Sở Vĩ Vĩ mặt lạnh lùng nhìn Tông chủ "sư tôn có thể nói cho Vĩ Vĩ biết lý do vì sao không ?"
- Tông chủ ôn tồn bảo "cổ nhân có câu : thầy như cha, vậy thì làm sao mà hai người có thể đến với nhau được ?"
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười "hoá ra sư tôn tính toán mối quan hệ như thế này sao ?"
- Ý của con là sao ?
"Cổ nhân thật sự quá cổ quái ! Thầy như cha, các sư huynh muội đồng môn như thủ túc...vậy mà Vĩ Vĩ lại nghe thấy sư tôn từng mai mối sư phụ cho Lãnh sư thúc. Có gì khác nhau chứ".
Xàm ngôn !
"Sở Vĩ Vĩ, con đang nói xằng bậy gì vậy ?"
- Con nói xằng bậy sao ?
"Thầy như cha, trò như con. Các con cùng cha của sư tôn thì được phép kết hôn. Sư tôn không thấy câu nói của mình quá mâu thuẫn sao ?"
- Tông chủ tức giận "tóm lại, thì ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận mối quan hệ này !"
"Từ đây về sau, Sở nhi không được để cho bất kỳ ai ức hiếp".
Dạ Vĩ Vĩ biết rồi ạ !
"Cô thầm nghĩ, coi như là cho Diễm Lệ tiên tử kia một bài học xương máu, vết thương này là do cô tự ngã trong phòng, lúc tắm xà phòng trơn quá nên bị trượt ngã".
- Haiz...nhìn sư phụ lo lắng cho mình như thế này, sao mình cảm thấy có lỗi với sư phụ quá ! Có nên nói thật với sư phụ không đây ?
"Thôi vậy, xem như trả thù việc Lãnh sư thúc hạ độc mình hôm trước vậy, chút chuyện nhỏ này có gì mà đáng kể !"
- Nhưng mà như vậy thì có phải mình là người xấu không ?
Bạch Túc Duật nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ trầm tư thì khẽ hỏi "Sở nhi sao vậy ?"
- Con, con...
"Sao ?"
Sư phụ ơi...
- Sở nhi nói đi, sư phụ đang nghe mà !
" Thật ra vết thương này là do con bị ngã trong phòng, không liên quan đến Lãnh sư thúc".
- Sư phụ biết !
- Vậy sao sư phụ còn...
"Sở nhi, sư phụ biết vết thương này là do Sở nhi tự ngã, nhưng Lãnh Diễm Lệ đẩy Sở nhi ngã là sự thật...sư phụ cũng chỉ là mượn cớ này để cảnh cáo cô ta mà thôi, để sau này cô ta không tìm đến kiếm chuyện với Sở nhi nữa !"
- Vậy sư phụ có giận Vĩ Vĩ vì đã nói dối không ?
Không, sư phụ không giận Sở nhi.
- Tại sao vậy ạ ?
Bạch Túc Duật mỉm cười "Sở nhi của sư phụ, có làm chuyện tày trời gì thì sư phụ cũng sẽ không bao giờ tức giận".