Nghiệt Oán Tóc Xanh

Chương 15: Không vứt bỏ



Mãi tới khuya Minh Lãng mới về, vừa nhìn thấy Chung Nguyên anh sững người

Đây hoàn toàn là sắc mặt vô cùng đáng sợ, giống như người sắp chếtvậy, anh giơ tay chạm vào ấn đường Chung Nguyên. Tay anh cảm thấy lạnhbuốt, anh thực sự sợ hãi.

"Ấn đường lạnh, người sắp chết."

Rốt cuộc Chung Nguyên làm sao vậy, anh quả thực không có cách nào đành phải mời đạo cô Tứ Lan.

Chung Nguyên còn đang đập vào ngón tay Minh Lăng đặt trên trán mình nói:

"Tôi không đồng tính đâu, anh chạm vào tôi làm gì vậy?"

Giọng của Minh Lãng đã chuyển thành giọng nữ:

"Còn không biết ngượng dám mở miệng ra nói nữa kìa, nếu như khôngphải ngươi háo sắc dâm đãng, làm sao bị con ma hoa bám lấy chứ."

Chung Nguyên lùi về phía sau, lắp bắp nói tiếp:

"Tứ Lan đạo cô, Minh Lãng lại cho đạo cô mượn xác sao?"

"Cái gì nhập hồn, không nhập hồn đấy, thằng tiểu tử Minh Lãng kia vốn là truyền nhân chính cống của tứ đại môn phái trừ ma, nhưng do bịthương nặng nên mới mất đi bản lĩnh, nếu không hắn thông linh cũng làviệc quá dễ dàng, cần gì ta phải khổ sở nhập hồn hắn thế này."

Trên khuôn mặt Minh Lãng lúc này hiện rõ vẻ bức xúc.

"Anh ta, anh ta còn thuộc môn phái trừ ma. Tứ Lan đạo cô, giọng bà sặc mùi Kim Dung."

"Được rồi, thời gian có hạn, để ta giúp ngươi trừ con ma hoa đang quấn lấy người nhé!"

Nói rồi Minh Lãng bắt đầu vẽ bùa trong lòng bàn tay.

Chung Nguyên nhận ra Tứ Lan đạo cô biết trừ ma thuật, anh sợ hãi hỏi:

"Đạo cô chắc làm thật phải không, nét mặt sao nghiêm túc vậy, người đạo cô muốn trừ là ai thế?"

"Chậu hoa này và người con gái ngươi hay mơ thấy."

Lúc Tứ Lan đạo cô làm việt rất có khí thế, giải thích rất đơn giản dễ hiểu.

Chung Nguyên vừa nghe thấy vậy, liền ôm chậu hoa chạy ra ngoài cửa.Anh biết có giải thích cũng không có tác dụng gì, cầu xin cũng chẳng ích chi, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Tấm bùa Tứ Lan đạo cô đang vẽkia đã gần hoàn thành, chỉ cần vỗ một cái, giấc mộng của anh sẽ tan vỡhoàn toàn.

Anh tuyệt đối không thể tin được, người con gái trong giấc mơ kia lại muốn hại mình, cho dù là ma, cô sẽ không làm tổn thương anh đâu.

Anh chạy rất nhanh, Minh Lãng điên cuồng đuổi đằng sau, nhưng chỉ một lát sau đã bỏ xa một đoạn dài, không còn thấy tăm hơi Chung Nguyên đâu.

Một mình Minh Lãng đứng dưới gốc cây, nghĩ một hồi rồi giọng nữ đó lại vang lên:

"Tên tiểu tử đó chạy đi đâu mất rồi, hắn lại chạy về phía quỷ môn quan rồi, ta cũng thực sự bó tay hết cách."

Giọng của Minh Lãng lại xuất hiện, anh tức giận càu nhàu:

"Chỉ có chút việc nhỏ như vậy cũng không làm nổi, một con ma hoa nhỏ nhoi cũng không xử lý được à? Bây giờ biết làm sao đây?"

Tứ Lan đạo cô rít lên:

"Ngươi còn mặt mũi nào trách ta, nếu như không phải người lười vậnđộng, đời nào ta chạy không kịp tiểu tử kia, ngươi hỏi ta phải làm sao,vậy ta biết hỏi ai đây?"

Minh Lãng bực tức vô cùng, anh cũng chẳng có cách nào, đành phải chạy về hướng nhà Tô Di.

Tô Di vừa nghe xong tin này, sợ tới mức hai chân run bắn, toàn thân cô mềm nhũn, cô chỉ còn biết liên mồm hỏi:

"Biết làm gì bây giờ mới được đây?"

Cô lóng ngóng kéo vạt áo Minh Lãng cầu xin:

"Tứ Lan đạo cô, cầu xin đạo cô cứu cậu ấy."

Minh Lãng không biết phải nói sao:

"Tứ Lan đạo cô đã quá thời hạn, sắp phải đi rồi, chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi."

"Dựa vào anh? Chết rồi, chết rồi, lần này Chung Nguyên chết chắc rồi."

Minh Lãng bắt đầu gọi điện gọi Dịch Bình An và Trương Vĩ Quân, haingười đó nhanh chóng tới, khi nghe được tin này họ đều không biết phảilàm sao. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày hôm đó Bình An và Minh Lãng gặplại nhau, tình hình rất khẩn cấp, hai người giống như chưa từng xảy rachuyện gì. Họ đều coi giây phút ôm nhau đó xảy ra trong mơ.

Bình An gầy đi rất nhiều, nhưng điều đó lại khiến cô trở nên thanh tú hơn. Cô ôm Tô Di đã rối như tơ vò, không biết làm gì nữa. Tô Di chỉ còn biết liên mồm lẩm bẩm:

"Phải làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ? Chung Nguyên phải làm sao bây giờ?"

Bình An an ủi cô, lúc này ai cũng nhận ra Chung Nguyên quan trọngbiết bao trong lòng Tô Di, tuy rằng bình thường hai người liên tục cãicọ nhưng trong thời khắc quan trọng đã vô cùng lo sợ sự an nguy của đốiphương.

Minh Lãng nhìn ba người trước mặt, hai cô gái không biết chút phápthuật nào và một sư huynh đã từng làm hòa thượng. Lần này quả thực không có cách nào rồi, Tứ Lam đạo cô lại chỉ có thể xuất hiện mỗi ngày mộtlần, nhưng tình hình Chung Nguyên không thể để quá hôm nay được, phải tự lực cánh sinh thôi.

Ánh mắt của Minh Lãng rất kiên định, anh lao xuống tầng dưới, nhữngngười còn lại đuổi theo sau, Minh Lãng vừa chạy vừa hồi tưởng lại mộtcâu trước đây Chung Nguyên vô tình nói:

"Hoa là bà Bảy tầng dưới tặng cho, chính là bà già ở trong căn nhà đó, tôi đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận chứ."

Đáp án chắc chắn ở chỗ bà Bảy kia, anh nhất định phải cứu được ChungNguyên, không thể tiếp tục để bạn bè chết trước mặt anh nữa.

Chung Nguyên ôm chậu hoa quỳnh chạy rất nhanh, nhanh tới mức chẳngmấy chốc đã biến mất trong màn đêm. Anh thở phì phò rồi đặt chậu hoaquỳnh trong long xuống, tiếp đó vừa lau mồ hôi vừa nghĩ:

"May mà hồi đại học mình có luyện qua chạy cự li ngắn, nếu không chắc đã không chạy nhanh hơn hòa thượng biến thái đó. Hòa thượng đó muốn hủy diệt em, anh sẽ không đời nào đồng ý đâu."

Anh nghĩ thêm một hồi nữa rồi nói:

"Bất kể em là người hay quỷ, là yêu hay là ma, thì em vẫn là chínhem, anh nhất định sẽ bảo vệ em, cho nên em không phải sợ đâu."

Dường như chậu hoa kia nghe được những lời anh nói, đóa hoa khẽ runglên mấy cái, không hiểu có phải Chung Nguyên bị ảo giác không, nhưng anh cảm thấy đầu nặng dần, tiếp đó gục đầu ngủ thiếp đi, thậm chí anh cònchẳng biết mình đang ở đâu nữa.

Trong lúc mơ màng, anh cảm thấy dường như có ai đó cầm tay mình, tiếp đó khẽ gọi tên anh. Anh mở mắt thấy khuôn mặt người con gái đó lọt vàotầm mắt.

Chính là người con gái trên khuôn mặt có nốt ruồi lệ kia, Chung Nguyên nắm lấy tay cô nói:

"Em mau chạy đi, có người tới bắt em đấy."

"Anh, anh không sợ sao?"

"Ngốc à, anh đã nói rồi anh sẽ bảo vệ em mà, em chạy đi, người đó rất lợi hại đấy!"

Người con gái đó nhìn anh hồi lâu, tiếp đó không nói gì thêm, liềnkéo anh bay lên trên, bay là là ngang qua đường. Chung Nguyên nhìn thấybên dưới có rất nhiều người nhìn anh và cô, trong lòng anh bỗng tràodâng cảm giác mãn nguyện. Anh ngắm nhìn kĩ những người phía dưới nhằmtìm kiếm người anh quen biết. Anh nhìn thấy Minh Lãng, Trương Vĩ Quân,An Li Huyền, Lạc Mĩ, Chu Thời Chân, họ đều đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh, trên nét mặt lộ rõ vẻ ghen ghét pha lẫn ngưỡng mộ. Anh nhìn thấyTô Di, cô vẫn đang gào thét gì đó về phía anh, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy.

Nhìn thấy Tô Di, không biết tại sao lòng anh lại rung động. Anh muốnbay tới bên Tô Di, để nghe xem cô đang nói gì, nhưng ngón tay anh bị kéo nhẹ, người con gái kia liền nhanh chóng kéo anh bay lên những tầng mây.

Trên bầu trời xanh thẫm, lấp lánh ánh sao. Chung Nguyên bỗng khôngphân biệt được đâu là trên đâu là dưới nữa, chỉ cảm thấy mình đang ngaodu giữa trời sao. Các vì sao nhấp nháy cặp mắt kì dị, tựa hồ có thể chạm tay vào được. Anh giơ tay và thực sự đã chạm vào được một ngôi sao nhỏ, ngôi sao mềm mại màu da cam; chỉ nhỏ như quả bóng bàn. Ngôi sao đó định tránh anh, nhưng lại chậm hơn anh một bước. Chung Nguyên đã nắm được nó trong lòng bàn tay.

Anh vờ nắm chặt nắm đấm, ánh sáng màu cam lóe ra ngoài qua kẽ ngóntay, ngôi sao đó phát ra tiếng ù ù, như thể đang muốn tìm chỗ nào đó đểtrốn. Anh cười rồi lấy ngôi sao cho cô xem. Cô cẩn thận nhìn vào kẽ ngón tay anh mỉm cười, tiếp đó ghé sát mặt lại khẽ hôn lên mặt Chung Nguyên .

Chung Nguyên giống như bị điện giật, toàn thân anh tê dại, dòng điệnphấn khích chạy ngược xuôi trong người anh. Anh cũng chẳng biết mìnhbuông tay lúc nào nữa, ngôi sao giành được tự do kia vội vàng bay vềphía xa. Ánh mắt Chung Nguyên nhìn theo ngôi sao chạy trốn kia, nhưnganh đột nhiên phát hiện những ngôi sao kia kết hợp lại với nhau thànhhình một khuôn mặt – khuôn mặt phát sáng đó chính là mặt Tô Di.

Anh hơi bất ngờ. Nhưng khi anh vẫn chưa kịp có phản ứng, thì ngườicon gái kia đã kéo tay anh bay xuống dưới tầng mây, với ý định hạ cánhxuống biển hoa kia.

Cánh đồng hoang hoa đỏ nở rộ kia vẫn như vậy, con sông vẫn chảy lững lờ không thay đổi.

Chung Nguyên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt được kết hợp từ những vìsao. Những lúc này trên trời không còn gì nữa, có cảm giác màu đen nhưbị ngưng kết lại. Chung Nguyên có cảm giác bầu trời đang hạ dần xuống,cuối cùng hạ xuống dưới mặt đất ép mọi thứ thành bột.

Cô gái đang ở trên mặt sông, cô vẫy tay về phía Chung Nguyên:

"Lại đây!"

Chung Nguyên lững thững đi về phía cô. Cô đứng trên mặt nước, mặtnước phẳng lặng không hề có gợn sóng. Nước lặng lẽ chảy qua chân cô,bóng cô phản chiếu trên mặt nước.

Một bước, rồi lại bước nữa. Chỉ cần cùng cô vượt qua con sông này thì có thể ở bên nhau suốt đời.

Không hiểu sao Chung Nguyên bỗng nhớ tới Tô Di. Nhớ tới việc haingười giành nhau quả quýt hồi học mẫu giáo, rồi đánh nhau tới mức đôibên đều khóc tướng lên. Nhớ hồi tiểu học, Chung Nguyên vác cặp cho TôDi, anh vừa thở phì phò vừa đuổi theo Tô Di đã cách anh rất xa. Nghĩ vềhồi đại học, hai người cùng quay cóp, kết quả đều thi trượt. Nhớ tớiviệc Tô Di từ chức ở công ty về nhà, rồi lao vào lòng anh khóc tức tưởi, nói là có một lão già có hành vi không đứng đắn với cô. Nhớ tới lúccùng cô sửa chữa quán bar, kết quả là người đầy sơn đen, khắp người nổimụn đỏ. Nhớ tới việc Tô Di bôi thuốc cao trên lưng cho anh, các ngón tay nhè nhẹ lướt trên lưng tạo cảm giác dễ chịu vô cùng.

Vượt qua con sông này, chắc sẽ chẳng còn gì nữa. Trong lòng Chung Nguyên bỗng vang lên một giọng nói khe khẽ.

"Tới đây."

Cô đứng trên mặt nước, giống như bông thủy tiên lướt trên mặt nước, khẽ rung rinh bóng ngược của mình.

Chỉ cần được ở bên cô, cho dù mất hết mọi thứ có sao đâu?

Chung Nguyên lại bước thêm một bước nữa. Chỉ cần bước thêm một bướcnữa, anh cũng sẽ đứng trên mặt nước giống cô, có thể nắm tay cô đượcrồi.

Anh nhìn cô rồi cười.

Cô nhìn anh, nụ cười trong đáy mắt đã biến đâu mất, lúc này lộ rõ vẻ sốt ruột.

Chung Nguyên nhìn sâu vào mắt cô, đột nhiên anh bắt đầu lưỡng lự. Ánh mắt đó dường như anh đã gặp ở đâu đó. Đầu Chung Nguyên điểm lại nhữnghồi ức trong quá khứ, anh đột nhiên nhớ ra, ánh mắt đó trong buổi tốianh nhìn thấy một đôi nam nữ đi qua tầng dưới. Người con gái đó liếc vềphía anh trong bóng tối, tuy không nhìn rõ nhưng lúc đó anh có đúng cảmgiác như lúc này. Chung Nguyên hoảng hốt, đột ngột đứng khựng lại. Những cảnh tượng trong quá khứ thoáng hiện, dượng như hương hoa ở dải đất này có thể dẫn dụ trí nhớ của người ta thì phải.

"Đây là loài hoa Manjusaka."

Anh nghe thấy tiếng cô nói trong kí ức. Manjusaka...chờ một chút!

Manjusaka?

Đột nhiên Chung Nguyên nhớ tới một bài viết đã từng đọc trên diễn đàn ma trước đây, trước đây anh đã đọc qua cái tên này rồi. Manjusaka.

"Manjusaka, còn gọi là hoa bỉ ngạn. Thường được cho là loài hoa tiếpdẫn sống ở bờ sông Tam Đồ. Theo truyền thuyết mùi thơm của hoa có malực, có thể gợi được kí ức của người chết lúc còn sống."

"Hoa bỉ ngạn, hoa nở bờ bên kia, lúc hoa nở không nhìn thấy lá, lúccó lá không thấy hoa đâu, hoa lá không bao giờ xuất hiện cùng lúc, đờiđời lỡ mất nhau. Tương truyền loài hoa này chỉ nở ở suối vàng, đó làphong cảnh duy nhất trên đường tới suối vàng."

Đường tới suối vàng... vậy thì, mọi thứ tồn tại ở đây, chẳng phảichính là sông Tam Đồ trong truyền thuyết đó sao? Là con sông mà ngườichết phải đi qua đó ư?

Người thanh niên đó nhảy lầu chết rồi. Còn mình lúc này, cũng sắp chết rồi sao?

Giọng nói khe khẽ lại vang lên, chết chẳng phải là việc tốt đẹp nhấtsao? Vĩnh viễn không phải đau khổ nữa, vĩnh viễn không bị đau lòng.

Nhưng lại có một giọng nói nhắc nhở anh:

"Anh chết rồi, có người sẽ đau lòng đấy, Tô Di chắc chắn sẽ khóc."

Chung Nguyên dừng lại, anh nghĩ tiếp:

"Đúng vậy, hôm nay mình vừa mới khiến Tô Di khóc, mình không thể tiếp tục làm cô ấy khóc nữa. Nếu mình chết rồi, ai giúp cô ấy lo liệu việclàm ăn ở quán bar chứ? Cô ấy thật ngốc, cô ấy cần mình chăm sóc."

Người con gái đó vẫn đứng trên mặt nước, vẫn lơ lửng yêu kiều nhưvậy. Vừa như gần lại vừa như rất xa, dường như chỉ cần giơ tay cũng cóthể chạm vào được nhưng lại xa tới mức không bao giờ chạm vào được vạtsao của cô. Cô vẫn vừa mỉm cười vừa vẫy tay về phía Chung Nguyên. NhưngChung Nguyên lại nhận thấy rõ ràng trong ánh mắt cô không hề ánh lên sựvui vẻ, trái lại long lanh nước mắt.

Toàn thân Chung Nguyên run bắn, đầu óc anh trống rỗng hoàn toàn, anhkhông biết phải lựa chọn thế nào nữa. Nếu chọn sống thì sẽ được ở lạibên Tô Di, còn nếu chọn chết, anh sẽ mãi được ở bên cô.

Anh ngẩng đầu chỉ thấy cả dải đất đầy những hoa Manjusaka rung rinhtrong gió. Những ngón tay mềm mại, trắng nõn của cô lại ánh lên ánh sáng trắng như xương.

Biết đi đâu về đâu bây giờ, lúc này anh mới hiểu cảm giác của MinhLãng, cả hai sự lựa chọn đều khó như nhau, trái tim của một người làmsao có thể yêu cả hai người con gái cùng một lúc được? Có lẽ, ngay lậptức, anh sẽ biết được đáp án.

Lúc Minh Lãng xông vào căn nhà nhỏ đó, từ xa nhìn căn nhà đó vốn có đèn, nhưng khi Minh Lãng bước chân vào cửa, đèn phụt tắt.

Bóng tối ập tới như ánh đao, Minh Lãng lùi về phía sau, tiếp đó kinh hãi hét to:

"Thất tinh tỏa hồn trận."

Trong bóng tối vọng ra một giọng nói vừa già nua vừa chói tai, cứ ken két như thể có người dùng dao cắt vào miếng sắt bên tai vậy. Điều nàykhiến người ta liên tưởng tới đám chuột sống trong công.

"Người là người nhà họ Kha phải không? Có thể nhận ra thế trận này, xem ra cũng có chút đạo hành đấy."

Minh Lãng thấy lòng nhói đau, anh thực sự không muốn nghe lại mấy từngười nhà họ Kha, anh đã mệt mỏi cả nửa đời với những thứ này, thậm chícòn mất cả người yêu dấu nhất, anh lắc đầu nói:

"Không phải, bần tăng pháp hiệu Minh Lãng."

"Ha ha, cũng hay thật đấy, người nhà họ Kha không trừ ma bắt quỷ, lại chạy đi làm hòa thượng, trừ phi ngươi bị trọng thương, mất đi khả năngcủa người nhà họ Kha mà thôi?"

Giọng nói đó như thể đã biết tỏng mọi chuyện.

"Rốt cuộc bà là ai?"

Tô Di đứng đằng sau hét lên.

"Bất kể bà là ai, thì hãy giao Chung Nguyên ra đây, đừng có ở đó mà giả thần giả thánh nữa."

Trong bóng tối, có ánh nến le lói ở đằng xa, có người cầm đèn chạytới, càng lúc càng gần, người Minh Lãng và Tô Di nhìn thấy là một bà lão già nua. Bà ta không giống người lắm, giống như xác chết với nước da đã phân hủy hết kia, nhưng ánh mắt bà ta vẫn rất thâm độc.

"Giả thần giả thánh, cô gái bé nhỏ, nhớ giữ mồm giữ miệng tích chútđức đi, người trong lòng cô chắc đã chết rồi. Nếu muốn tìm hắn, tôi cũng có thể tiễn cô một đoạn."

Liền sau đó bà già đảo mắt, Minh Lãng bỏ chuỗi tràng hạt trong tay ra rồi đánh về phía Tô Di, động tác của anh và bà già kia dường như đượctiến hành một lúc. Nhưng do Minh Lãng đứng gần nên chuỗi hạt nhanh hơn,chuỗi hạt tạo thành một vầng sáng trước ngực Tô Di. Chỉ nghe thấy mộttiếng roạt, một bàn tay xương trắng bị đẩy ra khỏi vầng sáng vàng kia,nếu Minh Lãng không nhanh thì bàn tay đó đã cắm vào ngực Tô Di rồi.

Chỉ một giây chậm trễ, thì Tô Di đã bị giết trước nhiều người thếnày, mọi người đều sợ tới mức toát mồ hôi, bất giác không ai bảo ai đềulùi về phía sau.

Minh Lãng vẫn đứng im tại chỗ, anh cũng không tiến lên phía trước,khóe miệng bà già kia khẽ động đậy, trông như dở khóc dở cười. Nét mặtbà ta kì dị, càng trở nên ma quái hơn dưới ánh nến.

"Thật không hổ là người nhà họ Kha, cho dù đã mất đi công lực, cũngbiết không thể xông thẳng vào được Thất tinh tỏa hồn trận, đừng nói làngười không có công lực, cho dù là có, thì đạo hành của ngươi cũng không thể xông vào được thất tinh của ta. Người nhà họ Kha các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh như thế mà thôi, ta không thèm chấp."

Trông mặt bà ta hiện rõ vẻ bất cần.

"Tại sao bà cứ quấn lấy Chung Nguyên hả, anh ấy chỉ là một người bình thường thôi mà."

"Hắn tuy là người bình thường, nhưng hắn có thể tiếp cận Thanh tơ thì đã không còn là người bình thường nữa, ta muốn lấy linh hồn của hắn đểdùng."

"Thanh tơ?"

Minh Lãng hoàn toàn không hiểu.

"Năm đó công phu của ngươi vẫn còn chưa luyện thành! Chẳng biết cáigì, thôi, ta cũng không muốn lôi thôi gì với nhà họ Kha các ngươi nữa.Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, hôm nay ngươi không xông vào được, ta cũng không muốn ra làm hại ngươi. Nếu ngươi còn biết tốt xấu, thìhãy mau chóng đi đi. Bây giờ đi, bạn của các ngươi còn được toàn thây,nếu muộn rồi, e rằng cả xác cũng không tìm được nguyên vẹn đâu."

Bà già đó cười rất đáng hận, nhưng Minh Lãng chỉ còn biết giậm chânkéo mấy người bạn chạy ra ngoài. Bản thân mình còn đấu không lại, nhưngcũng có thể nhận ra bà ta không muốn ra, dường như bà ta đang nắm giữthứ gì rất quan trọng. Còn nếu đấu thực sự, mình chắc chắn không phảiđối thủ của bà ta. Nhưng bà ta muốn nhẹ nhàng có được tính mạng của mấyngười này, e rằng không dễ dàng như vậy.

Bà Bảy nhìn theo bóng mấy người đã chạy về phía xa, rồi lại nhìn ngọn nến trong tay, tiếp đó lầm bầm một mình:

"Thức nhi, con phải ra tay nhanh hơn một chút!"

Chung Nguyên đứng ở bờ sông nhìn người con gái kia.

Bỗng nhiên anh cất tiếng hỏi:

"Em tên là gì vậy?"

Người con gái ngây người một lát rồi đáp:

"Thức nhi."

"Thức nhi, đúng là một cái tên đẹp. Anh cũng muốn đi theo em, nhưng anh vẫn không thể bỏ được một số thứ."

Mặt Thức nhi ngay lập tức tối sầm lại:

"Anh lại không nỡ rời xa Tô Di đúng không?"

"Ừ."

"Tại sao anh không sợ? Anh biết rõ em không phải là người, cũng biết rõ em muốn dụ anh đi vào chỗ chết."

"Nhìn em anh cảm thấy rất cô đơn, rất lạnh lẽo, không biết tại sao,anh rất mến em, anh thực sự muốn dành nhiều thời gian bên em. Cho dù anh không cứu nổi em, cũng không giúp được em việc gì, nhưng anh thực lòngcó thể trả mọi giá để em không còn buồn như vậy nữa."

Chung Nguyên nhìn vào mắt cô kiên định nói.

"Có đáng vậy không? Vì một người muốn lấy mạng của anh ư?"

Tay của cô gái khẽ run lên. Nước sông vẫn đen kịt như vậy, cô khôngcó bóng, phía sau lưng cô là từng phiến từng phiến hoa nở rộ. Từng đóahoa giống như muốn sống hết mình, gắng hết sức nở rộ.

"Không có gì đáng hay không đáng cả, muốn làm vậy, cho nên anh làm thôi."

"Nhưng, anh vẫn không chịu qua đây."

Khuôn mặt Thức nhi vẫn đau khổ như vậy.

Chung Nguyên cúi đầu, trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:

"Ừ, anh thực sự không thể khiến cho cô ấy khóc thêm một lần nữa, anhđã một lần vì em khiến cô ấy khóc rồi, anh không muốn tiếp tục làm tổnthương cô ấy."

Một hàng lệ máu chầm chậm chảy dài trên khuôn mặt Thức nhi, tiếp đó cô chậm rãi nói:

"Người trong tim anh là cô ấy, tuy anh nói bằng lòng đi với em, bằnglòng bảo vệ cho em, muốn em không cô đơn nữa, nhưng trong lòng anh vẫnyêu cô ấy. Bởi vì khi đối diện với sự tổn thương, anh đã lựa chọn làmtổn thương em để bảo vệ cô ấy."

Chung Nguyên không nói gì thêm nữa, họng anh nghẹn cứng, hồi lâu sau mới lên tiếng:

"Xin lỗi, anh cũng không biết, anh quả thực không biết."

Thức nhi liền cười nhạt nói tiếp:

"Nếu em vẫn cố kéo anh tới đây thì sao? Trong thế giới ảo giác này, anh cũng chẳng có sức mà chống cự đâu."

Chung Nguyên chỉ thẫn thờ nhìn cô, tiếp đó nhấn mạnh từng từ nói:

"Anh cũng tuyệt đối không chống cự đâu, bởi việc này anh nợ em mà."

Thức nhi nghe vậy sững người, nhưng cô vẫn tiếp tục bước về phíatrước. Cô muốn kéo anh qua sông, tới bờ đối diện của cái chết. Làm vậyanh sẽ không còn phải bi thương, không còn đau khổ, không còn thất bại,trong lòng anh sẽ không còn hình bóng người khác nữa. Tới lúc đó haingười họ có thể mãi mãi bên nhau, sưởi ấm cho nhau, cô sẽ không bao giờphải chịu đựng cái lạnh thấu xương thấu thịt, cùng bóng tối bao la dàidằng dặc kia, cô sẽ không còn phải sợ gì nữa.

Anh khác với những tên đàn ông khác, anh thực lòng yêu cô, không bị cô mê hoặc, là người thực lòng nguyện yêu cô.

Cô không thể bỏ qua anh, cũng giống như người chết đuối không thể bỏ qua một cọng rơm cuối cùng vậy.

Chung Nguyên nhìn cô từ xa bước tiến tới gần mình, mặt nước bằngphẳng như mặt gương, cô bước trên đó không tạo thành bất cứ gợn sóngnào.

Khi cảnh cửa của số phận bắt đầu mở ra, anh không có cách nào chốnglại, nhưng đúng giây khắc đó anh hiểu được trái tim mình. Thực ra trongcon tim của một người thực sự không thể yêu hai người cùng một lúc, anhcó thể thích em, mến em, bẳng lòng trả mọi giá vì em, nhưng anh lại chỉcó thể yêu cô ấy.

Lúc Minh Lãng chạy ra khỏi căn nhà của bà Bảy, Tô Di đã hoàn toàn mất lí trí, cô giống như bị điên, cứ chạy lung tung không mục đích, Bình An hoàn toàn không thể giữ được cô.

Minh Lãng đứng ở đó suy nghĩ, Bình An nhắc nhở anh:

"Lần trước Chung Nguyên chẳng phải đã từng nói người tiếp theo sẽ là anh ấy đúng không?"

Minh Lãng liền hét to lên:

"Vẫn chưa chết đâu, vẫn còn thời gian, tôi biết anh ấy ở đâu rồi."

Lúc này mấy người lại tiếp tục chạy như bay về phía tòa nhà trong khu nhà kia.

Chính là trên sân thượng tòa nhà đó, cách đây không lâu có một thanhniên tự sát. Chung Nguyên từng chỉ cho Minh Lãng thấy, còn nói bản thânanh bị người thanh niên kia chỉ vào rồi dịu dàng nói chính tại sânthượng này rằng:

"Người tiếp theo sẽ là anh."

Người thanh niên ấy không phải tự sát mà là bị ma dẫn dụ, lúc này chắc Chung Nguyên cũng đang ở đó.

Họ nhanh chóng tới sân thượng, quả nhiên nhìn thấy một người đangđứng trên sân thượng dưới ánh trăng mờ. Người đó đứng rất nguy hiểm, chỉ cần tiến thêm hai bước về phía trước, anh ấy chắc chắn sẽ rơi xuốngdưới.

Tô Di hét toáng đòi xông lên phía trước nhưng bị Trương Vĩ Quân giữ lại:

"Đừng đi, cẩn thận làm kinh động anh ta, thế là xong đời đấy."

Minh Lãng tiến từng bước nhỏ về phía trước, Chung Nguyên cũng nhìnthấy Thức nhi đang từng bước tiến về chỗ minh, cô đã tiến tới sát anh,sắp sửa chạm vào ngón tay anh rồi. Toàn thân Chung Nguyên cứng đờ, Thứcnhi sắp sửa kéo anh xuống sông rồi.

"Chung Nguyên? Chung Nguyên?"

Chung Nguyên khẽ rướn nửa mắt lên, mắt anh vô thần không để ý tới Minh Lãng.

Minh Lãng tiến gần lại quan sát cẩn thận mắt Chung Nguyên, đồng tửcủa Chung Nguyên đã giãn ra, chỉ hiện khuôn mặt nhỏ xíu của Minh Lãng.Minh Lãng cảm thấy nguy hiểm liền vỗ nhẹ vào vai Chung Nguyên thì pháthiện cơ thịt của anh đã căng ra. Bàn tay chạm vào người Chung Nguyên của Minh Lãng lạnh buốt, dường như có một luồng khí lạnh luốn vào đầu ngóntay anh.

Minh Lãng giật mình. Hiện tượng này đúng là...ma nhập!

Anh gọi to tên Chung Nguyên, với mục đích đánh thức Chung Nguyên tỉnh lại. Đồng thời còn đập vào vai Chung Nguyên, nhằm kéo Chung Nguyên vềchỗ an toàn. Ai ngờ Chung Nguyên lại giống như mọc rễ ở đó, mặc cho Minh Lãng đẩy mạnh thế nào, vẫn không hề suy chuyển.

Minh Lãng thấy tình hình đã rất nguy cấp, anh suy tính Chung Nguyênđã bị con ma hoa kia quấn lâu như vậy, tới giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì đúng là kì tích. Nếu tiếp tục kéo dài, thì sẽ phiền phức vô cùng. Ngoài việc đánh mạnh vào Chung Nguyên, bản thân Minh Lãng cũng chẳng có cáchnào khác. Chung Nguyên lại tiến về phía trước một bước, tuy chậm rãinhưng không thể ngăn chặn được, lại còn đẩy Minh Lãng sang một bên. Minh Lãng quay đầu nhìn xuống dưới, phía dưới tòa nhà năm tầng này là thảmcỏ.

Rớt xuống dười chắc cũng chẳng có gì đâu...trong giây lát trong đầuMinh Lãng thoáng qua ý nghĩ trên. Tiếp đó anh rùng mình, lẽ nào mìnhcũng bị ma nhập rồi sao?

Anh vội vàng bình tâm trở lại, anh thực sự không dám động vào Chung Nguyên thêm lần nữa.

Chung Nguyên lại tiến về phía trước thêm một bước nữa, tay ChungNguyên đã bám vào lan can trên sân thượng. Chỉ cần tiến thêm một bướcnữa, anh sẽ vượt qua sân thượng, rơi vào màn đêm bất tận.

Minh Lãng hạ quyết tâm cắn vào đầu lưỡi của mình. Đã không có cách nào để thi triển, đành phải dùng chiêu cuối cùng này thôi.

Bóng ông nội lại hiện ra trong đầu Minh Lãng.

"Chiêu này nhất định phải cẩn thận khi sử dụng. Phóng ra tất cả dương khí, không để lại chút khoảng trống để xoay sở, trong giây lát nguyênkhí xuất chiếu, dễ bị ma quỷ xung quanh xâm nhập. Không những như vậy,tay chân của cháu cùng người bị ma nhập kia tiếp xúc với nhau, nếu nhưmột lần tấn công đã đánh thắng thì không sao; nhưng nếu đạo hành chưa đủ thâm hậu, rất có khả năng còn bị cắn trả, hậu quả rất khó lường. Trongsố người nhà họ Kha, cho dù cháu có năng lực bẩm sinh, nhưng do từ nhỏđược chiều chuộng quá..."

Minh Lãng hiểu ý nghĩa tiếng thở dài của ông nội. Nhưng hiện giờ, còn có cách nào khác nữa. Từ nhỏ anh đã ham chơi, thêm vào đó gia cảnh lạidư giả, được chiều quá mức, còn không nỡ để anh chuyên tâm luyện tậppháp thuật gia truyền. Tuy anh bẩm sinh thông minh, nhưng từ nhỏ khôngchịu khổ công luyện tập, nên những thứ anh học được chỉ bằng một phầnmười của bố, đừng nhắc tới việc so với ông nội. Hiện giờ với chút phápthuật kia, chỉ có thể phát huy được mấy ngày trong tháng. Hôm nay lạikhông phải ngày đặc biệt gì, đành phải mạo hiểm thôi.

Minh Lãng trong lòng chỉ còn biết cầu xin liệt tổ liệt tông nhà họKha phù hộ. Anh lặng lẽ niệm khẩu quyết, cắn rách đầu lưỡi, tiếp đó tómlấy tay Chung Nguyên, rồi nói lớn:

"Phá!"

Một ngụm máu được phun lên khuôn mặt ngây ra như gỗ của Chung Nguyên.

Minh Lãng cảm thấy cơn lạnh thấu xương từ đôi bàn tay truyền vàongười, rồi chạy thẳng tới tim. Anh có cảm giác tim mình giống như bị một bàn tay lạnh giá bóp chặt, máu ngay lập tức dồn lên ngực. Mắt anh tốisầm rồi ngã vật xuống.

Chung Nguyên ngay lập tức mở mắt, chỉ thấy cảnh sắc xunh quanh đãbiến mất, còn tay của anh bị một cánh tay khác nắm chắt, có thứ gì đó ấm ấm bắn vào tay anh. Thức nhi như thể bị lửa thiêu vội vàng rụt tay lại, cô nhìn anh đầy đau thương rồi dần bị kéo đi.

Ngay lập tức có người chạy tới ôm lấy người Chung Nguyên, vừa quayđầu lại nhận ra đó là Trương Vĩ Quân. Chung Nguyên nhận thấy mình đangđứng ở trên sân thượng, chỉ cần bước thêm bước nữa thôi sẽ bị rơi xuốngdưới. Kết quả sẽ bị thịt nát xương tan.

Tô Di nhảy bổ tới, cô sà vào lòng Chung Nguyên run rẩy, hồi lâu mớikhóc ra tiếng. Còn Dịch Bình An chạy tới ôm Minh Lãng đã ngất đi, vừachạm vào người anh, cô nhận thấy người anh lạnh như băng, lạnh như từtrong tim lạnh ra. Cô vốn định buông tay, nhưng lại bất giác ôm anh chặt hơn.

Minh Lãng được truyền chút hơi ấm vào thì cũng đỡ hơn, anh từ từ mở mắt nhìn Bình An nói:

"Mau bỏ tôi xuống, tôi đã bị âm khí xâm nhập, bị con ma hoa kia cắn trả, nó vô cùng lạnh lẽo, cô đừng ôm nữa bởi sẽ bị tổn thọ."

Minh Lãng giãy giụa định thoát khỏi vòng tay của Dịch Bình An nhưngbị cô ôm chặt từ phía sau. Mặt cô kề sát vào cổ Minh Lãng, cổ anh lạnhvô cùng, giống như một khối băng ngàn năm không có cách nào tan chảyvậy.

Cô vùi đầu xuống, có lẽ đây là lần cuối cùng cô ôm anh, nếu khôngphải lúc cam go thế này, làm sao cô có đủ can đảm lại có cớ ôm Minh Lãng thế này chứ?

Cô cho rằng mình không vấn đề gì, chỉ là một lần thất tình bìnhthường, rất bình thường, tuy có buồn nhưng vết thương sẽ lành, tronglòng tuy vẫn đau, nhưng một ngày nào đó sẽ tê dại đi. Chờ tới lúc tê dại đi thì cũng quen rồi, sẽ nhanh chóng quên đi thôi.

Nhưng hôm này vừa nhìn thấy Minh Lãng, cô mới nhận ra lần này cô thực sự đã yêu anh mất rồi.

Cô thực sự đã rung động trước một hòa thượng, không những thế lại còn là hòa thượng không yêu cô, cho nên Bình An ngoài việc áp sát vào cổanh cười đau khổ còn có thể làm được việc gì nữa?

Minh Lãng không còn đủ sức để thoát khỏi vòng tay của Bình An thì cũng sốt ruột vô cùng, anh liền vô tình nói với cô:

"Cô buông tay ra, tôi không thích cô đâu, chúng ta thực sự không thểđược, cô làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu, thà cô nuôi một con chócòn tốt hơn việc đối tốt với tôi."

"Em sẵn lòng, chẳng liên quan gì tới anh cả, em thích anh, anh quan tâm được chắc?"

Bình An vừa khóc sau lưng vừa khẽ đáp lại. Cô đã không có cách nàotránh được thứ cảm xúc mãnh liệt này, thì cũng đành kiên cường đối mặtthôi.

"Thật sự sẽ khiến cô tổn thọ đấy, tự tôi sẽ khỏi thôi, người nhà họKha chúng tôi không bị âm khí làm cho tổn thọ, nhưng người bình thườngnhư cô thì không được đâu."

Minh Lãng cố gắng nói câu này, miệng anh trào máu tươi, chỉ bản thânanh biết rõ anh đã bị thương nặng từ cuộc ác chiến trước đây, từ đó tớigiờ anh vẫn chưa khỏi thực sự.Thế nhưng hôm này lại bắt buộc phải sửdụng phép thuật nguy hiểm kia để cứu Chung Nguyên, có thể nói là vếtthương mới khiến cho vết thương cũ trở nên nghiêm trọng. Đó mới là cúđòn chí mạng.

Mắt anh tối dần lại, trong lòng anh biết rõ nếu anh không nhận đượcchút dương khí được truyền tới không ngừng từ người Bình An thì anh cókhả năng mất mạng bất cứ lúc nào. Nhưng cứ mỗi phút Bình An ôm anh, thìsự nguy hiểm cô sẽ gặp phải càng tăng lên. Anh cảm nhận được cô đã lạnhrun người, tuy vậy vẫn gắng cười nói bình thường, nhưng giọng nói của cô đã dần lạc hẳn đi.

Trái tim Minh Lãng bắt đầu nhói đau, bởi bản thân anh đã không thểbảo vệ được Bình An, lại còn khiến cô rơi vào nguy hiểm, khiến cô phảitrả giá quá nhiều. Lúc cô tựa vào người anh tại sao anh luôn hoảng hốt,anh chỉ muốn thời gian ngừng trôi, để anh không còn phải giành chịunhiều nỗi đau khổ và sự giày vò như vậy.

Minh Lãng hiện giờ giống như người đã đi quá lâu trong sa mạc, bỗnggặp được một giếng nước trong liền muốn dừng lại, không muốn tiếp tụccuộc hành trình gian nan kia nữa.

Tình hình Chung Nguyên cũng chẳng khá khẩm gì hơn, do bị ma hoa dẫnvào thế giới ảo quá lâu nên dù đã được cứu nhưng cơ thể yếu tới mứckhông thể đi lại được.

Tô Di cầm điện thoại chuẩn bị gọi 120, nhưng Trương Vĩ Quân ngăn lại:

"Đưa vào bệnh viện không có tác dụng gì đâu, chúng ta nên ngay lậptức tới chùa Pháp Âm, tình hình của Minh Lãng và Chung Nguyên đều nguyhiểm."

"Về ư, đi về có tác dụng gì sao? Trụ trì chùa Pháp Âm còn thế này đó thôi."

Tô Di chỉ vào Minh Lãng lúc này đã nằm co quắp.

Trương Vĩ Quân nghiêm túc noi:

"Đừng bao giờ coi thương chùa Pháp Âm, đó là một ngôi chùa cổ nghìnnăm, mặc dù danh tiếng không nổi lắm, nhưng tiếng đồn về trừ mà đã đượctruyền ra ngoài. Tôi cũng không biết tại sao sư phụ lại ưng anh chàngnày làm trụ trì nữa nhưng ngoài anh chàng này ra thì sư huynh của tôi ởtrong chùa mạnh hơn anh chàng này nhiều."

Nét mặt Tô Di lộ rõ vẻ không tin.

"Thật đấy, hiện giờ anh ta bị thương do âm khí, do vậy có thể dùng Phật pháp chí cương chỉ dương trong chùa để điều trị."

Tô Di đưa mắt nhìn Chung Nguyên đã ngất xỉu kia nói:

"Cậu ấy cũng phải đi sao?"

Trương Vĩ Quân hằn học lườm Tô Di một cái, trà thù việc vừa rồi cô coi thường sư môn:

"Hiện giờ cậu ta ngất xỉu chỉ là do cơ thể quá suy nhược mà thôi, nên truyền chút đường gluco. Đưa cậu ấy tới bệnh viện là thích hợp nhất."

Tô Di cảm thấy khó xử nhìn Chung Nguyên rồi nhìn sang Minh Lãng, hiện giờ cô chỉ có thể chăm sóc một người.

Trương Vĩ Quân hừ một tiếng.

"Đừng nhìn nữa, rõ ràng cô muốn chăm sóc Chung Nguyên, thiên vị thếcó thằng mù mới không nhận ra. Cô mau đưa anh chàng Chung Nguyên vàobệnh viện, còn tôi và Dịch Bình An sẽ đưa Minh Lãng tới chùa Pháp Âm."

"Được, tôi sẽ đưa Chung Nguyên tới bệnh viện, có điều mọi người định tới chùa Pháp Âm như thế nào?"

"Đi bằng gì ư? Chỉ có thể đi tàu hỏa thôi, lái xe e rằng không antoàn lắm, tôi không thể vừa chăm sóc Minh Lãng vừa lái xe được."

Tô Di đứng dậy, cô cảm thấy Chung Nguyên đã thở đều trở lại. Cô đấm Trương Vĩ Quân một cái rồi nói:

"Yên tâm đi, mọi thứ ở đây để tôi lo."

Trong giây phút đó, cô bỗng cảm thấy anh chàng già cả xem ra chẳng có tác dụng này bỗng rất giống một người đàn ông vĩ đại dám đảm đương mọiviệc.

Trương Vĩ Quân cũng nhìn cô một cái, anh cảm thấy bà chủ tham tiềntrong giây phút này trở nên nghĩa khí, có thể làm bạn được. Anh thầm hạquyết tâm phải bảo vệ tốt Minh Lãng và Bình An, đưa họ tới chùa Pháp Âman toàn.

Đêm tuy dài nhưng với tình bạn và sự quan tâm của những người này,đêm trở nên không còn lạnh lẽo và thê lương, cũng không khiến người tacảm thấy mãi không tới được bờ.

Chung Nguyên giãy giụa một lát, sau khi tỉnh lại, vừa nhìn thấy Tô Di liền cười hỏi:

"Minh Lãng khỏe không?"

Tô Di không trả lời, Chung Nguyên quay lại nhìn Minh Lãng, rồi ngắc ngứ nói:

"Hòa thượng thối, ai cần anh cứu chứ, bây giờ bản thân anh bị thương rồi, liệu có khỏi được không?"

Minh Lãng tỏ vẻ bất cần:

"Cái gì mà thương với cả tật chứ, chỉ là vết thương ngoài da thôi,đương nhiên có thể chữa khỏi. Hiện giờ anh trong tình trạng dở sống dởchết, đáng ra tôi nên để mặc cho anh chết quách đi."

"Nhanh chóng mà khỏi đi đấy, chúng ta còn phải mở cửa làm ăn nữa, thiếu mất nhân vật kéo khách như anh không được đâu."

Chung Nguyên kiên định nhìn Minh Lãng.

Minh Lãng gật đầu đáp:

"Tôi nhất định sẽ quay lại, anh yên tâm đi. Anh đừng chết trước tôilà được, nếu không quán bar của chúng ta lại mất đi một nhân viên phụcvụ miễn phí."

Chung Nguyên lại khó khăn hỏi:

"Hoa của tôi đâu?"

"Còn nhắc tới hoa kia đấy? Anh suýt chết vì yêu hoa đấy, vậy mà bây giờ vẫn còn nhớ nhung nữa."

"Hoa của tôi làm sao rồi?"

Chung Nguyên sốt ruột hỏi:

"Chết rồi."

Trương Vĩ Quân đưa chậu hoa tới, quả nhiên chậu hoa vốn xanh mướthiện giờ đã hoàn toàn khô héo, hoa đã rụng xuống, lúc này trông nó giống như một xác chết không đầu vậy.

Chung Nguyên ngồi dậy, khóe miệng anh rịn máu tươi, tay anh run lên,anh thầm nghĩ cô ấy chết thật rồi sao? Từ trước tới giờ mình chưa từngmuốn làm tổn thương cô ấy. Lòng anh nhói đau từng hồi, bàn tay ôm chậuhoa buông thõng về phía sau, anh không còn có thể chống cự được lâu hơnnữa liền khụy xuống.

Khi rút cây hoa ra khỏi đất, mọi người đều ngỡ ngàng nhìn thấy cây hoa đó không có rễ.

Hoa không rễ, đoạn tràng là những loài thực vật nở nhiều nhất trênđường chết chóc. Ngay lập tức một luồng khí lạnh vây lấy mọi người, TôDi và Trương Vĩ Quân không nói năng gì chỉ nhìn chằm chằm vào chậu hoakì dị kia.

Trong căn nhà nhỏ giống như địa ngục của bà Bảy, tỏa ra mùi chết chóc lạnh lẽo, bà Bảy lấy ra một chiếc rễ cây, bà ta vừa đập bàn thì tấm bùa phía dưới bàn cùng con gà sống được bày ở đó cùng lúc phun máu tươi. Bà ta vung tay ném chiếc rễ kia vào chậu lửa đang đốt tiền giấy, liền sauđó vọng tới tiếng hét lanh lảnh thảm thiết giống như bị lửa thiêu củamột cô gái.

Bà Bảy lạnh lùng nói:

"Không ngờ ngươi lại phản bội ta, bao nhiêu năm nay ta đã vì ngươilàm phép giết không biết bao nhiêu người, mới có được dương khí củachúng giữ cho ngươi không bị hồn siêu phách lạc, không ngờ ngươi lạivong ân bội nghĩa."

"Con đâu có, con đâu có."

Giọng nữ đó vội vàng phân bua.

"Đâu có, đâu có vậy tại sao vừa rồi người không giết Chung Nguyên rồi mang hồn của hắn về đây?"

"Con không kịp ra tay, thì hắn đã được tên hòa thượng thối kia cứu rồi."

"Là không kịp ra tay hay không nỡ ra tay? Ta thấy ngươi thích têntiểu tử đó rồi, không nỡ giết hắn, thời gian dài như vậy, ngươi căn bảnkhông có ý định giết hắn, cuối cùng để tên hòa thượng thối kia tới kịp.Thực ra tên hòa thượng kia không thể nhanh bằng ngươi được, là ngươi cố ý để cho tiểu tử kia đường sống. Đừng cho rằng ta ở đây không biết gì, ta ở trong Thất tinh tỏa hồn trận có gì mà không biết chứ? Ngươi còn dámnói dối..."

Giọng nói đó yếu dần đi, sau cùng thoi thóp:

"Cầu xin mẹ nuôi tha cho Thức nhi, con không thích hắn, con thực sựkhông kịp ra tay. Con vẫn muốn làm việc giúp mẹ, con giúp mẹ đi giếthắn, xin mẹ cho con thêm một cơ hội nữa. Cầu xin mẹ tha cho Thức nhi lần này, là con sai rồi."

Bà Bảy vung tay, ngọn lửa trong chậu vụt tắt, bà ta lấy chiếc rễ hoa quỳnh kia ra rồi hằn học nói:

"Ngươi đừng quên đấy, rễ của ngươi đang ở trong tay ta, nếu ngươi còn làm ngược ý ta, ta sẽ lập tức tiêu diệt rễ của ngươi, khiến ngươi vạnkiếp không thể siêu sinh. Đi đi, tên tiểu tử đó vẫn có ý với ngươi, nếungươi tiến hành giết hắn lần nữa, cũng không phải là chuyện gì quá khókhăn đâu."

Chỉ thấy tiếng khóc thút thít của người con gái đó xa dần, cuối cùngbiến mất không nghe thấy gì nữa, chỉ để lại sự trống rỗng vô tận.

Mạch của Minh Lãng vẫn rất loạn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.Trương Vĩ Quân không để Dịch Bình An tiếp tục ôm Minh Lãng, nếu khôngchưa tới được chùa Pháp Âm, e rằng một người con gái bình thường đã chết trước. Bình An vốn không chịu, nhưng Trương Vĩ Quân vô cùng kiên địnhnói anh chỉ có thể chăm sóc được một người, nếu đến cả Dịch Bình An cũng xảy ra chuyện thì bản lĩnh của anh e rằng không đủ dùng nữa. Thế làDịch Bình An dứt khoát mua bốn vé giường mềm, bao luôn một toa, rồi thay phiên Trương Vĩ Quân chăm sóc cho Minh Lãng. May mà thời gian trên tàukhông dài, chỉ cần một đêm đã tới nơi.

Lúc lên tàu Minh Lãng đã ngủ lịm đi, hơi thở của anh lúc gấp gáp lúclại bình thường, thỉnh thoảng người co giật một lúc. Lòng Bình An nóngnhư lửa đốt, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn cả. Cô đột nhiênnhớ tới chiếc bùa hộ mệnh mang trên người, tiếp đó vội vàng tháo xuốngđeo vào cổ Minh Lãng. Xem ra chiếc bùa hộ mệnh thực sự có tác dụng, thần sắc của Minh Lãng đã ổn định trở lại. Bình An lau mồ hôi trên trán choanh. Hành động này của cô dường như đã kinh động Minh Lãng, anh độtnhiên tóm tay cô không chịu buông ra, miệng thì lẩm bẩm gì đó không rõràng:

"Đừng chết...đừng đi...máu, toàn là máu, đừng chết!"

Bình An sững người một lát, rồi cô nhanh chóng đoán được rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì. Cô đặt tay lên tay Minh Lãng rồi dịu dàng nói:

"Em chưa chết, em sẽ mãi ở bên anh, em vẫn ở đây, anh cứ yên tâm ngủ đi."

Trương Vĩ Quân giúp Minh Lãng đắp chăn rồi khẽ vỗ Minh Lãng an ủi:

"Chúng tôi đều ở đây, cậu yên tâm đi."

Bình An ngồi bên cạnh Trương Vĩ Quân, ngay lập tức cô không biết phải nói sao nữa đành lảng tránh:

"Tôi đi rửa mặt chút đây."

Nói rồi cầm đồ rửa mặt ra ngoài.

Bình An đánh răng xong, liền vốc nước rửa mặt, tiếp đó thoa kem rửamặt lên, cô nhắm mắt khẽ lau mặt. Tuy Minh Lãng bề ngoài nhí nhố khôngnghiêm túc nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, người ban nãy anh vừa kêugào đừng đi, chắc chắn không phải là mình. Người con gái đó đã chết rồisao? Tay cô càng lúc càng nặng, mình làm sao có thể tranh giành với mộtngười đã chết chứ? Vị trí của người con gái đó trong tim anh sâu nặngnhư vậy, sâu nặng tới mức khi sắp chết, anh vẫn chỉ nhớ về cô ấy.

Nước mắt dần tuôn rơi từ khóe mắt Dịch Bình An, cô đành nhắm mắt để không nhìn, cũng không nghĩ, tiếp đó tự an ủi mình:

"Không sao, không sao, anh không thích mình cũng chẳng sao, mình chỉ cần nhìn thấy anh khỏe mạnh là được rồi."

Bình An mò mẫm tìm vòi nước, khi mở vòi cô chỉ cảm thấy có thứ gì đótrơn mượt như sợi tợ chầm chậm trôi ra. Da đầu cô như căng ra, thứ đóchắc không phải là tóc chứ?

Cô muốn mở mắt, nhưng cảm thấy mặt co lại, cô thậm chí còn không thởđược nữa. Cô giơ tay sờ lên mặt, mắt mũi và miệng đều bị tóc quấn chặt.Bình An giựt đám tóc quấn trên miệng xuống, cô thậm chí còn chẳng quantâm tới cơn đau nhói trên da đầu. Tự nhiên đầu óc cô bỗng trở nên bìnhtĩnh kì lạ, sự việc lần trước ngay lập tức hiện ra trước mắt.

"Đi ra, đi ra ngay." Bình An tự nói với mình, Đi ra ngoài sẽ khôngsao. Cô đi từng bước theo phương hướng trong kí ức, tàu hỏa lắc lư mộtlát, rồi cô bỗng ngã xuống thềm. Quả nhiên dưới chân cô chất đống đầytóc, tay chân cô ngay lập tức bị quấn chặt.

Ba mươi giây, Bình An nhanh chóng ước lượng một con số, đây là khoảng thời gian có thể giữ cho ý thức tỉnh táo. Nếu trong vòng hai phút nữakhông có ai vào đây, e rằng cô sẽ ngất xỉu, có khả năng biến thành người thực vật. Nếu trong vòng năm phút nữa vẫn không được ai cứu, cô chắcchắn sẽ chết.

Lần trước được Minh Lãng cứu, nhưng hiện giờ tính mạng anh còn khógiữ được, liệu còn ai tới nữa không. Lần này chết thật rồi. Bình An tựnhủ với bản thân. Bất luận thế nà chứ tới thời khắc cuối, quyết khôngđánh mất niềm hi vọng. Cô thầm gọi:

"Minh Lãng! Hãy cứu em!"

Cô gọi mãi không thôi.

"Minh Lãng... Minh Lãng... Minh Lãng..."

Ý thức của cô dần mờ nhạt, cô cảm thấy dường như có một cái tôi đangcười nhạt, Trước mắt cô thoáng qua một vài hình ảnh, hình ảnh cuối cũngchính là khuôn mặt tươi cười của Minh Lãng.

Trương Vĩ Quân ngồi ở bên cạnh nhìn Minh Lãng nằm trước mặt. Anh mởdi động định liên hệ xin nghỉ với đội trưởng Vương nhưng đột nhiên MinhLãng rơi từ trên giường xuống. Trương Vĩ Quân vứt vội di động lên giường định dìu Minh Lãng dậy, Minh Lãng toàn thân cứng đờ, răng nghiến chặt,khó khăn lắm mới thốt ra hai từ từ kẽ răng:

"Bình...An!"

Trương Vĩ Quân vừa định an ủi Minh Lãng, thì thấy người run lên, anh bỏ lại Minh Lãng một mình chạy vọt ra ngoài cửa.

Bình An lúc này mắt đã tóe sao, phổi sắp nổ tới nơi, cô cảm thấy khóe miệng tanh tanh mùi máu, bỗng một luồng khí như bị đè nén từ lâu xộcvào phổi, cô thấy trước mắt chói sáng, trước mặt cô lúc này là một khuôn mặt đầy quan tâm, lo lắng.

Trương Vĩ Quân kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh.

Bình An gắng gượng một hồi, cô lấy hơi rồi bật khóc, vừa khóc vừa nói:

"Đừng cho Minh Lãng biết, đừng để anh ấy phải lo lắng."

Cô chỉ muốn khóc một trận cho đã nhưng nếu khóc sẽ kinh động tới Minh Lãng, cô quả thực không muốn gây thêm áp lực và gánh nặng cho MinhLãng, không muốn anh phải khổ sở nữa.

Trương Vĩ Quân khó khăn lắm mới khuyên được Bình An, cô rửa mặt quaquít rồi trở về toa tầu. Minh Lãng vẫn nằm đó, anh đưa mắt tìm xungquanh, môi anh hơi run lên. Bình An bủn rủn tay chân, Trương Vĩ Quânmiễn cưỡng dìu Minh Lãng lên giường an ủi:

"Không sao đâu, Bình An không sao, cậu yên tâm ngủ tiếp đi."

Trương Vĩ Quân phải nói mấy lần, Minh Lãng mới không trằn trọc nữa,hơi thở đều dần. Bình An ngồi co ro thờ thẫn trên giường, mắt nhìn chằmchằm vào Minh Lãng, cô vẫn run rẩy không thôi. Trương Vĩ Quân lấy chăntrên giường quấn vào người Bình An, tiếp đó rót một cốc nước nóng chocô.

"Ngày mai sẽ ổn thôi."

Anh an ủi cô.

Bình An gật đầu, cô cầm cốc nước lên nhấp một ngụm nước nóng, nước mắt lại tuôn rơi.

Tô Di vẫn đang trông Chung Nguyên, anh nằm trên giường bệnh, trên tay cắm dịch truyền, sắc mặt xanh xao. Anh đã được tiêm thuốc an thần nênlại ngủ thiếp đi.

Chung Nguyên đã không sao nữa, Tô Di đang nghĩ về bộ dạng cầm chậuhoa của Chung Nguyên trước khi hôn mê, hóa ra người cậu ta thích lại làmột con ma hoa, xem ra anh chàng cũng thuộc dạng si tình. Nhưng tại saomình lại cảm thấy chua xót thế này? Tại sao mình không thấy vui? Tại sao không muốn độc ác chế giễu anh chàng một hồi nhỉ?"

Cô nhìn Chung Nguyên một hồi, cuối cùng tự vấn bản thân:

"Tại sao mình lại cảm thấy trống trải thế này, người mình dường như bị rút không còn thứ gì thế này?"

"Lẽ nào trong lòng mình luôn có vị trí của Chung Nguyên? Vậy thì Kiều Chí Hiên để ở đâu?"

Cô đập vào đầu mình mơ hồ nghĩ ngợi tại sao mình lại gặp phải tìnhhuống thế này, cô thậm chí còn chẳng hiểu nổi tình cảm của mình, xem rangười khó hiểu nhất chính là cô.

Đầu óc cô rối bù, tranh thủ Chung Nguyên vẫn đang ngủ cô định rangoài một lát để suy nghĩ cho kĩ việc này. Lúc này chỉ cần đối mặt vớiChung Nguyên cô lại không thể suy nghĩ được.

Cô ra khỏi cổng bệnh viện rồi đi loanh quan không mục đích. Khôngbiết cô đã đi bao lâu, nhưng đến cả bản thân cô cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì, cô liền đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh. Con đường đórất hẹp, nhưng là đường rải đá, từ kẽ các viên đã lấp ló những ngọn cỏxanh mướt, các chỗ mấp mô của viên đã được nhuộm một lớp rêu xanh kéodài tới tận ngôi nhà thấp bé hai bên đường. Hai bên đường là những hàngquán muôn hình vạn trạng, dường như từng cửa hàng đều lưu lại dáng vẻlịch sử của nó.

Tai sao từ trước cô chưa từng qua chỗ này nhỉ? Tô Di nghĩ thầm.

Con đường này yên ắng như thể không có người. Lúc Tô Di đi qua một số cửa hàng thời trang bán trang phục dân tộc, một cửa hàng bán thuốc vàmột cửa hàng bán thực phẩm, cô bỗng vô cùng hoảng hốt. Có lẽ do ánh nắng quá gắt, nếu mang ô theo thì tốt rồi. Tô Di vừa nghĩ vừa lách vào mộtcửa hàng nhỏ tối om bên cạnh.

Cửa hàng đó rất thoáng mát nhưng lại tối om, tạo cảm giác trời sắptối rồi. Tô Di phải mất một lúc mới có thể nhìn được trong bóng tối,cuối cùng phát hiện ra đây là cửa hàng bán đồ cổ.

Cạnh tường cửa hàng người ta bài trí rất nhiên tủ gỗ màu thẫm cũ kĩ,trên cửa tủ có gắn kính. Ở giữa cửa hàng chất đống những món đồ cổ quáihiếm hoi, chỉ để lại đúng hai lối đi nhỏ. Nơi này khiến người ta khôngthể không cẩn thận, bởi vì chỉ khẽ quay người là có nguy cơ làm đổ vỡbất cứ thứ gì.

Cửa hàng vô cùng yên tĩnh như không có người. Tô Di cẩn thận xemnhững thứ được trưng bày trong tủ. Một chiết tủ chất đầy nhẫn, chiếckhác chất đầy trâm, một chiếc nữa bày biện những đồ treo bằng ngọc đủloại. Những đồ bằng kim loại đều phủ trên mình lớp màu ghi tối lâu năm,dường như lớp da đó đã thấm vào trong, cho dù có lau chùi thế nào cũngkhông thể chùi hết được. Những viên ngọc viên nào viên nấy đẹp đẽ trơnbóng, màu sắc cũng như chất ngọc hoàn toàn khác với ngọc mới.

Xem ra cửa hiệu đồ cổ này giống với cửa hàng bán đồ trang sức, Tô Dilẩm bẩm. Cô chẳng thấy có gì đẹp cả, cô không thích những đồ cổ thế này, bởi chúng có màu tối xỉn.

Tô Di quay người đi ra ngoài cửa thì vô tình liếc thấy một dãy vòngtay. Cô bỗng nhiên thay đổi ý định, ngắm hết chiếc này tới chiếc khác,ánh mắt cô như dính vào chiếc vòng cuối cùng.

Đó là một chiếc vòng nửa trắng nửa đỏ, bên trên khắc nổi hình chimchóc và hoa cỏ tinh tế. Viền vòng tay còn được nạm vàng, vàng còn đượcnạm ở chỗ lồi lõm trên các hình vẽ mang lại cho chiếc vòng vẻ độc đáo vô cùng linh động.

"Cô gái à, cô ưng thứ nào chưa? Tôi lấy ra giúp cô cho ngắm kĩ nhé?"

Một giọng nói vọng tới từ phía sau khiến Tô Di giật nảy mình.

Cô vội vàng quay người lại thì chạm phải chiếc bình hoa Đường TamThái khiến chiếc bình chực đổ xuống đất. Tô Di đang định kêu lên thì một bàn tay nhẹ nhàng đỡ được bình hoa trên không, tiếp đó nhẹ nhàng đặt nó trở về chỗ cũ. Chủ nhân của bàn tay đó là một người trung niên hói nửađầu đang mỉm cười nhìn cô.

Người đàn ông trung niên đó không cao, dáng vẻ ông ta khoảng trên năm mươi tuổi, cái bụng phệ được bó chặt trong chiếc áo sơ mi. Người đó mặc quần lửng, đi dép lê, tay vung vẩy chiếc quạt. Trông dáng vẻ ông tachẳng muốn tranh giành gì với đời.

"Ôi trời, xin lỗi."

Tô Di thầm nghĩ: "Nếu vừa rồi làm vỡ chiếc bình hoa đó, quả thực không biết phải làm sao nữa."

"Không sao, cửa hàng chật chội quá, va vào cái này chạm vào cái kia là chuyện bình thường, không cần phải nghĩ ngợi gì đâu."

Người đàn ông trung niên đó vừa cười híp mắt vừa phe phẩy quạt.

"Cô đã ưng thứ gì chưa? Để tôi lấy ra cho cô từ từ ngắm nhé!"

"Vâng."

Tô Di chậm rãi dịch ra chỗ khác rồi chỉ vào chiếc vòng kia nói:

"Tôi muốn xem chiếc vòng tay kia, chiếc có viền vàng đỏ."

Ông bán hàng rút ra một chùm chìa khóa từ trên hông, tiếp đó mở cửa tủ rồi dùng hai ngón tay khẽ nhõn lấy chiếc vòng tay ra.

"Không phải chiếc này, là chiếc nửa trắng nửa đó kia."

Tô Di nhắc.

Ông bán hàng dường như ngây ra trong giây lát, liền sau đó cười xòa:

"Chiếc vòng tay ngà voi này..."

Ông ta dùng một miếng vải nhung đỏ kê xuống dưới rồi đưa ra như thể bưng bảo bối vậy.

Tô Di đi cùng ông ta ra trước quầy, nhìn thấy ông ta đặt chiếc vòng tay trên miếng đệm trắng, tiếp đó mở đèn chiếu.

Tô Di chăm chú ngắm chiếc vòng. Độ rộng của chiếc vòng khoảng baphân. Một nửa vòng trắng kia không phải trắng hẳn, lờ mờ tản ra chút ánh vàng ấm áp; còn nửa đỏ kia đỏ thẫm như máu, từng sợi thấm vào một nửatrắng kia rồi hợp thành một, không thể nhìn thấy bất kì vết nối nào.

"Là ngà voi máu đấy."

Ông chủ cửa hàng đứng cạnh bên giải thích.

"Ngà voi máu?"

Tô Di trầm từ dưới vầng sáng của chiếc vòng, cô vô tình khẽ lặp lại theo ông ta.

"Ngà voi máu là phần gốc của ngà voi, rất hiếm gặp. Chiếc vòng này có một nửa màu đỏ, cũng thuộc diện hiếm có."

"Ồ!"

Tô Di kêu lên. Cô nhìn chằm chặp vào hình hoa và chim được khắc nhỏtinh tế trên chiếc vòng, cảm thấy lá của loài hoa đó thật quen mắt.

"Vòng tay này rất hợp với cô."

Tô Di khẽ chạm vào chiếc vòng đó, cô thấy một cảm giác vừa mượt màlại vừa sâu sắc truyền qua ngón tay rồi tê dại tới tim. Cô dùng hai ngón tay nhón chiếc vòng đưa lên tận mắt quan sát. Bên trong chiếc vòng rấttrơn, viền vòng thi thoảng phát sáng, có thể nhìn thấy chút bóng chìmhoa văn.

"Bao nhiêu tiền?"

Tô Di nghe thấy mình nói. Giọng nói đó nghe vừa xa xôi vừa lạ lẫm, giống như nghe thấy giọng của mình trong radio vậy.

"Chiếc vòng này là của một người bạn cũ của tôi."

Ông chủ cửa hàng vẫn thở dài nói tiếp:

"Tôi vốn định giữ làm kỉ niệm, có điều cô vừa nhìn đã ưng thì cũngcoi như có duyên với nó. Không dễ gì mới được cô thích, vậy tôi sẽ bánrẻ cho cô."

Ông ta quát giá ngoài sức tưởng tượng của Tô Di.

"Thế chiếc còn lại ở đâu?"

Tô Di cười nhạt, quẳng lại một câu đầy sát khí như vậy, tiếp đó quayngười rời đi. Nhưng khi nghe thấy mình hỏi vậy, dường như trong đầu côcó một người khác dùng miệng cô để nói chuyện vậy. Cô vẫn nhìn chăm chúchiếc vòng tay đó, ánh phản xạ trên chiếc vòng đó dường như ngưng đọngthành một vòng sáng màu trắng ngà có hình có chất đang chậm rãi layđộng.

"Đã bán cho một người khách rồi."

Ông chủ cửa hàng lắc đầu, trông bộ dạng rất tiếc.

"Chỉ còn một chiếc này thôi, nếu bỏ qua sẽ không có nữa đâu."

"Nhưng tôi không đủ tiền."

Cuối cùng Tô Di cũng cảm nhận được câu nói trên là của mình, tuy giọng nói vẫn còn hơi xa lạ.

"Không sao, em thích, để tôi trả tiền."

Từ phía sau cô vọng lại một giọng nói quen thuộc, Tô Di ngay lập tức ngây người, cô quay lại nhìn rồi ngạc nhiên thốt lên:

"Kiều Chí Hiên!"

Không ngờ cô lại gặp Kiều Chí Hiên ở đây, mấy ngày gần đây cô khônghay liên lạc với anh, thường thì Tô Di và Kiều Chí Hiên hay hẹn nhau vào buổi tối. Từ trước tới giờ họ chưa từng gặp nhau lúc ban ngày, do vậyđôi khi Tô Di nghi ngờ anh là một ma nam, nếu không thì là người ngoàihành tinh, chỉ có thể hiện thân vào buổi tối.

Nhưng Kiều Chí Hiên lúc ban ngày còn đẹp trai hơn, quyến rũ hơn sovới ban đêm. Tô Di không kìm được thở dài, kiểu người đàn ông này chínhlà kiểu người tình trong mộng của Tô Di. Tại sao người tình trong mộngnhất định phải PK với người đàn ông luôn bên cạnh mình chứ?

Ông chủ cửa hàng luôn giả vẻ thần thành kia ngay lập tức thay đổi điệu bộ. Ông ta cúi người nói:

"Chủ tịch hội đồng quản trị Kiều, thật không ngờ ngài có thời gianghé qua cửa hiệu nhỏ của tôi, ngài thực sự nể mặt chúng tôi rồi."

Kiều Chí Hiên cười rồi nói với ông ta:

"Chiếc vòng này bao nhiêu tiền?'

"Chủ tịch Kiều, nếu ngài thích còn phải nói chuyện tiền nong làm gì, ngài lại đây, nếu ngài không chê thì hãy cầm lấy đi."

Ông chủ cửa hàng còn tặng không cho Kiều Chí Hiên, không những thếcòn có vẻ hơi sợ sệt, chỉ sợ thứ cống tiến cho chủ nhân không được chấpnhận.

Kiều Chí Hiên không cầm chiếc vòng chỉ nói:

"Mấy hôm trước tôi đã lấy một chiếc vòng ở chỗ ông rồi, dự định tặngcho người ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một cặp vẫn hay hơn. Hôm nay tôilại tới đây, không ngờ người tôi muốn tặng cũng thích, vừa hay tặngluôn."

Kiều Chí Hiên quay người lại rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ với dảinhung đỏ thắt nơ, lúc mở ra đúng là chiếc vòng đo, chiếc vòng giống hếtvới chiếc trong tủ trưng bày kia.

Tô Di đã xúc động tới mức không nói được gì nữa, mọi thứ thật quágiống tình tiết trong phim ảnh, mỗi khi ở bên Kiều Chí Hiên, cô luôn cảm thấy trong cuộc sống tràn ngập vô số những điều ngạc nhiên thú vị.

Lẽ nào cô và Kiều Chí Hiên mới là một cặp trời định? Nếu không tạisao quay đi quay lại cuối cùng vẫn gặp mặt, duyên phận khiến người taluôn khó nắm bắt như vậy.

Cô nhận chiếc vòng, ánh mắt ngưỡng mộ của ông chủ cửa tiệm có thể đốt cháy mấy lỗ trên người cô. Cảm giác ghen tị của ông ta xem ra còn mạnhhơn cả tình địch. Kiều Chí Hiên rốt cuộc là người thế nào mà khiến chủcửa tiệm này thay đổi nhanh tới vậy?

Hai người chậm rãi đi trong con hẻm nhỏ, trên tay Tô Di là chiếc vòng kia, đi được mấy bước, cô nghiêng đầu thắc mắc:

"Rốt cuộc anh là ai, tại sao ông ta lại nịnh bợ anh như vậy?"

"Con đường này là của anh, anh đã mua lại để chuẩn bị xây một tòa nhà cho thuê. Anh đã hứa với ông chủ cửa tiệm đó dành cho ông ta một mặttiền cửa hàng đẹp, thực ra đó chỉ là quan hệ đồn tiền mà thôi. Anh trước mặt em chỉ là Kiều Chí Hiên mà thôi, còn về thân phận của anh thì hoàntoàn không quan trọng."

Kiều Chí Hiên lạnh lùng nói.

Đúng vậy, từ trước tới giờ anh chưa từng nhắc tới tiền, cũng không nói về thân phận của mình.

"Nhưng em vẫn muốn biết."

Không hiểu tại sao hôm nay Tô Di lại cố chấp như vậy.

Kiều Chí Hiên cũng không nói gì thêm, anh đưa cho cô một danh thiếp.Tấm danh thiếp đó vô cùng đơn giản, không có nhiều hình hoa văn cùng màu sắc phong phú, có điều chất giấy làm danh thiếp tốt vô cùng. Tô Di vừacúi đầu liếc qua tấm danh thiếp thì đã thất thần không đi nổi nữa.

Cô há miệng, chầm chậm ngẩng đầu lên, tấm danh thiếp rơi xuống nhưng cô vẫn không hề cảm nhận được. Một hồi lâu sau cô mới nói:

"Anh chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Nhã Hồng?"

Kiều Chí Hiên cười không đáp lại, trong mắt anh đây là việc cũngchẳng ghê gớm lắm. Mặc dù anh là người giàu có nhất trong thành phốnhưng điều này có liên quan gì tới tình yêu chứ?

Anh không phải kiểu đàn ông từ trước tới giờ rêu rao khắp nơi về việc mình có bao nhiêu tiền, bao nhiêu nhà, bao nhiêu xe, bao nhiêu phụ nữ.Anh không cần phải giống như chim công đực phải dùng những thứ trang sức bên ngoài cơ thể để hấp dẫn phụ nữ. Có lẽ có quá nhiều phụ nữ thíchkiểu đàn ông thế này, nhưng những thứ bên ngoài ấy không phải là chủ đềtrò chuyện cũng không phải là sự hãnh diện của anh. Trong mắt anh chỉ có người con gái trước mặt. Để tìm một món quà tặng cho cô, anh đã phảimất rất nhiều tâm huyết, lần này anh biết mình khác với trước kia.

Tô Di hoàn toàn rung động, được người tình trong mộng ưu tú thế này yêu thương, cô nghi ngờ liệu mình có đang nằm mơ.

Người Chung Nguyên thích trong lòng là con ma hoa kia, không phải làmình. Tô Di thầm an ủi bản thân. Lần này tình cờ gặp lại Kiều Chí Hiên,anh đã đem con người chân thực của mình bày ra trước mắt cô, biết đượctấm chân tình của anh, cuối cùng cô cũng đã yên lòng, duyên phận có lẽđã được sắp đặt như vậy.

Cô vẫn hơi luyến tiếc cô và Chung Nguyên cuối cùng chỉ có thể là trikỉ của nhau, tuy luôn ở bên nhau nhưng luôn bỏ lỡ nhau. Khi cậu ấy yêumình, mình không biết, khi mình yêu cậu ấy, cậu ấy lại có người khác.

Có những người luôn bỏ lỡ cơ hội nhưng lâu rồi cũng trở nên quen thuộc, có thể yêu người khác.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.