Bà Lâm Nghiễm ốm nặng nằm trên giường "đã mấy ngày trôi qua, bà đã không ăn uống gì...nét mặt u sầu, bà nhớ đến con trai và con dâu của bà, hai đứa trẻ xấu số !"
Lý Kiều đẩy cửa bước vào phòng, cất tiếng hỏi "chị cả thấy trong người thế nào rồi ?"
Bà Lâm Nghiễm thở dài "tôi có chết cũng không hối tiếc ! Tôi chỉ lo cho các người, cứ âm thầm đấu đá...làm tổn thương nhau, là người một nhà cả thôi".
Lý Kiều mỉm cười "cái gọi là người một nhà trong mắt của chị là như thế nào ?"
Bà Lâm Nghiễm thoáng buồn, bà thật sự không muốn nói thêm nữa ! Ai cũng cố chấp.
Lý Kiều bảo người hầu của bà đặt chén canh lên bàn cho bà Lâm Nghiễm "chị cả, canh sâm này là tự tay em hầm cho chị đó, chị nhớ uống khi còn ấm nhé !"
Không cần phải phiền phức như vậy đâu "cô thăm tôi là tôi vui rồi, sau này đừng bày vẽ làm gì cho vất vả !"
Sao chị cả lại nói như vậy ? Không có gì là vất vả cả, chút tấm lòng của em mà chị.
Bà Lâm Nghiễm khẽ bảo "vậy thì tôi cảm ơn em hai nhiều lắm !"
Lý Kiều dịu dàng lên tiếng "vậy em về phòng đây, không phiền chị cả nghỉ ngơi nữa".
Bà Lâm Nghiễm gật đầu !
Hà Đan cầm chén canh lên, khuấy đều tay "đại phu nhân có muốn uống chút canh không ?"
Tôi không muốn uống, cô uống đi, thân thể của cô gầy đi rất nhiều rồi !
Hà Đan lắc đầu "như vậy làm sao mà được chứ ? Canh này là của nhị phu nhân nấu cho người mà".
Không sao đâu, cô cứ uống đi ! Nghe lời tôi cô uống đi, để có sức khỏe chăm sóc cho tôi nữa, cô mà cũng ngã xuống vào lúc này thì sẽ không còn ai bên cạnh tôi nữa !"
Hà Đan nghe vậy thì ngồi xuống ghế uống canh.
......................
Lý Kiều trở về phòng thì ngồi trầm tư suy nghĩ "phải lấy được chìa khoá từ trong tay của bà già kia mới được, bà ta đã nắm quyền cai quản Nhậm gia hơn mười năm qua rồi, kể từ ngày mẹ chồng qua đời, đã giao chìa khoá cho Lâm Nghiễm, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn nắm chặt chiếc chìa khoá ấy !"
Cốc...cốc...cốc !
Lý Kiều mở cửa ra đã thấy Nhậm Thuần đứng trước mặt mình, "con trai của mẹ tìm mẹ có việc gì sao ?"
Nhậm Thuần ngồi xuống ghế ! Sao con thấy mẹ có sự tức giận biểu hiện rõ trên mặt vậy ?
Lý Kiều thở dài "còn không phải là do bà già chết tiệt đó sao !"
Bà ta đã làm gì mẹ ?
Haiz...bà ta thì làm gì được mẹ ! "chỉ là do bà ấy nắm chìa khóa kho hơn mười năm qua rồi mà vẫn chưa truyền lại cho người khác".
Nhậm Thuần nhíu mày "chuyện này không gấp được đâu mẹ !"
Lý Kiều khẽ bảo "sẽ không còn lâu nữa đâu, mẹ đã cho bà ta uống thuốc bổ, bổ đến mức sắp trở thành người thiên cổ rồi".
Nhậm Thuần khẽ hỏi "mẹ đã cho dì cả uống gì vậy ?"
Con hốt hoảng gì chứ ? Bà ấy sống làm gì cho chật đất "một người phụ nữ vô dụng như bà ta không cần phải giữ lại làm gì".
Nhậm Thuần lắc đầu "bà ta không được chết trong lúc này, nếu mẹ muốn con trai của mẹ được ngồi vào vị trí chủ nhân của Nhậm gia...còn phải cần đến sự giúp đỡ của bà ấy !"
Lý Kiều cưng chiều nhìn con trai "được rồi con trai, vì con mà mẹ sẽ tạm thời giữ lại cái mạng cho bà ta".
......................
Tại phố Thanh Hà !
Tỷ tỷ xinh đẹp đây là phủ của đệ, tỷ thấy có đẹp không ?
Sở Vĩ Vĩ vô cùng ngạc nhiên "một mình em ở trong phủ đề rộng lớn thế này, em không sợ sao ?
Sợ gì ạ ?
Sở Vĩ Vĩ cười hiền hoà "thì sợ..."
Ý tỷ hỏi đệ có sợ ma không chứ gì ? Đệ là ma thì còn sợ gì nữa chứ ?
Sở Vĩ Vĩ ngỡ ngàng "ừ nhỉ !"
"phòng này là của tỷ, tỷ xem có thiếu gì thì báo lại cho đệ, để đệ bảo thuộc hạ ra phố mua cho tỷ !"
Cảm ơn em nhiều lắm Tiểu Đang !
Không có gì đâu mà "tỷ khách sáo với đệ làm gì chứ ?"
Được rồi, tỷ nghỉ ngơi đi !
Sở Vĩ Vĩ gật đầu...
Tiểu Đang rời đi rồi, Sở Vĩ Vĩ nhớ đến người đàn ông mình đã gặp trên phố hôm nay, sao lại có cảm giác quen như vậy chứ ?
Cốc...cốc...cốc...
Sở Vĩ Vĩ đẩy cửa ra, cô nhìn thấy người đàn ông mặc ám phục đen, trên đầu cũng chụp chiếc mũ đen, che kín mặt "nhìn cứ như cẩm y dạ hành".
Người đàn ông đưa chiếc hộp gỗ đến cho Sở Vĩ Vĩ "Sở cô nương, đây là đồ vật mà chủ nhân của tôi bảo tôi mang đến cho cô !"
Sở Vĩ Vĩ ngạc nhiên "chủ nhân của anh là ai ?"
Người đàn ông từ tốn trả lời "chủ nhân của tôi là Thanh Hà".
Sở Vĩ Vĩ thoáng chút đã rớt tim ra khỏi lồng ngực ! Người đàn ông lạnh lùng đó lại chu đáo đến như vậy.
Sở Vĩ Vĩ dịu dàng nhắn gửi "cho tôi gửi lời cám ơn đến Thanh Hà !"
Người đàn ông gật đầu rồi xoay người rời đi.
Sở Vĩ Vĩ đưa tay sờ lên chiếc hộp, chiếc hộp này được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Cô mở chiếc hộp ra xem, rồi ngồi nhìn đến ngây ngất..."đẹp". Là một chiếc áo choàng màu trắng, sáng lấp lánh như sao trời !
Sở Vĩ Vĩ choàng lên người, một cảm giác dễ chịu được truyền vào cơ thể cô, "thật sự rất thoải mái khi choàng nó". Cô mỉm cười !