Nửa đêm đang ngủ, Quách Mẫn Nghi cứ một chút lại cựa quậy người, vô tình khiến cho Hắc Phàm nằm bên cạnh cũng bị thức giấc theo. Ngay khi cô nghiêng người xoay lưng về phía anh, anh liền nhổm người dậy giơ tay bật đèn ngủ.
Hắc Phàm cúi đầu về trước giơ tay sờ mặt của Quách Mẫn Nghi, nhìn giữa hai đầu chân mày của cô hơi cau lại, anh vừa bóp bóp cánh tay cô, vừa lo lắng hỏi: “Em khó chịu chỗ nào sao?”
Quách Mẫn Nghi vẫn nhắm mắt nằm yên một chỗ, khẽ cất giọng khàn đặc đáp trong mơ màng: “Người em ê ẩm lắm, tay chân cũng nhức nữa.”
Nghe Quách Mẫn Nghi trả lời, Hắc Phàm bỗng im lặng nhìn cô chằm chằm. Sau một hồi nghĩ ngợi, anh nhẹ giọng hỏi tiếp: “Hình như em gần đến tháng rồi phải không?”
Lúc này Quách Mẫn Nghi như bừng tỉnh mở mắt nhìn qua anh, sau đó gật đầu thừa nhận.
“Đợi một lát, anh đi pha nước thảo dược cho em ngâm chân.” Vừa nói Hắc Phàm vừa ngồi dậy, tuy nhiên anh còn chưa rời khỏi giường thì miệng đã tiếp tục lèm bèm: “Trễ thêm mấy tuần có phải tốt hơn không.”
Nghe thấy những gì Hắc Phàm nói, Quách Mẫn Nghi dõi mắt theo anh, buộc miệng hỏi: “Tốt cái gì chứ?”
Hắc Phàm không quay người lại, anh vẫn đi thẳng về phía nhà tắm, nhấn giọng đáp: “Gia tăng quân số!”
Hiểu ra những gì Hắc Phàm đang ám chỉ, Quách Mẫn Nghi không nhịn được bật cười, nhưng chưa đến ba giây nụ cười trên môi cô lập tức vụt tắt, biểu cảm cũng trở nên vô cùng tỉnh táo.
Sinh con cho anh để gia tăng quân số? Không được! Cô không phải là vợ anh.
Sau khi bật đèn phòng và mang nước thảo dược ra cho Quách Mẫn Nghi ngâm chân, Hắc Phàm đi xuống dưới nhà lấy thêm nước ấm cho cô uống giữ nhiệt.
Lúc Hắc Phàm trở vào phòng, Quách Mẫn Nghi vật và vật vờ như người không có xương sống ngồi ở mép giường ngâm chân. Anh buồn cười bước đến, giơ một tay giữ sau gáy cô để cơ thể không lắc lư, tiếp đó mới đưa sát miệng ly đến miệng cô.
Cho Quách Mẫn Nghi uống nước xong, Hắc Phàm đặt ly lên mặt tủ đầu giường, sẵn tiện mở tủ áp tường gần đó, bấm mật khẩu được khóa cẩn thận chỉ để lấy một túi hạt dẻ được cô giấu bên trong ra.
Vừa quay lại chỗ của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm vừa xé đường niêm phong mở túi hạt dẻ đưa cho cô. Đợi khi Quách Mẫn Nghi cầm lấy, anh khẽ giơ tay sờ mặt cô, quan tâm hỏi: “Bụng dưới của em có đau không?”
“Chỉ đau một chút.” Tuy miệng đáp nhưng ánh mắt của Quách Mẫn Nghi chỉ chú tâm vào túi hạt dẻ trong tay, sau một hồi lựa chọn cô bóc một hạt giơ lên trước mặt anh: “Có hạt này nhỏ nhất, miễn cưỡng cho anh nè.”
Hắc Phàm cúi người há miệng ngậm lấy hạt dẻ trong tay cô, đồ ăn trong miệng rồi mới dám chê bai: “Cảm ơn tình thương bao la của em.”
“Không cần khách sáo.”
Quách Mẫn Nghi thản nhiên lên tiếng đáp, hoàn toàn không để ý đến lời nói mang theo hàm ý của Hắc Phàm. Anh cũng hết cách, chỉ biết lẳng lặng vòng ra phía sau lưng Quách Mẫn Nghi, dùng thân thể bao bọc lấy cô.
Do cổ họng đang không khỏe, Quách Mẫn Nghi dù thích cũng không thể ăn nhiều hạt dẻ gây khô họng. Có điều, sau khi vừa cất túi hạt dẻ sang một bên, dáng vẻ vừa có sức sống của cô lại chuyển thành mệt mỏi, uể oải dựa lưng vào người Hắc Phàm.
Không gian yên lặng trôi qua một lúc, Hắc Phàm từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu nhìn Quách Mẫn Nghi trong vòng tay mình, cảm giác đắn đo dần lớn lên.
Anh bất giác vòng hai tay ôm chặt lấy Quách Mẫn Nghi, chậm chạp lên tiếng gọi: “Mẫn Nghi.”
Quách Mẫn Nghi không đáp cũng không ngẩng mặt lên, dường như đang thiu ngủ bị làm tỉnh giấc, nên hàng lông mi rũ xuống của cô liền chuyển động hướng lên.
Càng đáng nói hơn, nhân lúc tinh thần Quách Mẫn Nghi không tỉnh táo, Hắc Phàm nhanh chóng chớp thời cơ ngỏ lời: “Anh không muốn giữa chúng ta chỉ dừng lại ở mối quan hệ chủ tớ.”
Tức khắc không chỉ toàn bộ thân thể, mà ngay cả hàng mi của Quách Mẫn Nghi đều lập tức bất động, cảm giác căng thẳng xen lẫn hồi hộp cũng dâng trào khiến nhịp tim dưới ngực cô tăng nhanh.
Thậm chí, từ phía sau lưng Quách Mẫn Nghi còn truyền tới nhịp đập mạnh mẽ hơn nữa của Hắc Phàm.
Trôi qua vài phút tĩnh lặng, Quách Mẫn Nghi không phản ứng cũng không phản hồi, Hắc Phàm dù nóng vội nhưng bên ngoài vẫn duy trì sự bình tĩnh. Anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, nhẹ nhàng dò hỏi: “Em để ý chuyện tuổi tác của anh sao?”
Không một giây suy nghĩ, Quách Mẫn Nghi đã vội lắc đầu phủ nhận. Tuy rằng bình thường cô thích dùng chuyện tuổi tác trêu chọc anh, nhưng khoảng cách con số bảy kia vốn không nhiều.
Riêng đối với Hắc Phàm, biết Quách Mẫn Nghi không để ý chuyện tuổi tác thì chắc chắn chỉ còn một lý do. Ngay khi suy nghĩ vừa hiện lên, anh không chần chừ hỏi thẳng: “Em để ý xuất thân giữa chúng ta?”
Lần này Quách Mẫn Nghi lại im lặng, tuy nhiên hàng mi của cô cụp xuống như muốn thay cho câu trả lời thừa nhận.
Qua một động thái nhỏ, Hắc Phàm đã xác định được rõ vấn đề. Vòng tay anh ôm người cô khẽ siết chặt thêm một chút, đầu cũng cúi sâu đặt cằm lên vai cô, thấp giọng thỏ thẻ tâm sự.
“Xuất thân giữa chúng ta chẳng phải rất giống nhau sao? Cùng trưởng thành trong gia đình thiếu đi tình thân thật sự, cùng có một người cha tệ bạc, cùng có một người mẹ cam chịu.”
Nghe Hắc Phàm nói xong, Quách Mẫn Nghi vô thức thở dài một hơi, cuối cùng cũng không kìm được đáp lại: “Nhưng anh sinh ra đã là thiếu gia con nhà giàu, đi xe sang, ở nhà cao cửa rộng, thế giới mà anh sống hoàn toàn đối lập lại thế giới của em. Vả lại...”
Nửa chừng Quách Mẫn Nghi chợt ngập ngừng, ý thức của cô giờ đây lại tỉnh táo hơn bao giờ hết: “Vì suốt nhiều năm qua, anh chỉ lo học hành và phấn đấu làm việc, em là cô gái duy nhất kề cận bên anh nên mới khiến anh có cảm giác rung động. Nhưng sau này anh thành công ngoài xã hội, cơ hội tiếp xúc với những cô gái khác cũng nhiều hơn, khi đó anh sẽ nhận ra, tình cảm anh dành cho em không phải như anh nghĩ.”
Càng về sau giọng nói của Quách Mẫn Nghi có hơi run lên vì cảm xúc dâng trào, ngay cả viền mắt cũng đỏ lên.
Bất giác, cô cong môi cười nhạt, điềm tĩnh tiếp lời: “Em đã từng nghe phu nhân kể về tuổi trẻ. Hắc gia khi ấy thật lòng yêu phu nhân nhưng cũng không kém tham vọng về quyền tài. Đến khi đạt được thành tựu, tình yêu mà Hắc gia hứa hẹn với phu nhân trở thành gió thoảng, bên cạnh ông ấy đã thay thế bằng một cô gái trẻ đẹp khác.”
Thật ra, Hắc Phàm giống như lão Hắc, tuổi trẻ yêu đương hết lòng nhưng tham vọng về quyền tài luôn đi song song. Chính vì lẽ đó, Quách Mẫn Nghi sợ rằng có ngày Hắc Phàm sẽ trở thành lão Hắc thứ hai.
Lắng nghe những gì Quách Mẫn Nghi giãi bày, Hắc Phàm hiểu được tâm tư giấu kín của cô. Anh càng hiểu thêm, hứa hẹn thề thốt sẽ không thể khiến cô đủ lòng tin vào tình cảm hiện tại.
Thế nên thay vì cố chứng minh, Hắc Phàm lại điềm nhiên đưa ra phương thức lấy độc trị độc: “Em nói phải, xã hội ngoài kia đầy rẫy cám dỗ, ngay chính anh cũng không biết được sau này bản thân sẽ thay đổi ra sao. Nhưng anh có thể khẳng định, em là người duy nhất đáng tin tưởng để giúp anh tránh khỏi cạm bẫy.”
Hắc Phàm đã nói đến mức này, nếu Quách Mẫn Nghi nói “em không thể” thì chẳng khác nào nhẫn tâm vô ơn khi biết anh đi vào con đường sai lại không ngăn cản.
Cô khẽ thở ra một hơi, nhỏ giọng càm ràm: “Lúc nào cũng chỉ biết dồn người ta vào đường cùng.”
Đạt được mục đích, nụ cười thỏa mãn mang theo chút gian xảo nở rộ trên môi Hắc Phàm. Không lãng phí thêm thời gian, anh thuận theo tấn công bằng giọng điệu nịnh bợ: “Thế người ta có đồng ý làm bạn gái người này không?”
Cảm xúc trong Quách Mẫn Nghi sớm đã lâng lâng, tuy miệng cười nhưng vẫn không nhịn được dùng khuỷu tay thúc vào người anh oán trách: “Đáng ghét!”