Nghiệp Duyên Hóa Định Mệnh

Chương 4



Cô quay về phòng mình, căn phòng anh kêu người sắp xếp cho cô kế phòng người giúp việc, đó là 1 căn phòng vừa nhỏ vừa chật, phòng có để được mỗi chiếc giường nhỏ và 1 cái bàn nhỏ, đồ cô không nhiều chỉ có 2 cái vali nhỏ nên để trong đó luôn, cô không hề để ý đến việc mình ở phòng của người giúp việc, Nhưng anh đang say rượu cô sao yên lòng mà đi nghỉ được thấy thế liền chạy vào bếp pha 1 ly trà giả rượu đem lên phòng cho anh, nhưng nhớ lại những lời ra lệnh nên đành làm phiền nhờ chị Phương giúp việc đem lên phòng cho anh.

Vì hôm qua cứ lo cho anh mà đi qua đi lại trước cửa phòng mấy lần nên không chợp mắt được nhiêu thì trời đã sáng.

Anh sống trong quân ngũ nên quen dậy từ rất sớm, còn cô thì lại ngủ quên mà 3 chân 4 cẳng chạy chạy hối hả mà không ăn sáng.

Thiếu phu nhân người không ăn sáng sao – chị Phương giúp việc liền chạy ra hỏi

Dạ, e trễ học rồi, chút vô trường e kiếm gì ăn lót dạ là được rồi chị

Anh thấy vậy liền hỏi

Cô ấy bị gì mà lại chậy như chối chết vậy

Dạ, thiếu phu nhân bị trễ giờ học á cậu – chị Phương giúp việc trả lời

Hôm qua cậu say rượu, thiếu phu nhân lo lắng cứ đi qua đi lại trước cửa phòng nên bị mất ngủ - chị giải thích thêm cho anh hiểu

À

Anh cứ ngồi thắc mắc sau cô ấy phải thức canh mình để làm gì, say chứ có phải bệnh đâu mà cần người chăm sóc, Nhưng cô lại nghĩ khác vì là chồng mình nên dù không có tình cảm cũng phải làm tròn trách nhiệm

Lúc đến trường đã thấy 2 người bạn thân đang đứng trước cổng trường, thấy cô thì liên lôi tay kéo chân vào lớp liền

cô cứ ngồi gật gù, thấy thế 2 đứa bạn hùa nhau chọc cô:

Ê nhỏ kia, tối hôm qua bộ 2 vợ chồng làm dữ lắm không ngủ luôn hả sao sáng nay cái bản mặt mày không có miếng mùa xuân vậy? - Linh Linh trêu ghẹo



Đúng rùi, có chồng đẹp thì phải hết mình chứ - má Minh “ bống xà bang” nói

Có đâu má ơi, hôm qua ông tướng già đi uống rượu say tới khuya mới về, vậy mà còn không cho tao bước vô phòng của ổng nữa nên tao cứ lo không ngủ được – cô thật thà kể một mạch về chuyện hôm qua

2 đứa bạn cô nó nhìn cô trân trân, nhưng không thể tin vào tai mình.

Chời ! mày nói chơi hay nói giỡn hả Uyển Nhi – thằng Minh không tin vào tai mình liền hỏi lại

Thiệt mà! Mà tao với ông tướng già đâu có tình cảm gì thì làm gì có xảy ra chuyện gì – cô cười trả lời

T..h..ô..i.. mà vậy cũng tốt, để sau này có gì xảy ra thì mày còn có cái bước thêm bước nữa – thằng Minh nói tỉnh bơi rồi cười ha hả.

2 đứa bây có im ngày không, người ta nghe hết bây giờ, chuyện tao lấy chồng là bí mật, tụi mầy bép xép ông tướng già mà biết là ổng cắt lưỡi tao đó – cô liền láy tay bụm miệng thẳng quỷ Minh lại.

Tuy là 1 người ít nói nhưng gặp phải 2 cái đứa này là phải khai khẩu mới nói lại tụi nó.

Ê, mà có gì ăn không cho tao miếng coi đói quá, sáng thức trễ chạy gần chết – cô làm bộ mặt tội nghiệp xin đồ ăn

Nói vừa dứt câu thì giáo viên bước vào lớp, cả buổi cô không tiếp thu được gì vì do quá buồn ngủ. Sau giờ tan học cô vẫn đi bộ về nhà, cô ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ dùng cá nhân thì tình cờ thấy người ta đăng thông báo tuyển dụng cô liền hỏi và xin liền việc này, thế là cô đã tìm được việc làm thêm để thêm có tiền sinh hoạt.

Về đến nhà cô lại lao vào bếp, phụ chị Phương nấu cơm tối, nhưng tối đó anh không về mà ở lại trong quân doanh, cô đợi anh tới khuya không thấy anh về thì nhờ chị Phương điện cho anh. Chị Phương biết anh khó tính đang làm việc không thích ai điện thoại nên nào dám điện.

Thấy thế cô lấy tập sách ra phòng khách xem bài, cô mãi mê xem bài mà quên mất thời gian, xem lại đồng hồ thì thấy khuya rồi nên bỏ bụng đại cái gì đó rồi đi ngủ.

Công việc của anh thì chuyên về huấn luyện đội ngũ chuyên nghiệp nên thường sẽ ở doanh trại ít khi về nhà, cô chẳng biết về công việc của anh đi đi về về như thế nào mỗi ngày đều ít ăn bữa sáng ở nhà còn bữa tối thì ngày nào cũng đợi anh về ăn cùng, trong lúc đợi thì cô lấy tập sách ra ngoài phòng khách vừa học vừa đợi hay bật tivi cài phim ngôn tình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.