Tần Quảng Vương nháy mắt với Sở Giang Vương "còn không nhanh lên tiếng đi, ngươi không muốn cứu cô bé ấy ra à ?"
Sở Giang Vương nhìn thấy khẩu hình trên miệng Tần Quảng Vương thì hiểu ý "đúng là mình cần phải cứu Sở Vĩ Vĩ ra".
"Bẩm Diêm Vương, đúng là Sở Giang Vương tôi và Tần Quảng Vương chỉ so tài cao thấp mà thôi, hoàn toàn không hề có ý náo loạn đại điện gì cả đâu ! Xin ngài minh xét..."
Diêm Vương vuốt râu "hai ngươi nói thật sao ?"
- "thật, thưa ngài...chúng ta là chỗ quen biết hàng vạn năm, sao tự dưng lại đánh nhau chứ ?"
Diêm Vương suy nghĩ thì thấy cũng phải !
Được rồi...được rồi !
"vậy thì không phạt hai ngươi nữa..."
Sở Giang Vương thì thầm hỏi "Diêm Vương à, cô gái kia..."
Diêm Vương nheo mắt "cô gái nào ?"
"là cô gái mà ngài đích thân xét xử !"
Hừ..."ả nha đầu đó à ?"
"ả ta thì có liên quan gì đến ngươi chứ Sở Nhị Vương ?"
Haiz..."cô ta, cô ta...cô ta..."
Diêm Vương mất kiên nhẫn "cô ta thế nào ? Hôm nay, Sở Giang Vương ngươi bị làm sao vậy ?"
Khụ...khụ...khụ !
"ngài có thể tha cho cô ấy được không ?"
Sao cơ ? Sao ta lại phải tha cho cô ta ?
Tần Quảng Vương chen lời "à, vì cô ta là ý trung nhân của Sở Giang Vương !"
Diêm Vương hỏi lại "cô ta thật sự là ý trung nhân của ngươi sao Sở Nhị Vương ?"
Tần Quảng Vương làm khẩu hình "nhận đi, nếu không thì sẽ không cứu được cô ta đâu !"
Hừ "ta không nhận, cô ta bị phạt nặng như vậy thì cũng là do cô ta tự chuốc lấy, liên quan gì đến ta...sao bắt ta phải nhận bừa như vậy chứ !"
Diêm Vương lạnh nhạt lên tiếng "nếu cô ta đã không liên quan gì đến Sở Giang Vương ngươi thì ta cần gì phải tha cho cô ta, hừ...ta đi đây, thật mất thời gian mà !"
Sở Giang Vương đỡ trán "thôi thì nhận đại vậy, cũng không có chết ai đâu..."
"bẩm Diêm Vương...cô ta, cô ta chính là ý trung nhân của Sở Giang Vương tôi !"
Khà khà..."Tần Quảng Vương đắc ý cười lớn, cuối cùng thì Sở Giang Vương ngươi cũng chịu thừa nhận rồi !"
Sở Giang Vương nhíu mày "chết tiệt, mình trúng kế tên Tần Quảng Vương kia rồi !"
Diêm Vương vuốt râu, trầm tư suy nghĩ "được rồi, chuyện cô ta...để ta xem xét lại".