Bỗng Nhã vươn tay lên, chụp lấy miệng tôi. Qua cử chỉ của cô ta, tôi có thể mơ hồ nhận ra, cô ta muốn tôi im lặng.
Thứ kinh tởm kia dần đến gần. Mà tôi cũng không biết nên gọi nó là cái gì. Đám bầy nhầy nước mũi?! Kinh tởm hết mức.
Không biết đây là lần thứ mấy tôi gặp được nó nữa.
Bên tai tôi bỗng vang lên một thanh âm:
- Nó là quỷ nước mũi. Cái loại này nguy hiểm chả khác gì quỷ đói đâu... Mà âm khí trên người nó nặng quá, hẳn là nó ăn không ít người rồi. Mẹ nó, sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Cái loại này là quỷ cấp 6, con mẹ nó, ít ra nó phải sống được mấy trăm năm rồi ít gì...
Ờ, cái tên "quỷ nước mũi" đúng là nghe lọt tai. Đúng là "xem mặt bắt hình dong" mà... Nhưng rốt cũng đếch hiểu cái gì về Âm Dương Sư, tôi liền mở miệng hỏi:
- Qủy cấp sáu?
Cơ hồ khóe miệng của Tiểu Nhã có nhếch lên một chút. Rồi mãi một lúc sau cô ta mới nói:
- Qủy cấp 1, yêu khí thấp nhất, cái gì nó cũng sợ hết. Còn từ cấp 20 trở lên, chỉ có vài loại gỗ của pháp sư, muối và gạo mới có tác dụng với nó thôi. Nhưng từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy con nào vượt qua giới hạn mười. Mà mẹ nó chứ, sao trong cơ thể của Phạm Mỹ Dung, tôi lại không nhận ra nhỉ? Là ai giấu đi khí tức của nó chứ?
- Hả? - Tôi nhíu mày. - Ai... giấu khí tức?
Tự dưng Nhã huých tôi một phát, đau tưởng chết. Rồi cô ấy nói:
- Con mẹ nó, óc cô là bã đậu à? Cái loại quỷ này, thứ pháp sư xoàng như tôi cũng không cảm nhận được khí tức của nó, tức là có người nuôi nó, nuôi bằng thịt người và máu gà. Tiêu Vấn cũng không nhận ra thì tên pháp sư kia phải cao tay hơn ả rồi...
Khóe miệng tôi giật giật. Cái gì? Nuôi cái loại quỷ bầy nhầy nước mũi này á? Con mẹ nó, không biết thằng nào lại có sở thích biến thái đến nỗi nuôi một thứ kinh tởm thế này trong nhà nhỉ. Rồi lại cảm khác khi mà nó "phản chủ" không biết lão chủ nhà sẽ cảm thấy thế nào khi bị nó nhai rau ráu từng khúc xương một đây? Èo, nghĩ đến vậy tôi đã thấy cả người mình lạnh toát từ đầu đến chân rồi.
- Không lẽ... nào... Là đứa con gái bắt cô đi? Cái gì mà Anh Thư hay gì gì đó, phải không? Là dân trường Hồng Phong, đúng không? Tóc nó tết sam như này, đúng không? - Rồi Nhã phụ họa từ trên xuống. - Nó buộc hai cái nơ đen, trên đó đính hai viên phỉ thúy xanh, đúng không?
Bị Nhã hỏi liên tiếp như vậy, tôi cũng không biết nên trả lời ra sao, loáng thoáng trong trí nhớ của tôi, con bé đó là Dương Thị Anh Thư, đúng là nó mặc đồng phục trường Lê Hồng Phong, đúng là nó tết sam, đính trên đuôi tóc là cái nơ đen có hai viên phỉ thúy xanh bích. Tôi nhớ có vậy, liền gật đầu.
Chỉ thấy Nhã lầm bầm nói:
- Sao tôi lại không đoán ra nhỉ? Con mẹ nó, là Phù Lôi Nhã, đứa con gái đó sống mấy vạn năm rồi. Cũng có thể so sánh với phụng hoàng cổ chí kim... Thảo nào, khi nó bắt tôi với cô, tôi không nhận ra khí tức của ả. Con mẹ nó, nếu tính ra thì công lực trong tay ả cũng thuộc vào hạng cực xuất sắc... Mà khoan... - Bỗng Nhã quay đầu xung quanh như tìm thứ gì đó. - Đám nước mũi kia đâu?
Qủa thực tôi cũng không thấy đâu cả, không còn mùi tanh tưởi bốc lên nữa, cũng không nghe thấy hơi thở kinh tởm kia nữa. Ơ, nó đi rồi sao?
Tôi liền cầm đèn pin rọi khắp nơi. Cũng không thấy đâu cả. Kỳ quái...
Vô tức xuất hiện tại đây, cũng lại biến mất không dấu vết... Rốt cục là sao?
- Mà đúng rồi, cô gái kia là yêu quái mấy vạn năm, sao cô lại biết rõ vậy? - Tôi nhíu nhíu mày.
- Đoán...
Nhã nói đúng một từ, làm dây thần kinh của tôi đứt "phựt" một tiếng. Đoán á? Mẹ kiếp, có đúng một câu nói thôi mà làm thần kinh tôi căng thẳng... nếu không biết thì đừng có phán bừa chứ...
Cô ta vẫn rà soát cơ quan trên tường, cũng chả hiểu cô ta đang định làm gì nữa. Tôi cầm đèn pin rọi lại gần thì thấy cô ta đứng trân trân một góc, không cử động, thân thể cũng lạnh ngắt. Tôi áp tai vào ngực cô ta, tim cô ta không đập. Không xong, thế này là sao?
Bỗng tôi thấy tay phải cô ta đặt vào một phiến đá nhô lên. Rọi đèn pin thì thấy rõ trên đó có khắc những kí tự vô cùng kỳ quái: chúng có những lỗ nhỏ và nét rất cứng. Tôi lấy móng tay gõ gõ vào chúng, nhìn niên đại của thứ này, tôi đoán chúng chắc cũng được hơn năm trăm năm rồi. Ba tôi là nhà nghiên cứu về chữ cái cổ; chủ yếu ông nghiên cứu về chữ Hán và chữ Phạn; mà những ký tự này vô cùng quen thuộc. Tôi cũng có thể lờ mờ thấy được trên viền phiến đá có khắc hoa văn cổ điển.
Tôi không biết rõ tiếng Phạn cổ, nhưng có thể đọc được vài ký tự trên đó; tôi dùng móng tay cào cào lớp rêu xanh bám trên bề mặt, vô thức đọc lên:
- Cánh cửa thông với địa ngục, phải có chất môi dẫn; phải có máu thịt hiến dâng cho thần linh và nước vong xuyên. Chỉ có vậy, thần linh sẽ phù hộ cho ngươi...
Tôi chỉ có thể đọc đến đó, những ký tự kia thì tôi nửa biết nửa không. Nhưng nhìn những ký tự còn lại, kết hợp với câu nói trên, tôi lờ mờ đoán được ở đây có 12 cửa tử và 12 cửa sinh, dùng máu và nước vong xuyên làm môi giới để vượt qua. Cơ mà, nước vong xuyên ở đâu?
A!
Tôi bỗng vỡ ra, chẳng phải bát nước của Anh Thư là nó sao? Thử, có lẽ cũng không chết đâu nhỉ.
Tôi quay sang định hỏi Tiểu Nhã, nhưng cô ta vẫn đứng yên. Tôi dùng đèn pin rọi thẳng vào mặt cô ta; cô ta đờ đẫn bất thường, thậm chí có thể nói là cái xác không hồn, hoàn toàn khác hẳn với hai phút trước. Tôi huơ huơ tay trước mặt cô ta, mắt cô ta cũng không chớp, lay vai cô ta, tôi cảm thấy như có áp lực đè lên vai mình vậy, khó thở không chịu nổi... Tôi liền vung tay tác mạnh vào má cô ta hai cái, cô ta cũng đứng yên luôn. Mẹ nó, đừng có dọa tôi thế chứ, miệng Nhã rỉ ra một dòng máu tươi; nếu như bình thường, cô ta sẽ đánh tôi gãy xương mất.
Kỳ quái..
Nhìn sâu trong mắt Tiểu Nhã, tôi thấy trong mắt cô ta, đồng tử dãn rộng ra hết mức; thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
- Hóa ra cô ở đây sao?
Một giọng nói vang lên; không phải lời của Tiểu Nhã, tất nhiên cũng không phải tôi. Tôi liền ngẩng lên...
Mẹ nó, là Anh Thư. Cô ta đang cầm một cái lưỡi hái sắc từ từ lại gần chúng tôi. Dưới chân cô ta là đám bầy nhầy nước mũi kia; hàng ngàn con mắt của chúng đang nhìn chúng tôi rất hưng phấn, hưng phấn đến mức tim đập chân run.
- Muốn cử hành nghi thức mà khó thật đấy, tìm mãi không thấy cô đâu, ai ngờ Vương ca ca lại làm một lối đi bí mật. Thật là, chính trong nhà chúng ta mà lại không nhận ra... Vương ca ca... Muội xin lỗi, cô ta, lẽ ra không nên tồn tại tại đây.
Không xong! Tay tôi cầm bát nước mà run run, không dám đổ.
Anh Thư tiến đến gần tôi, lưỡi hái trong tay cô ta sáng lóe lên. Chỉ thấy cô ta nhếch mép cười quỷ dị, rồi ánh sáng lóe lên, là lưỡi hái.
Không còn thời gian nghĩ nữa, đổ luôn bát nước đi cũng được.
Chỉ nghe "roạt" một tiếng, rồi tiếng như thịt rán xèo xèo. Trên tường phát ra âm thanh ầm ầm, cánh cửa đá mở ra, hàng loạt dây hiện lên. Bên kia có một cánh cửa, lại có ánh sáng le lói hắt vào nữa. Không cần nghĩ, chạy thôi.
Bỗng có một bàn tay lôi tôi đi, không nhìn thấy rõ nhưng có lẽ là Nhã.