Tôi không sao rồi ! Đa tạ Bạch Vương Thượng đã giúp Thanh Hà trị thương.
- Là tôi phải đa tạ Thẩm Thành Chủ mới đúng "chuyện hôm nay cũng nhờ có Thẩm Thành Chủ ". Và người phụ nữ kia !
Bạch Túc Duật trầm tư "không biết cô ta là ai, sao lại ra tay giúp đỡ mình".
...----------------...
U La Cốc !
Cô không thể nào vui hơn một chút được sao ?
Diễm Lệ mắt thoáng buồn nhìn về phía chân trời "huynh bảo tôi phải vui như thế nào đây ?"
Nhậm Tề Tề hiểu được nỗi khổ của Diễm Lệ "từ một tiên tử, giờ lại phải rơi vào ma đạo, đúng là có chút xót xa".
Diễm Lệ đứng lên "không, nếu tôi đã rơi vào ma đạo thì tôi phải trở thành Thiên ma uy lực hơn người, tôi không thể cứ thế này được !"
- Nếu cô đã quyết định như thế thì tôi sẽ giúp cô.
………
Thời gian này, Diễm Lệ rất cố gắng tu luyện ! Sức mạnh của cô đã tăng đến mức đáng sợ.
Nhậm Tề Tề thầm nghĩ "nếu như Diễm Lệ mạnh lên cũng tốt, cô ấy sẽ giúp mình một tay".
"Ma Vương"
- Có chuyện gì ?
Bẩm Ma Vương, Ma Phi đã luyện đến "giải thể thiên".
Ta biết rồi ! Ngươi lui ra ngoài đi.
Hộ pháp cúi đầu rồi lui ra !
Nhậm Tề Tề trở nên lạnh lùng hơn, có lẽ Diễm Lệ đang rất cố gắng phấn đấu "nhưng cô ta sẽ mãi mãi không thể luyện được đến luân hồi thiên".
...----------------...
Diễm Lệ sắc mặt hung tợn "Tại sao ? Tại sao ta luyện mãi vẫn không thể đến được tầng cao nhất của Thiên ma bí pháp chứ ?"
A aa aa ! Tại sao ?
- Từ đó cô trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn hơn ! Cô cũng không còn là Lãnh Diễm Lệ của trước đây nữa, trong tim cô không còn tình, trong mắt cô cũng không nhận ra người thân, chỉ có giết chóc".
...----------------...
Nhân gian !
Diễm Lệ đã cải trang thành một dung mạo tuyệt trần rảo bước vào trong trấn. Cô đã khiến cho bao người si mê bởi dung mạo có một không hai của cô.
………
Nhậm Kiến Tu đang đi dạo phố, phía đối diện anh là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, anh nhìn đến xuất thần "đẹp, đẹp lắm...đẹp hơn cả Sở Vĩ Vĩ năm xưa !"
"Ế"
Vị tiểu thư này, ta là Nhậm Kiến Tu "xin hỏi..."
Ta tên Diễm Lệ !
- Ồ...chúng ta có thể cùng đi dạo phố một lúc không ?
Diễm Lệ rất hân hạnh !
Cả hai tuy mới gặp nhưng lại giống như đã quen nhau từ lâu "cười cười nói nói vui vẻ".
Khụ khụ khụ !
Nhậm thiếu gia không sao chứ ?
À...ừm...ta có thể mời Diễm Lệ đến Nhậm gia làm khách không ?
Diễm Lệ cười tươi "ta cầu còn không được !"
- Vinh hạnh rồi, mời Diễm Lệ tiểu thư đi hướng này !
………
Một lúc sau !
Nhậm Kiến Tu dẫn Diễm Lệ về đến Nhậm gia.
Diễm Lệ nhìn lên đã thấy sự uy nghi của một gia tộc giàu có "đây là nhà của Nhậm Tề Tề, huynh hãy yên tâm, nếu như huynh không nỡ ra tay...Diễm Lệ sẽ thay huynh báo thù".
…………
Nhậm lão gia đang đứng ngắm hoa, hai tay chấp tay sau lưng, một tư thế vô cùng quý tộc "nó được toát ra từ trong xương thịt của bậc quyền quý !"
"Ba..."
Nhậm lão gia khẽ ừ !
- Ông xoay người lại nhìn con trai.
Lãnh Diễm Lệ xén vài sợi tóc bị gió thổi loạn. Ánh mắt cô hướng về phía Nhậm lão gia !
Tim Nhậm lão gia bị lỗi đi vài nhịp "đây là..."
Dạ thưa ba ! Đây là Diễm Lệ tiểu thư, hôm nay bọn con tình cờ gặp nhau trên phố "xem như là hữu duyên, con mời cô ấy về Nhậm gia làm khách".
Nhậm lão gia nhìn Diễm Lệ "mời Diễm Lệ tiểu thư đến phòng khách, để tôi cho người chuẩn bị cơm, cũng sắp đến giờ cơm tối rồi...nếu có thể thì mời cô dùng bữa tối cùng gia đình chúng tôi".
Diễm Lệ cười tươi "đây thật sự được gọi là diễm phúc của Diễm Lệ rồi ạ !"
- Nhậm lão gia làm động tác mời !
Cô lướt nhẹ qua người ông ! Cố tình để những sợi tóc dài...tung bay, nhẹ chạm vào ông".
Một cảm giác vừa ngứa vừa thơm dịu, khiến ông vô cùng xao xuyến !
………
"Diễm Lệ tiểu thư, mời cô ngồi !"
- Dạ, Diễm Lệ cảm ơn lão gia "lão gia thật hiếu khách".
Nhậm lão gia mỉm cười "nhà Diễm Lệ tiểu thư ở vùng nào trong thôn ?"
- Dạ, thưa Nhậm lão gia ! Diễm Lệ từ Cam Túc đến nơi này tìm người dì. Từ nhỏ Diễm Lệ đã mồ côi mẹ, người cha thân yêu cũng vừa qua đời, thân gái một mình. Lần này Diễm Lệ tìm dì là để xin được nương nhờ. Mặt trở nên buồn rầu "nhưng..."
Nhưng thế nào ?
Dạ ! Nhưng Diễm Lệ đến nơi thì được tin gia đình của dì đều đã chuyển đi nơi khác sinh sống.
Ồ...hoá ra là như vậy, Nhậm lão gia thấy thương tiếc thay cho Diễm Lệ "nếu Diễm Lệ tiểu thư không chê thì hãy ở lại Nhậm gia".
Diễm Lệ khóc thút thít "Diễm Lệ vô cùng biết ơn lão gia, nếu không có lão gia thì Diễm Lệ cũng không biết phải làm thế nào !"
Đừng khóc, đừng khóc !
Nhậm Kiến Tu từ đầu đến cuối nhíu chặt mày "hừ, người đẹp bổn thiếu gia đưa về, lão già nhà ông lại nổi dục tâm, còn làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa chứ, đúng là lão già háo sắc".
Diễm Lệ mỉm cười "phải như vậy chứ !"
Người đâu...
Bẩm lão gia có gì sai bảo ạ !
Ừm, các người chuẩn bị phòng cho Diễm Lệ tiểu thư.
À đúng rồi !
Dạ lão gia còn gì cần dặn dò nữa ạ ?
Các người dọn dẹp Vọng Nguyệt Các và đưa Diễm Lệ đến đó.
- Không những người hầu, mà ngay cả Nhậm Kiến Tu cũng há hốc mồm !