Sở Vĩ Vĩ lạnh lùng quay mặt đi, bất luận là kẻ nào, nếu dám làm tổn thương đến sư phụ của ta thì hãy xác định...
- Này...Sở Cung Chủ! Cô định như thế mà rời đi sao?
"Ôn Thần, ta đã cho ngươi một cơ hội...vậy mà ngươi không biết nắm bắt. Sẽ không bao giờ có thêm lần nữa!"
Ôn Thần đang vô cùng khó chịu khi cơ thể bị côn trùng cắn xé...
- Ta xin cô đấy! Làm ơn cho ta thuốc giải.
Ngươi đã không còn cơ hội nữa đâu Ôn Thần!
- Sở Cung Chủ, cô đừng tuyệt tình như thế mà.
Cho dù Ôn Thần có cầu xin cũng chỉ vô ích. Không thể làm lay động được Sở Vĩ Vĩ, đừng ai đùa dai với cô.
Sở Vĩ Vĩ bước đến bên cạnh Trúc Bạch "Sư phụ! Người phải nhanh tỉnh lại".
Trúc Bạch vẫn cứ nằm yên bất động, cô thật sự rất lo lắng cho sư phụ của mình "không biết sư phụ đã bị tên Ôn Thần kia làm gì".
"Nương tử!"
Tướng công, thiếp phải đến Cung Quảng Hàn một chuyến.
"Nương tử, để ta đi cùng nàng".
Được...
- ---------------
Cung Quảng Hàn!
"Thái Tôn Đại Đế"
Hửm? Là con sao Vĩ Vĩ?
"Thái Tôn"
- Xem ra, thì con mãi mãi cũng không gọi ta là sư phụ được nhỉ!
Sở Vĩ Vĩ mặt mày u buồn "Thái Tôn, hãy giúp Trúc Bạch sư phụ".
Thanh Hà đang cõng Trúc Bạch đi vào...
Thiềm Đại Đế nhíu mày "Trúc Bạch bị sao vậy?"
"Thái Tôn, Trúc Bạch sư phụ đã bị Ôn Thần ra tay!"
- Mặt mày Thiềm Đại Đế trở nên u ám "lại là tên Ôn Thần, quả nhiên là hắn vô cùng rảnh rỗi!"
Thanh Hà đặt Trúc Bạch nằm xuống giường và bước đến trước mặt Thiềm Đại Đế, cung kính hành lễ "tham kiến Đại Đế!"
- Được rồi, ở Cung Quảng Hàn của ta không cần thiết phải đa lễ.
Đa tạ Đại Đế!
Thiềm Đại Đế bắt mạch, kiểm tra cho Trúc Bạch...
"Thái Tôn Đại Đế! Sư phụ của con thế nào rồi ạ?"
- Con yên tâm đi Vĩ Vĩ, vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm, còn có thể cứu được...ta sẽ giúp hắn đẩy kịch độc ra ngoài!
Sở Vĩ Vĩ trầm tư không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Trúc Bạch "Sư phụ không chỉ là có ơn với mình, mà còn rất mực yêu thương mình...ngày thường thấy sư phụ luôn tỏ ra khá vô tư, nhưng thực tế thì sư phụ rất cô đơn".
…………
"Nương tử, nàng cũng mệt rồi...nàng nên nghỉ ngơi một lúc đi!"
- Thiếp không sao đâu tướng công, chàng đừng lo cho thiếp.
Thiềm Đại Đế thầm cười "Cứ ngỡ chỉ có Túc Duật mới thích hợp với Vĩ Vĩ. Nhưng xem ra thì Thanh Hà càng hợp với Vĩ Vĩ hơn, họ rất xứng đôi!"
Sở Vĩ Vĩ nhìn Trúc Bạch rồi chuyển đôi mắt xinh đẹp đến Thiềm Đại Đế "Thái Tôn, con đến Nam Tinh Các thăm ca ca một lúc".
Thiềm Đại Đế gật đầu "con hãy yên tâm và dạo chơi cho khuây, vài canh giờ sau Trúc Bạch sẽ tỉnh lại thôi!"
"Tướng công, chàng nghỉ ngơi đi. Thiếp đến chỗ ca ca có chút việc".
- Được rồi, vậy nàng đi thong thả!
"Tướng công nghỉ ngơi đi, đừng bận tâm về thiếp".
Được...
- ---------------
Nam Tinh Các!
Sở Vĩ Vĩ rón ra rón rén...đi đến ôm lấy Bạch Hạc từ phía sau lưng.
- Muội muội của ta đã nhớ ta rồi sao?
Ca ca không thèm nhìn mà cũng đoán ra muội sao?
Cốc...
Au...đau...
Sao ca ca cốc đầu muội?
- Muội đó...trong khắp lục giới này có ai dám ôm lấy ca ca của muội chứ hửm???
Sở Vĩ Vĩ cười khanh khách "ca ca của muội vừa dịu dàng, vừa khôi ngô anh tuấn thế này mà không có vị mỹ nữ nào ôm sao?"
Ha ha..."ta chỉ dịu dàng với một mình muội mà thôi!"
- Quả nhiên ca ca là tốt với muội!
Ừm...muội đến Nam Tinh Các thăm ta hay có việc gì?
- Trúc Bạch sư phụ bị Ôn Thần ra tay, hiện tại vẫn còn đang hôn mê, Thái Tôn Đại Đế đang chữa trị cho Trúc Bạch sư phụ ở Cung Quảng Hàn. Muội thấy chán nên đến thăm ca ca.
Hừ...thì ra là vì buồn chán nên mới nhớ đến ca ca.
Sở Vĩ Vĩ há hốc mồm "Bạch Hạc ca ca của muội cũng có lúc hờn dỗi ấy nhỉ! Vậy mà trước đây muội không nhìn ra được ca ca của muội cũng có mặt đáng yêu này đấy".
Bạch Hạc véo mũi Sở Vĩ Vĩ "nào, ca sẽ cùng muội đến thăm Trúc Bạch".
Dạ! Tuân lệnh ca ca...
…………
"Ca ca, kia là gì vậy ạ? Đẹp quá!"
À! Đó là Nam Thập tự, là bờ cõi của Nam Tào...ngài ấy là Nam Đẩu tinh quân, cũng là anh em trai song sinh của Bắc Đẩu tinh quân.
- Muội biết rồi ạ! Thì ra đó là Nam Cung...
Muội muội tôn quý của ca có muốn ghé vào chào hỏi Nam Tào một tiếng không?
Hừ...muội mới không thèm chào hỏi ngài ấy!
Sao vậy?
"Thì muội không rảnh rỗi thôi!"
Bạch Hạc cưng chiều vuốt tóc Sở Vĩ Vĩ "được rồi, bảo bối của ca ca không thích thì thôi không ghé vậy".
"Muội ước gì mỗi ngày đều được ngắm dải Thiên Hà".
- Chuyện đơn giản như vậy mà muội muội của ta cũng làm lãng phí đi một điều ước. Nếu như muội thich ngắm Thiên Hà như vậy thì sau này ca ca sẽ thường xuyên đưa muội đến đây ngắm.
"Nhưng như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của ca ca!"
- Không sao, với ta...muội muội của ta đương nhiên là quan trọng nhất.