Mộng Nhiên nhõng nhẽo, nắm lấy tay áo của mẹ mà nũng nịu, cô đã đợi chờ câu trả lời từ mẹ rất lâu rồi, nhưng bà ấy lại có ý muốn tránh né, từ ánh mắt hiện rõ sự lưỡng lự, không nhìn thẳng vào con gái nên Mộng Nhiên chỉ còn mỗi cách này.
- Haizz, mẹ không biết... từ lúc chăm con đến giờ mẹ chưa từng nhìn thấy Tử Dật ghé qua đây lần nào.
Chu Hạ thở dài bất lực, bã không muốn con gái buồn nên mới giả vờ lơ đi như vậy, địa vị của Tử Dật trong lòng Mộng Nhiên thế nào bà là người rõ hơn ai hết. Nhưng quả thật là mấy ngày qua bà chưa từng thấy anh bén mảng đến trước phòng bệnh.
- Chắc anh ấy bận thôi, với lại con hôn mê cũng đâu biết được gì. Anh ấy đến thăm cũng chỉ tốn thời gian... hịhi.
- Con vẫn luôn như vậy.
Chu Hạ rưng rưng hai giọt lệ nhỏ, bà hiền từ xoa đầu con gái. Cô vẫn luôn hiểu chuyện, suy nghĩ một cách lạc quan như vậy. Luôn tìm ra tia hi vọng lé loi trong biển trời đen tối.
Nếu đối lại là bà thời còn gái chắc sẽ không bao giờ làm được như Mộng Nhiên.
Cạch.
- Hai mẹ con bàn chuyện gì đó? Đang nói xấu ba à?
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, ba cô một thân lịch lãm, cao ráo khoác trên người chiếc áo blouse trắng bước vào. Trên tay còn xách thêm một giỏ trái cây mọng nước vô cùng bắt mắt khiến Mộng Nhiên nổi cơn thèm thuồng muốn chảy cả ke. Cô vươn tay ra, hớn hở muốn nhận lấy thì...
- Của mẹ, bụng dạ con còn yếu. Chỉ được ăn cháo trắng thôi cưng.
Mộng Nhiên: "..."
Gương mặt của cô con gái đã tối sầm, đen như đít nồi, khoé môi co giật chẳng nói nên lời. Tại sao ban đầu ông ấy không đưa thẳng nó cho mẹ, mà lại hướng về phía cô. Lại còn đợi cô sắp ôm được cái giỏ vào người thì mới quay xe, Mộng Nhiên vừa quê vừa hụt hẫn vô cùng.
- Anh đến rồi thì ở với con bé đi, em về nhà một chút.
Chồng đã xuất hiện, bà ấy an tâm giao con gái lại cho ông còn mình về nhà tắm rửa. Mộng Nhiên đợi mẹ ra khỏi phòng liền cất tiếng hỏi ba.
- Ba có... đánh anh Dật không ạ?
Cô ấp a ấp úng, thẹn thùng thiếu nữ khi lại trực tiếp hỏi về anh như thế, nhưng đây là vấn đề mà cô lo lắng nhất bây giờ. Lần trước cô chỉ bị xây xát mà ba đã đánh anh thừa sống thiếu chết, lần này cô gặp nguy hiểm đến tánh mạng có khi nào ông ấy đã giết hay giam giữ Tử Dật nên anh mới không thể đến đây thăm cô?
- Không có. Ba không có làm gì anh Dật của con.
- Tại sao?
- Còn hỏi tại sao? Bộ con muốn ba phải đánh nó à?
Mộng Nhiên mất hồn, biết mình vạ miệng liền điên cuồng lắc đầu. Cô không cần biết tại sao nữa, chỉ cần anh lành lặn cũng coi như trút được một phần gánh nặng trong lòng cô rồi.
- Không buồn, vài phút nữa Tử Dật sẽ đến thôi.
- Con nào có, nhưng mà sao ba biết?
Mộng Nhiên không bề nói mình thế nào mà ông ấy lại nhìn thấu, còn chẳng ngại là vạch trần tất cả khiến Mộng Nhiên xấu hổ không thôi. Mặc dù là vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn ra sức chối bỏ, níu kéo lại danh dự cho bản thân, thế mà lại đâu vào đó mất rồi.
- Ba đoán đại thôi...
Ting.
/ Sân thượng có bệnh nhân muốn tự tử. /
- Bây giờ ba phải đi rồi, ở đầu giường có một chiếc nút, muốn gọi y tá thì con cứ nhấn vào đó nhé.
Kha Luân được giao nhiệm vụ canh chừng cô, nhưng bỗng dưng ông nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp, mạng người quan trọng, thời gian cấp bách nên ông không thể giải thích với Mộng Nhiên. Chỉ có thể dặn dò đôi lời rồi chạy đi thật nhanh
- Chán quá... ra hành lang đi dạo vậy.
Cô ngồi thơ thẩn, đếm hoa trên áo cũng đã được mười phút thì bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt. Không có điện thoại, cũng chẳng có nỗi một ai bầu bạn, cả căn phòng rộng lớn thế này lại không có thứ gì khiến coi thích thú nên Mộng Nhiên quyết định sẽ tự mình đi tìm kiếm niềm vui.
- Ui...
Mộng Nhiên khó khăn trèo xuống, được một nửa quá trình thì chân cô va vào thành giường, tuy không mạnh nhưng nó vẫn đang bị chấn thương, khiến cô không khí xuýt xoa, nhăn mặt vì đau đớn.
- Hé hé, được rồi.
Mọi sự nổ lực đều đã được đền đáp, Mộng Nhiên thành công chạm được lòng bàn chân chính mặt sàn. Cô với lấy cây nạng, dùng nó làm dụng cụ chống đỡ mà chập chững bước đi.
- Tử Dật!!
Quá thật quyết định đi ra ngoài này thật sáng suốt. Vừa ra đến cửa, cô ló đầu ra nhìn đã thấy được Tử Dât. Anh đừng cách cô không xa, nhưng dường như chẳng có ý định tiếp bước, anh tựa người vào vách tường, tay cầm điếu thuốc như chờ đợi một ai đó.
Nhưng Mộng Nhiên cũng không nghĩ nhiều, cô ngay lập tức gọi, rồi vứt luôn cây nạng vướng víu nhảy lò cò đến chỗ anh.
- Mộng Nhiên?
Anh giật mình, theo phản xạ quay đầu. Nhưng cách mà anh nhìn cô có chút gì đó không đúng, trên gương mặt hiện rõ sự thấp thỏm, âu lo như biểu cảm của những ông chồng vụng trộm nhưng lại bị vợ bắt ghen.
- Dật... em xong rồi, chúng ta đi thôi.
Còn một lần nhảy nữa thôi là cô ôm được anh rồi, vậy mà bỗng dưng từ trong góc khuất của bức tường có một cô gái bước ra, cô ta nhanh nhẹn vòng tay sang ôm lấy bắp tay của Tử Dật. Mộng Nhiên bất động, sững sốt khi bị cô ấy hớt mất tay trên.
Cô ấy cũng được mặc đồng phục bệnh nhân giống với Mộng Nhiên. Cổ quấn chăn, chân đeo vớ để giữ ấm, da dẻ tái nhợt, mặt mày yếu ớt, thiếu sức sống khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy sót thương, muốn được che chắn, bảo vệ.
- Cô ấy là...
- Xin chào, tôi là Tuyết Ninh.
- Ồ...
Mộng Nhiên ngơ ngác gật đầu, miệng vô thức ồ lên một tiếng. Khi vừa bắt gặp cô ấy trong lòng Mộng Nhiên đã sinh ra cảm giác thân quen khó tả, như từng gặp ở đâu nhưng chẳng thể nhớ ra được.
Cho đến khi cậu tên Tuyết Ninh vang lên thì Mộng Nhiên mới biết linh cảm của mình đã đúng, cô ấy là người dùng ánh mắt căm thù, gườm liếc Mộng Nhiên ở cô nhi viện mấy năm về trước.
Nhưng tại sao Tử Dật và Tuyết Ninh lại đi cùng nhau với là vấn đề nan giải.
- Thật ngại quá, mong cô không để bụng.
Tuyết Ninh bày ra dáng vé áy náy, cầu khẩn như vừa làm điều quá đáng với Mộng Nhiên. Khoé mắt cô ta ươn ướt, nhìn vào Mộng Nhiên mà nói lên những lời vu vơ, không rõ ràng.
- Cũng tại tôi mà cả ba ngày nay anh ấy không thể đến thăm...
- Tuyết Ninh câm miệng!!
Tử Dật chính xác là chột dạ, anh lớn tiếng quát to, cắt ngang rồi nhảy vào họng cô ta. Nhưng có lẽ anh đã quá chủ quan nên đã chậm mất một bước, lời cần nghe cũng đã lọt tai không thiếu một chữ, cho dù Tuyết Ninh có nói nữa hay không cũng chẳng còn tác dụng.
- Đứng nhiều không tốt, để tôi bế tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi.
Tử Dật không đợi chờ Mộng Nhiên đồng ý, ang đã mau chóng cúi người ắm bổng rồi nhanh chân chạy vào nơi cô vừa đi ra.
Tuyết Ninh bị bỏ lại sau lưng nhưng cô ta không hề bức bối, còn lợi dụng cả tầm nhìn bị che khuất của Tử Dật mà nhếch mép cười đều với Mộng Nhiên.
[...]
- Vì Tuyết Ninh bệnh nên tôi mới phải ở cạnh em ấy, chỉ có như vậy thôi tiểu thư đừng buồn.
Vào bên trong phòng, Tử Dật đặt cô ngồi lên trên giường. Quan hệ giữa hai người chỉ đang ở mức độ chủ tớ bình thường, anh không có trách nhiệm phải giải thích với Mộng Nhiên. Thế mà anh lại không thích cái cảm giác khi bị Mộng Nhiên hiểu lầm, đã không tự chủ được mà nói ra lý do đằng sau. Nhưng anh càng nói càng sai rồi thì phải, Mộng Nhiên không những không nguôi ngoai, ngược lại còn phát rồ, nhảy dựng lên, khóc lớn mà ăn vạ.
- Anh là đồ đáng ghét, cô ấy bệnh, em cũng bệnh. Vậy mà anh lại chỉ quan tâm cô ấy, bỏ mặc em... hức... hức.
Mộng Nhiên nấc lên, cô nghẹn ngào nói trong nước mắt.
- Khoảng thời gian chúng ta tiếp xúc không dài, nhưng cũng không ngắn, chẳng lẽ trong mấy năm qua vị trí của em trong lòng anh vẫn luôn thấp hơn cô ấy nhiều đến thế sao?
Mộng Nhiên biết hơn thua, đố kị với người con gái khác là không nên. Anh và cô lại chẳng phải vợ chồng, tình nhân, nhưng cô không muốn che giấu đi những gì mà mình nghĩ trong lòng.
Giả sử khoảng trống trong trái tim anh được chia làm mười phần, thì cô ít nhất cũng phải được ba phần. Vậy mà anh lại nhẫn tâm không dành ra được năm phút để nhìn cô lấy một lần trong suốt 72 giờ đồng hồ.
- Hic...
- Không phải, không phải những gì tiểu thư đã nghĩ, cả hai người đều bệnh nhưng tiểu thư đã được an toàn, còn Tuyết Ninh thì không.
- Em ấy bị ung thư tủy, cần phải thực hiện ghép tủy càng nhanh càng tốt. Nhưng việc để tìm ra một người hiến tủy có kết quả tương thích với người ghép thì không dễ dàng
- Tôi chăm sóc Tuyết Ninh là thật, nhưng phần lớn thời gian đều dành để đi tìm kiếm người hiến tủy. Không hoàn toàn ở bên em ấy cả ba ngày. Và tôi thề rằng là tôi có ghé qua đây vào giấc khuya, nhưng chỉ đứng bên ngoài dòm vào.
Mộng Nhiên là người có tính hay đa nghi, nhưng kì lạ là cô rất dễ tin vào những lời giải thích chân thật, êm tai, suôn mượt, nghe qua chẳng thấy một chút giả dối nào như Tử Dật vừa trình bày.
Cùng với bộ dạng bệnh tật của Tuyết Ninh cũng đủ khiến Mộng Nhiên mụ mị, dễ dàng tin tưởng Tử Dật. Cô mím môi ngưng khóc, ngã người đến trước ôm lấy thắt eo của anh. Dụi dụi cả khuôn mặt dàn dụa nước mắt nước mũi vào áo sơ mi trắng sạch đẹp.
- Hic... vậy anh đã tìm được chưa?
- Rồi... lúc nãy tôi vừa đưa em ấy đi thực hiện các thủ tục xét nghiệm máu và kiểm tra sức khỏe. Vào chiều nay sẽ lên bàn phẫu thuật.