẽ nhau. Điều này có nghĩa là gì?"

Tống Duệ vẫn im lặng không lên tiếng, Liêu Phương thì đã bị đề tài này hấp dẫn, ngây ngốc lặp lại, nói: "Tại sao?"

Phạn Già La khẽ cười: "Tại sao một photon có thể đồng thời đi qua cả hai khe hẹp, cũng như một trái banh có thể đồng thời đi qua hai khung thành? Tại sao khi bật máy theo dõi thì nó mang tính chất của hạt, khi tắt máy theo dõi nó lại mang tính chất của sóng? Là điều gì đã thay đổi hình thái của ánh sáng?"

Lòng hiếu kỳ của Liêu Phương càng ngày càng tăng, hấp tấp nói: "Đúng vậy, tại sao vậy chứ?"

Phạn Già La nắm chặt tay của Trang Chân, thở dài nói: "Cô vẫn chưa nghe rõ sao? Khi con người không quan sát ánh sáng, thì nó là hạt, còn khi con người quan sát nó, nó lại trở thành sóng, ý thức của chúng ta quyết định hình thái của ánh sáng. Nói cách khác, suy nghĩ và ý thức của chúng ta có thể thay đổi thế giới này. Thứ chúng ta thấy, nghe, tiếp xúc, chưa chắc đều là sự thật, nhưng khi chúng ta tư duy, suy nghĩ, cảm nhận, lại có thể khám phá được nguồn gốc của thế giới. Cảm xúc và ý thức mới là sức mạnh lớn lao nhất của loài người. Quả thực, khi chúng ta nóng nảy, các phân tử nước tử xung quanh chúng ta sẽ trở nên hỗn loạn phân tán, còn khi chúng ta vui vẻ, bọn chúng lại trở nên căng đầy xinh đẹp, vững chắc như lúc ban đầu."

Phạn Già La dừng lại trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Cảm xúc và ý thức của chúng ta có thể xuyên thấu tất cả những vật hữu hình hoặc vô hình, gây ra ảnh hưởng đối với chúng. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta sẽ lập tức có khả năng thay đổi thế giới này."

Liêu Phương nghe mà ngây người, má nó chứ rốt cuộc đây là khoa học hay thần học vậy? Sao mà càng nói càng mơ hồ?

Phạn Già La nhìn Tống Duệ không chớp mắt, nụ cười nơi khóe miệng mang theo một chút chế giễu: "Tiến sĩ Tống, có phải anh cho rằng mình là bất khả chiến bại, không có bất cứ thứ cảm xúc nào có thể ảnh hưởng tới anh, cũng không có bất kỳ loại ý thức nào có thể làm anh dao động phải không? Thế nhưng quan điểm của tôi thì hoàn toàn ngược lại, ngay cả năng lực thay đổi bản thân anh cũng không có, thì nói gì đến chuyện gây ảnh hưởng hay thay đổi thế giới này đây? Vào lúc anh vứt bỏ người khác, anh đã sớm bị thế giới vứt bỏ rồi. Sức mạnh từ bên ngoài không phải là sức mạnh, sức mạnh từ nội tâm mới là sức mạnh thực sự. Sức mạnh này là do nhiều loại vật chất tạo thành, có yêu, có hận, có bi, có khổ, còn anh lại không có gì cả. Muốn đánh sập một bức tường băng vừa cứng lại vừa dày, căn bản không cần tốn chút sức lực, chỉ cần phơi nó dưới ánh mặt trời, nó sẽ tự tan chảy."

"Tiến sĩ Tống, " - Phạn Già La cuối cùng cũng buông tay của Trang Chân ra, khẽ cười nói: "Anh có dám phơi trái tim mình ra dưới ánh mặt trời không?"

Toàn bộ các cơ trên mặt Tống Duệ đều căng chặt, tựa như một giây kế tiếp sẽ nứt toác ra. Sự im lặng của y khiến bầu không khí bên trong phòng thẩm vấn càng thêm phần quỷ dị.

Trang Chân đang cố sức ổn định nhịp tim đập loạn, cảm giác bị người khác khống chế rồi rút đi cảm xúc và ý thức thật sự rất tệ, có lẽ cả đời này y cũng không tài nào quên được buổi thấm vấn ngày hôm nay.

Liêu Phương nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, đầy mặt đều viết —— Tôi là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Phạn Già La blah blah nói nhiều như vậy, nhưng mà cô nghe không hiểu gì hết á!

Lưu Thao và tiểu Lý ở trong phòng giám sát lại nhạy cảm nhận ra thâm ý trong những lời này.

"Có phải Phạn Già La đang ám chỉ nội tâm tiến sĩ Tống của chúng ta có vấn đề không? Không có yêu hận, không có đau khổ, trên thế giới có như vậy người hả?"

"Có, hơn nữa còn không ít." - Lưu Thao bày ra vẻ mặt nghiêm trọng mà gật đầu, nhưng điều y chưa nói hết là —— Loại người không có cảm xúc và thấu cảm như vậy, bị nhà tội phạm học người Ý - Cesare Lombroso (3), xếp vào loại tội phạm bẩm sinh. Bọn họ là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm, không biết khi nào thì sẽ phạm tội.

Tiểu Lý không tưởng tượng nổi mà lắc đầu: "Tất cả đều là Phạn Già La bịa ra đúng không? Tính cách tiến sĩ Tống tốt như vậy, đối nhân xử thế cũng rất chân thành, sao có thể không có cảm xúc chứ? Tôi không tin!"

Lưu Thao không đáp lời. Y chiến đấu chống tội phạm ở tiền tuyến quanh năm, so với bất kỳ ai đều hiểu rõ một đạo lý —— Biết người biết mặt không biết lòng. Tiến sĩ Tống Duệ rốt cuộc là loại người gì, ngoại trừ bản thân anh ta, thì ai có thể biết chứ?

Hai căn phòng liền kề đều rơi vào im lặng, qua một lúc lâu, Trang Chân mới từ trong cảm giác bị rút sạch trước đó mà bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Phạn Già La, bây giờ chúng tôi đang thẩm vấn cậu, cậu lại lôi đến trên người tiến sĩ Tống làm gì?"

Liêu Phương bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng cầm biên bản ghi chép lên.

Phạn Già La liếc nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tống Duệ, khẽ cười nói: "Tôi chỉ đang chứng minh lời khai của tôi thôi. Tôi là một nhà ngoại cảm, không phải là tội phạm giết người như trong suy đoán của các anh. Sếp Trang, anh có thể mở bình giữ nhiệt ra xác minh lời tôi vừa nói rốt cuộc là thật hay là giả."

"Lời khai của cậu thì có liên quan gì tới bình giữ nhiệt? Đừng có giở trò với tôi, mau thành thật trả lời câu hỏi đi!" Giọng điệu Trang Chân hết sức nghiêm nghị, không muốn bị đối phương nắm mũi dắt đi. Thế nhưng thật bất hạnh, y có một đồng đội heo, vào lúc y không kịp phản ứng, Liêu Phương đã mở nắp bình giữ nhiệt ra, uống một ngụm nước bên trong.

"Phụt!" Một giây kế tiếp, những tia nước ào ạt bắn đầy ra bàn, theo sau là tiếng kêu la chật vật của Liêu Phương: "Đội trưởng, bộ anh cho thêm hoàng liên (4) vào bình hả, sao lại đắng đến vậy?!"

"Đắng?" - Trang Chân vội vàng giật lấy bình giữ nhiệt uống thử một hớp, sau đó sắc mặt đại biến. Y biết rõ hơn bất kỳ ai khác, thứ đựng trong bình giữ nhiệt này chỉ là nước ấm bình thường, không hề có mùi vị gì, bởi vì y mới vừa uống xong mấy phút trước mà. Nhưng bây giờ nước thực sự đã trở nên đắng ngắt, hơn nữa vị đắng rất đậm, suýt chút nữa đã làm tê liệt đầu lưỡi y.

Phạn Già La động tay chân trong nước? Đầu độc hay thế nào? Ý nghĩ này mới vừa lóe lên đã bị Trang Chân bác bỏ. Bình giữ nhiệt là được chế tạo từ vật liệu bằng thép, nắp vặn rất chặt, mà Phạn Già La từ đầu đến cuối đều nắm tay của y, không có chạm đến bình giữ nhiệt, càng không tài nào cách một lớp thép dày mà thay đổi chất lượng nước được.

Vậy thì nước này đã trở nên đắng ngắt như thế nào? Thật sự là cảm xúc và ý thức của mình ảnh hưởng tới nó ư? Tâm trí Trang Chân rơi vào trống rỗng, quả thực không biết nên giải thích chuyện này thế nào.

Liêu Phương sợ mình cảm nhận sai, giật lấy bình nước nếm thêm mấy hớp, sau đó phụt phụt phun hết ra ngoài.

Lần này Lưu Thao và tiểu Lý cũng ngồi không yên, tức tốc chạy vào phòng thẩm vấn, cậu tranh tôi giành mà uống nước trong bình, rồi bị đắng tới le lưỡi.

Tống Duệ cứng đờ ngồi tại chỗ, không có biểu cảm cũng không có động tác. Đây là lần đầu tiên y bị người khác dồn ép đến nước này, tựa như bị người ta lột quần áo xuống rồi lại bị lột sạch lớp da, trần trụi đầm đìa máu tươi mà phơi bày ở trước mặt người khác. Cảm giác đau nhói rấm rứt từ đáy lòng y dần lan truyền, kéo căng thần kinh của y, cảm xúc này dường như được gọi là kinh hoàng.

Qua một lúc lâu y mới thoát ra khỏi tâm trạng xa lạ nọ, nói với giọng khàn khàn: "Không nên uống, đưa bình giữ nhiệt cho phòng pháp chứng kiểm tra thử đi, nước sẽ không đột nhiên trở nên đắng ngắt."

"Đúng đúng đúng, mau đem nước tới phòng pháp chứng! Lỡ như có độc thì lớn chuyện đó!" Lưu Thao dùng sức vỗ vỗ cái đầu trụi lủi của mình.

Trang Chân nhìn thật sâu vào Phạn Già La, gom hết mớ tài liệu bừa bộn trên bàn lại, rồi lập tức dẫn đám người Liêu Phương vội vàng rời đi. Tống Duệ nâng nâng chiếc kính trên sống mũi, cũng đẩy cửa đi ra ngoài. Toàn bộ quá trình y đều không dám nhìn mặt Phạn Già La, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, bởi vì y sợ cái cảm giác linh hồn bị xuyên thấu đó.

Phạn Già La bị bỏ lại một mình trong phòng thẩm vấn, ánh đèn vẫn chiếu sáng gương mặt tái nhợt của hắn, khiến hắn gần như trong suốt, nhưng đôi mắt đen nhánh rực rỡ của hắn lại tỏ rõ sự tồn tại của hắn là không thể khinh thường. Hắn tựa vào lưng ghế, hai chân thon dài lười biếng mà bắt chéo, hai tay cũng đan lại đặt trên mặt bàn.

Hắn nghiêng đầu, nhìn bản thân trong gương, nhưng con ngươi lại trống rỗng; hắn rũ tầm mắt, nhìn chằm chằm hai tay của mình, sau đó hai ngón cái gõ gõ vào hổ khẩu* nhau, động tác vô cùng nhịp nhàng.

*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Tương phản hoàn toàn với sự yên tĩnh và nhàn hạ của Phạn Già La, bây giờ tổ trọng án đã rơi vào tình cảnh nhốn nháo hoảng loạn. Lưu Thao cầm bình giữ nhiệt kia xông vào phòng pháp chứng, mãnh liệt yêu cầu kỹ thuật viên lập tức tiến hành kiểm tra chất lượng nước; Trang Chân và Tống Duệ đi vào phòng làm việc, lại nghiên cứu lập ra kế hoạch thẩm vấn tiếp sau; Liêu Phương thì rất kích động miêu tả đủ loại thần tích của Phạn Già La với mấy nữ cảnh sát khác; tiểu Lý lưu video thẩm vấn vào máy vi tính, xem đi xem lại nhiều lần, định tìm ra sơ hở của Phạn Già La, một đám người đứng vây sau lưng cậu, người thì trợn mắt, người thì há miệng, phát ra tiếng thán phục không thể tưởng tượng nổi; Dương Thắng Phi thì đang tránh ở cầu thang hút hết điếu này đến điếu khác, lửa giận đang bùng cháy trong tim y.

Phạn Già La thân là nghi phạm lại phá lệ thoải mái. Hắn chỉ dựa vào mấy câu nói thì đã thay đổi toàn cục, khai quật từng điểm yếu mà mỗi người bọn họ chôn sâu dưới đáy lòng lên, phơi bày chúng ra dưới ánh mặt trời. Hắn mới là người nắm giữ buổi thẩm vấn hôm nay, thế nhưng người của tổ trọng án tổ đến bây giờ còn chưa nhận ra được điều này.

­__________________________________

Ngự Chi Tuyệt: Deadline đang dí tôi sấp mặt nên sắp tới không thể ra chương mới đều đặn, mong mọi người thông cảm:">

__________________________________

(1) Thí nghiệm "sự lựa chọn bị trì hoãn" (delayed-choice experiment) được nhà vật lý người Mỹ John Archibald Wheeler đề xuất vào những năm 1970. Tìm hiểu rõ hơn tại: http://tiasang.com.vn/-khoa-hoc-cong-nghe/Moi-lien-he-la-thuong-giua-tri-nao-va-vat-ly-luong-tu-10866



(2) Lưỡng tính sóng-hạt: Là một thuộc tính cơ bản của vật chất, thể hiện ở điểm mọi đối tượng vật chất di chuyển trong không gian đều có tính chất như là sự lan truyền của sóng tương ứng với vật chất đó, đồng thời cũng có tính chất của các hạt chuyển động. Là một khái niệm trung tâm của cơ học lượng tử, lưỡng tính sóng-hạt nhấn mạnh sự thiếu sót của các khái niệm cổ điển như "sóng" và "hạt" trong việc mô tả đầy đủ hành trạng của các thực thể vật chất ở các thang nguyên tử (nguyên tử và phân tử) và hạ nguyên tử (hạt nhân, proton, electron, photon...). Những luận giải chính thống về cơ học lượng tử giải thích điều dường như là một nghịch lý này như là một thuộc tính cơ bản của toàn bộ vật chất trong Vũ trụ, trong khi các luận giải khác giải thích lưỡng tính sóng-hạt như là một hệ quả xuất hiện do những hạn chế khác nhau của người quan sát.

(3) Cesare Lombroso: Là một nhà tội phạm học, bác sĩ, và người sáng lập Italian School of Positivist Criminology.

(4) Hoàng liên: Còn gọi là xuyên liên, hồ hoàng liên, hoàng liên gai, hoàng liên ô rô. Tên khoa học là Coptis chinensis Franch. Thuộc họ Mao lương. Hoàng liên mọc hoang và trồng ở các tỉnh Lào Cai, Lai Châu... Theo Đông y, hoàng liên có vị đắng, lạnh, có tác dụng tả hoả giải độc, thanh tâm nhiệt, táo tỳ thấp, trị tiêu hoá không tốt, viêm ruột, đau bụng nôn mửa...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.