- Huhu...Em thà ở trên đó bị bọn họ đánh chết, còn hơn phải tan xương nát thịt dưới này cùng với anh đó Tử Dật.
Ngoài bóng tối thì độ cao cũng là một nỗi sợ ám ảnh với Mộng Nhiên. Bình thường chỉ cần đứng ở nơi hai mét thì tay chân của cô đã trở nên bủn rủn, đổ mồ hôi lạnh hết rồi. Đằng này lại phải gieo mình từ tầng mười lăm xuống đất, nếu không vì mặt mũi thì Mộng Nhiên đã tè dầm rồi chẳng nên.
- Em có tin anh không?
- Khônggg.
Đến giờ phút ly biệt, kịch tính như thế này mà Tử Dật vẫn còn hơi sức để hỏi những câu luyên thuyên, vớ vẩn với cô. Mộng Nhiên nhắm mắt nhắm mũi mà thẳng thừng đáp trả, không cho anh một miếng danh dự nào cả.
Mà cho dù Mộng Nhiên muốn tin cũng không dám tin, anh là người trần mắt thịt, chứ không phải nhân vật chính của các bộ phim anh hùng được thần thánh hoá. Nhẹ thì gãy cả tứ chi, sống cuộc đời thực vật, nặng thì đi hít mùi đất với tổ tiên chứ không thể nào an toàn khi rơi từ độ cao chết người như vậy được.
- Ông bà ơi độ con với, Nhiên Nhiên muốn sống, muốn lấy chồng chứ không muốn chết ở cái tuổi còn trẻ thế này đâu ạ.
Trước những lời cầu khẩn đầy hài hước của Mộng Nhiên đã khiến Tử Dật không nhịn được mà phì cười. Nhóc con này ban nãy còn to gan đánh người, vậy mà bây giờ đãcụp đuôi như một chú cún con rồi.
- Có anh ở đây, em không chết được.
Nhìn Mộng Nhiên thật tâm như thế anh cũng không chọc ghẹo cô nữa. Anh ôm cô chặt hơn, sau đó cuối đầu thăm dò độ cao. Đợi đến lúc chỉ còn hai tầng lầu nữa là tiếp đất, anh liền rút từ trong đai quần ra một khẩu súng ngắn, nhắm thẳng vào lan can tầng ba mà bóp cò.
Phựt.
Tiếng súng ống vang lên, nhưng điều kì lạ là không phải những thứ âm thanh đùng đùng, hầm hổ đặc trưng của súng đạn mà lại là một tiếng phựt vô cùng êm tai.
Sau đó Mộng Nhiên liền có cảm giác cơ thể mình bị một lực đàn hồi giật ngược lên trên, nhưng không đáng kể để tạo áp lực gây tổn thương phần mềm. Chưa đầy năm giây sau thì liền chuyển sang trạng thái lắc lư qua lại như một con lắc trong các đồng hồ treo tường.
- Em mở mắt ra được rồi.
Tử Dật đột nhiên sáp đến, anh ghé sát đến mức Mộng Nhiên phải rùng mình vì những sợi lông tơ trên vành tai cứ có cảm giác đã chạm vào bờ môi ấm áp ấy.
- An toàn rồi sao?
Mộng Nhiên chậm rãi hé đôi mi ra quan sát khung cảnh xung quanh. Trên dưới trái phải cô không chừa một chỗ nào.
Nhìn thấy mọi người bên dưới chỉ cách mình một đoạn nhỏ thì Mộng Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, thoải mái đánh tan mọi âu lo trong lòng.
- Ồ... thì ra là anh có mang theo súng bắn dây à? Vậy mà không nói sớm để em yên tâm.
Mộng Nhiên liếc xéo Tử Dật, cô còn tùy tiện ra tay đánh người. Chỉ vì bị doạ mà cô quên mất tiêu trên người anh lúc nào cũng được trang bị những món đồ độc lạ như vầy hết.
Điển hình là khẩu súng bắn dây gì đó mà anh đang giữ lấy kia. Nó là súng lục, súng ngắn bình thường nhưng đã được anh đem đi nâng cấp, cải biên thêm những tính năng mới. Sau mấy tuần mầy mò, anh đã biến nó thành một thiết bị ba trong một. Khi vừa có thể vừa bắn ra đạn đồng, vừa phóng ra được dây móc, hoặc đôi lúc cũng xem nó như là một món đồ chơi bắn ra kẹo mút để trêu đùa Mộng Nhiên.
- Mọi người nhìn kìa...anh thả em xuống đi.
Người ngoài nhìn chỉ là một cái cớ, nguyên nhân thật sự khiến Mộng Nhiên đòi xuống là vì tư thế bây giờ giữa anh và cô rất kì cục. Sống đến từng tuổi này rồi, tuy không rành rọt trong chuyện đôi lứa, tình cảm nhưng Mộng Nhiên cũng đã nhận thức được giữa nam và nữ thì nên giữ một khoảng cách nhất định.
Thế mà hiện tại cô đang ngồi chình ình trên đai thắt lưng của Tử Dật, lại trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy làm Mộng Nhiên vô cùng lúng túng, khó xử.
- Ừm.
Tử Dật lắc nhẹ khẩu súng, dây cước được bắn ra liền tự động thu về. Sau đó anh ôm Mộng Nhiên tiếp đất một cách an toàn.
[...]
Tối hôm ấy.
- Ui chao...sáng nắng muốn bể cái đầu mà tối lại đổ mưa giông thế này.
Mộng Nhiên vừa làm xong đống bài tập mà giáo viên giao về nhà, nhìn sang đồng hồ thấy vẫn còn sớm chán nên định sẽ nghịch điện thoại một tí rồi mới đi ngủ.
Nhưng còn chưa được mười phút thì tiếng mưa tí tách, nặng hạt đã vang lên. Sấm chớp cũng không chịu thua mà nổ đùng đùng theo sau, cả hai hoà quyện tạo nên một bảng hoà âm đầy phong ba, hùng hồn.
- Nhà của Thanh Thanh phá sản rồi?
Mộng Nhiên không sợ mưa vì đã có đèn. Cô ung dung đung đưa hai chân, vừa hát hò vừa lướt xem bảng tin trên mạng xã hội. Bất chợt dòng hot search đỏ lòm với tựa đề " Thanh Gia phá sản " đập thẳng vào tầm mắt của Mộng Nhiên.
- Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!
Mộng Nhiên trề môi, thản nhiên nhún vai. Là một câu nói vô tình nhưng lại được Mộng Nhiên thoát ra một cách nhẹ tênh, như là lẽ thường tình. Bởi chuyện này Mộng Nhiên cũng đã lường trước được từ khi trở về nhà, chỉ là không ngờ Thanh Gia lại tán gia bại sản nhanh đến như vậy, còn chưa đợi qua ngày vậy mà đã bị gạch tên khỏi giới thượng lưu rồi.
Ting!
Trong lúc Mộng Nhiên vẫn còn trầm ngâm bởi những tin tức ấy thì bóng chat của Thanh Thanh đột nhiên nhảy vào giữa màn hình điện thoại, nhưng cô lại không kiểm tra mà trực tiếp kéo xuống dưới bỏ đi.
- Muộn rồi.
Mộng Nhiên thở ra, rồi ụp điện thoại xuống nệm quyết định không xem nữa. Bởi không cần đọc tin nhắn thì Mộng Nhiên cũng đã đoán ra được phần nào nội dung.
Nếu như ban đầu Thanh Thanh thôi làm mấy cái trò trẻ con, đừng gây sự với cô thì sẽ không có kết cục thê thảm như vậy. Bây giờ xin lỗi, cầu giúp đỡ thì cũng còn nghĩa lý gì. Bởi chuyện riêng của người lớn Mộng Nhiên không có quyền quyết định.
- Mình đóng cửa sổ rồi mà nhỉ?
Tiếng lạch cạch của những cánh cửa sổ ập vào nhau đã thu hút sự chú ý của Mộng Nhiên. Cô có chút hoài nghi nhân sinh trong lòng, rồi lại tự suy diễn ra những điều vớ vẩn suýt tí nữa thì tự dọa chính mình.
- Chắc là do gió bật ra, thôi thì đi đóng lại vậy.
Mộng Nhiên tự an ủi, trấn an bản thân. Cô xỏ đôi dép con thỏ màu tím được đặt ngay ngắn dưới sàn nhà, bước chân cà nhắc, mệt mỏi bước đến ô cửa sổ.