Vài phút sau thì Jay đến được hầm đổ xe của tập đoàn Vương Nhiên, tài xế lo lắng Jay không thể tự mình lên trển, đã tốt bụng ngõ ý muốn dắt cô đi.
Thế nhưng Jay lại không nói lời nào, chỉ xua tay từ chối rồi gấp gáp men theo lối cũ mà chạy đi một mạch.
- Kia là cô gái hôm qua hả?
- Sao nay trong nhếch nhác thế nhỉ?
Vào đến bên trong sảnh Jay lại trở thành tâm điểm chú ý với bộ dáng xộc xệch, tóc tai rối mù che đi một phần gương mặt sưng húp.
Vẫn chưa ổn định sau những gì trải qua tức thì, nay lại thêm nhiều lời bàn tán khiến Jay càng thêm bấn loạng, xấu hổ không thôi.
Bảo an gác thang máy vừa được tuyển dụng trong ngày, nên không biết Jay có thân phận ra sao. Thấy Jay có ý định sử dụng thang máy liền chắn ngang theo nhiệm vụ được giao.
- Xin lỗi, cô là ai? Đây là thang máy dành riêng cho chủ tịch, cô không thể tùy tiện sử dụng.
- Tránh ra… tránh ra đi mà, tôi muốn gặp anh ấy… huhu.
Chỉ là bị cản đường, thế mà Jay đã nổi tánh trẻ con. Ngồi bệch ra sàn khóc lóc, chân đạp liên hồi vào hư không ăn vạ khiến bảo an vô cùng lúng túng, khó xử.
- Để cô ấy đi.
Một nữ nhân viên đi ngang qua thấy vậy liền sáp vào giải vây, cô ấy đỡ Jay đứng dậy, còn tốt bụng ấn nút thang máy và chọn tầng giúp cô.
Ting!
Lên đến nơi, chuông thông báo vang lên. Jay hớt hải lao ra ngoài, hướng thẳng đến văn phòng của Tử Dật.
- Chồng… chồng ơi, anh đâu rồi.
Từng đợt nấc nhẹ, cơ thể Jay run lên thấy rõ, hơi thở dồn dập như sắp ngất đến nơi khi không thể nhìn thấy được bóng dáng của Tử Dật.
Bỗng một cơn nhức nhối truyền đến, Jay ôm đầu ngồi gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, gào khóc nức nỡ.
- Anh đâu rồi, đầu em đau quá… em cần anh… huhu… anh xuất hiện đi mà.
- Jay?
Không lâu sau Tử Dật từ phòng vệ sinh bước ra, anh vừa tắm xong và vẫn đang cởi trần. Trên làn da màu đồng nam tính ấy còn vấn vương vô số hơi sương làm vật chứng.
Jay thấy Tử Dật như nhìn thấy vàng bạc, thấy nguồn sống của mình. Anh vừa xuất hiện thì Jay đã vội vã lấy hết sức bình sinh gượng dậy, nhảy phốc lên bám anh như một con sam, ghì chặt lấy cổ anh như thể sợ anh thả mình xuống.
- Hứ…hưm… em đau… Jay đau quá, anh nhanh dỗ Jay đi.
Quá bất ngờ, anh hơi mất trớn, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, một tay cố định tại eo, tay còn lại làm đệm ngồi cho cô gái nhỏ không bị tụt.
Anh bồng Jay đến bàn làm việc, điều chỉnh phần lưng ghế hạ xuống rồi ngồi vào, để cô nằm gọn, áp má lên lòng ngực ấm áp, mang hơi ấm an toàn.
- Ngoan… đừng sợ, anh ở đây.
Tử Dật rót mật vào vành tai nhỏ, vỗ nhẹ lên tấm lưng lẩy bẩy ấy mà trấn an, dỗ dành.
- Ôm em…
- Anh ôm rồi…
- Ôm lỏng quá, em muốn chặt hơn nữa.
Jay nũng nịu đòi hỏi đủ điều, Tử Dật bất lực thở hắt, chỉ có chiều theo ý vợ. Vòng tay anh dần siết chặt hơn, lực vừa đủ để Jay cảm nhận mà không làm cô bị thương.
- Em… em…
Gặp anh rồi thì nỗi ấm ức dâng trào đến đỉnh điểm, Jay rấm rức nói không nên lời. Tử Dật đã không ngừng xoa lưng nhưng Jay không hề có dấu hiệu muốn thuyên giảm.
Cô cứ gục mặt vào ngực anh mà phát ra tiếng khóc hừ hừ nghe rất thảm thiết, bỗng một lát sau cô ngồi phắt dậy nhìn anh mà mếu máo.
- Em… em có làm gì sai đâu. Là người đàn ông của cô… cô ta nhìn em, em mới chửi có một câu. Thế mà cô ta lại đánh em. Còn đánh ở nơi đông người, huhu.
Vừa kể Jay vừa dùng ngôn ngữ cơ thể để méc với Tử Dật những gì mà mình phải trải qua mấy phút trước.
Anh nắn nhẹ eo cô, dịu dàng hỏi:
- Cô ta đánh em ở đâu? Anh đánh lại cô ta ở đó.
Không chần chừ, Jay đáp ngay:
- Ở mặt, ở đầu nè… hức. Anh nhìn coi, có phải em bị hói với hủy dung rồi không? Cô ta giật tóc em rất mạnh luôn, như muốn bứt cả mảng da đầu em ra vậy.
Ngừng một lát, Jay vỗ vỗ vào trán rồi nói tiếp:
- Huhu… đầu em tự dưng lúc nãy nó đau lắm.
Tử Dật phút chốc nhíu mày, nét mặt hiện rõ sự lo lắng.
- Bây giờ còn đau không?
Jay hít mũi, thút thít đáp:
- Còn nhức nhức, nhưng đỡ hơn khi nãy rất nhiều rồi.
Được ở cạnh Tử Dật thì mọi đau đớn đều phai nhòa, đây là điều đặc biệt mà Jay luôn để ý, anh chẳng khác nào một liều thuốc thần dược dành cho cuộc đời cô.
Nhưng thể xác đau một thì tâm hồn đau mười, nghĩ về chuyện đó Jay lại nức nở.
- Mà em nhục lắm, còn có người ta quay phim… huhu, em không còn mặt mũi ra đường nữa rồi.
Chồng em một tay che trời, em lo cái gì?
Âm thanh trầm ấm, cao ngạo cất lên. Anh dùng ánh mắt yêu chiều dành cho cô gái nhỏ đang mè nheo.
Được anh đảm bảo, Jay đỡ lo hơn rất nhiều. Cô tựa một bên má bị sưng của mình vào lòng bàn tay Tử Dật, điệu bộ buồn bà, cụp mi hỏi:
- Có phải bây giờ em rất xấu không?
- Không xấu, em vẫn rất xinh đẹp.
Tử Dật vươn tay vuốt lấy mái tóc dài ấy cho gọn gàng rồi nhẹ nhàng ấn Jay ngã lại lên người mình, tâm trạng đã ổn được đôi chút, Jay nghe lời không khóc cũng không nháo nữa, chỉ biết ngoan ngoãn nằm yên trên chiếc giường sắt đá, vô giá chạy bằng cơm.
Không gian lúc này trở nên yên bình hơn bao giờ hết, Jay nhắm hờ mắt hưởng thụ không lãng phí một phút giây nào. Mặc dù chưa biết tương lai sau này sẽ ra sao, tình yêu giữa anh và cô sẽ đi về đâu, nhưng tại thời khắc này cô biết mình đã chọn đúng người thật rồi…
Cứ như vậy đến một lát sau, Jay cất tiếng đánh tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Em mệt, em muốn ngủ.
Anh cúi đầu thơm nhẹ lên mái tóc bên dưới, và nói:
- Ừm, ngủ đi, một lát nữa anh bế em vào giường.
- Không chịu, không chịu đâu. Anh bỏ em một mình em sẽ gặp ác mộng. Vả lại em muốn ôm anh như vầy cơ.
- Được rồi cô nương, tôi không bế không bồng cô đi đâu nữa. Cô hài lòng chưa?
Tâm nguyện đã đạt được, Jay hài lòng gật gù lia lịa. Sau đó không để mất thời gian mà an tâm nhắm tịt mắt đi tìm Chu Công bàn chuyện.
Bị mắc Jay bên người, Tử Dật làm gì cũng thật khó khăn. Mất thật lâu anh mới có thể với lấy điện thoại trên bàn, đang chuẩn bị nhắn tin cho trợ lý thì anh ta bật của đi vào. Hớt ha hớt hải đẩy điện thoại của mình đến cho Tử Dật.
- Chủ tịch nhìn xem, Tuyết Ninh và Jay đã gặp nhau rồi, bọn họ còn xảy ra xô xát.
- Ơ… Jay tiểu thư ở đây rồi à?
Mạnh Phi ríu rít đủ điều bên tai nhưng Tử Dật dường như không nghe thấy, anh chăm chú nhìn vào đoạn video được phát trực tiếp về cuộc ẩu đả giữa Jay và Tuyết Ninh.
Trông anh khá bình tĩnh, trên nét mặt vẫn một màu lãnh đạm, không hề thay đổi. Thế nhưng trong thâm tâm người đàn ông lại đang rất ngổn ngang, dậy sóng, bởi điều anh lo sợ nhất đã hoàn toàn trở thành sự thật.
Nhưng nghĩ về những lời, những biểu hiện của Jay, anh có thể chắc chắn nhận định rằng Jay không nhận ra hai người bọn họ, nghĩ đến đây anh thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ được phần nào gánh nặng trong lòng. Quả thật là quá may mắn.
- Bằng mọi giá cậu phải gỡ được đoạn video đó xuống trong vòng mười lăm phút nữa cho tôi.
Tử Dật nghiêm giọng ra lệnh cho trợ lý. Anh không muốn ủy làm khó cấp dưới, nhưng tốc độ lan truyền của mạng xã hội nhanh đến mức nào chắc hẳn ai ai cũng hình dung ra được. Để càng lâu sẽ mang đến càng nhiều rắc rối. Với cả anh tin Mạnh Phi dư sức làm được chuyện này.
- Rõ.
Mạnh Phi nhận lấy nhiệm vụ, sẵn sàng rời đi thì Tử Dật lại bảo:
- Tiện thể cậu nhờ người mang đến giúp tôi một túi chườm lạnh