Ha ha ha ha..."Sở Cung Chủ có vẻ như rất rất, rất là quan tâm đến Diệp Trúc Bạch thì phải! Xem ra, ta ra tay ở chỗ hắn lại là một quyết định thật đúng đắn".
Sở Vĩ Vĩ trầm tư không lên tiếng "Tên Ôn Thần này...chuyên gây thị phi, thích làm việc ác. Sư phụ chắc chắn đã bị hắn hại rất thê thảm rồi".
- Sở Cung Chủ, cô là người thông minh thì chắc chắn đã đoán ra được mọi việc rồi chứ?
Ngươi nói đi "ngươi muốn gì?"
Ha...ha...Sở Cung Chủ đang giả ngốc đó sao? Thứ mà Ôn Thần ta muốn, đó là...
"Long hồn của hắc long!"
Được...chỉ cần ngươi thả sư phụ của ta ra "long hồn sẽ thuộc về ngươi".
- Sở Cung Chủ đúng là rất yêu mến sư phụ của mình, Ôn Thần tôi thật sự thấy ghen tị đó.
Đừng nhiều lời! Muốn có được long hồn của hắc long thì ngươi hãy trả lại cho ta một "Diệp Trúc Bạch đẹp trai khỏe mạnh, sư phụ của ta mà có gì đó không ổn thì ta lập tức thiêu hủy long hồn!"
- Được...được...được..."Sở Cung Chủ đừng tức giận như vậy!
Phịch...
Khụ...khụ...khụ...
Sở Vĩ Vĩ há hốc mồm "Ôn Thần chết tiệt, ngươi đã làm gì sư phụ của ta vậy?"
Hày..."Sở Cung Chủ đừng giận, chỉ tại hắn ta cứng đầu quá nên ta cho hắn uống một chút..."
Chát...
"Cô dám đánh tôi? Ui cái mặt đẹp trai của tôi mà lại bị cô tát".
Đánh ngươi? Ta không chỉ đánh, mà còn giết chết ngươi nữa!
Thế cô không sợ sau khi ta chết thì sư phụ của cô cũng sẽ liệm cùng với ta sao?
Ngươi dọa ta sao Ôn Thần? Ngươi chết là điều chắc chắn, còn việc sư phụ của ta có liệm chung với ngươi hay không thì không do ngươi quyết định!
Phình...
Khụ...khụ..."Tiểu nha đầu...cô dám ra tay với ta?"
Ôn Thần, ngươi nghe cho rõ đây..."Sở Vĩ Vĩ ta xưa nay chẳng có việc gì mà không dám làm cả!"
Thanh Hà bước đến đỡ Diệp Trúc Bạch lên...cơ thể Trúc Bạch mềm nhũn không có chút sức lực, đôi mắt thì nhắm nghiền.
Hừ...một chưởng này của cô, ta sẽ đòi lại gấp mười.
Ta rất mong đợi ngươi đó Ôn Thần!
Ôn Thần cảm thấy toàn thân không chút sức lực. Ngay lập tức ngã quỵ xuống "không thể nào, ta không thể nào mà không chịu nổi một chưởng của ả ta, rõ ràng là ả ta đã giở trò!"
- Chúc mừng ngươi đã đoán đúng rồi đó Ôn Thần, đúng là ta đã giở trò...hiện tại thì ngươi đang trúng độc thất trùng cửu của ta rồi.
Cái gì? Thất...thất trùng cửu sao?
- Đúng vậy?
"Cô...cô đúng là độc ác không vừa mà".
(Độc thất trùng cửu là loại độc đáng sợ nhất, nó được chế ra từ nọc độc của một số côn trùng. Cách giải độc là lấy độc trị độc, dùng xác những loại côn trùng đã được chế ra thuốc độc, tán nhuyễn phơi khô rồi uống. "Cách duy nhất để chữa độc".
Thế nên, người bị trúng chỉ có thể dùng thuốc giải của người hạ độc, vì chỉ có người hạ độc mới biết mình đã dùng những loại côn trùng nào...người khác không thể biết được. Nếu như không biết mình trúng độc của những loài côn trùng nào, cứ uống lung tung thì độc sẽ càng mạnh hơn, thậm chí mất mạng ngay lập tức).
- Ngươi không cứu sư phụ của ta thì ta có thể tự mình cứu. Nhưng mà mạng của ngươi thì chả ai giúp ngươi lượm về đâu.
Cô thật nham hiểm mà Sở Vĩ Vĩ!
Hừ...Ta nham hiểm sao? So với tên hôi hám ngươi thì vẫn thua xa.
Sở Vĩ Vĩ vẫn đang rất trầm tĩnh. Trong khi đó thì Ôn Thần đang bị đau đớn vì bị côn trùng cắn xé...
A...a...a...
"Sở Vĩ Vĩ, cô nhanh đưa thuốc giải độc thất trùng cửu cho tôi!"
Ngươi mơ đi...
"Cô muốn thế nào?"
- Cho ngươi một cơ hội, đó là..."cứu sư phụ ta, cho ngươi nửa canh giờ".
"Cô..."
Ta nhịn...đợi sau khi độc của ta được giải thì cô sẽ biết tay ta.
Ôn Thần đưa ra lọ thuốc "đây, cô cho hắn ta uống đi".
- Ta lại không tin tưởng ngươi!
"Cô..."
"Giờ cô muốn thế nào đây?"
- Ngươi uống thử xem!
Cô có điên hay không đó? Tôi đang trúng độc, còn chưa biết mình đã trúng phải những loại gì...giờ tôi uống thêm thứ này, lỡ như...
- Ngươi nói như vậy, thì đây là loại thuốc giải có vấn đề sao?
"Không, không phải như thế! Tin tôi...tôi không dám lấy mạng của mình ra đùa đâu!"
Sở Vĩ Vĩ nhìn Thanh Hà "chàng tin hắn không?"
Thanh Hà lắc đầu "ta không tin, hắn ta vốn rất xấu xa và nham hiểm".
Hai ngươi...
A...a...a...
Ta khó chịu quá "làm ơn tin tôi đi..."
Sở Vĩ Vĩ vẫn lạnh nhạt...
Cọc...
"Cô, sao cô lại ném lọ thuốc giải?"
- Ta không tin tưởng vào ngươi...
"Cô..."
A...a...a...
Sao con người cô thích đa nghi vậy chứ? Đó thật sự là thuốc giải cho sư phụ cô đó. Tôi xin cô, xin hãy tin tôi!
Thanh Hà nhặt lọ thuốc lên...
Ôn Thần mỉm cười "các người nhanh cho hắn uống đi...ta sẽ để cho các người biết, thế nào là chọc giận ta".
Tất nhiên là Sở Vĩ Vĩ, lẫn Thanh Hà đều không hề bỏ qua từng biểu cảm của Ôn Thần, dù chỉ là một cái nhíu mày nhẹ!
Thanh Hà tiến từng bước một...từ từ đi về phía Ôn Thần, tay Thanh Hà trình tự thực hiện những động tác..."mở nắp lọ, nâng cằm Ôn Thần lên, bóp chặt cằm..."
Ôn Thần bắt đầu có cảm giác run bần bật "ngươi...Thẩm Thanh Hà, ngươi muốn làm gì?"