Song song cùng thời điểm, trong phòng họp tại công ty JDV chìm trong sự im lặng căng thẳng. Trên màn hình chiếu liên tục nhảy ra những hình ảnh Hắc Phàm cùng Trần Phi bị chụp trộm ở chung cư trước đó, cuối cùng còn xuất hiện một tờ ảnh chụp kết quả khám sức khỏe của Hắc Phàm cách đây hai tháng.
Vốn dĩ là một cuộc họp đề bạt vị trí Tổng giám đốc bị bỏ trống, tuy nhiên vào thời khắc cổ đông chọn lựa giữa Hắc Phàm và lão Hắc lại xuất hiện thông tin bất lợi về phía anh.
Thế nhưng, trong khi mọi người trong phòng họp cau mày xì xầm đắn đo, Hắc Phàm lại vô cùng thản nhiên nhìn về phía lão Hắc ngồi ở đầu bàn đối diện. Tuy trước đó ông ta hứa với mẹ anh rằng không làm hại đến anh, nhưng tiền tài và quyền lực thì phải tranh giành đến cùng.
Hắc Phàm đã dự tính cho ngày quan trọng này, thế nên anh cũng đã sớm đề phòng lão Hắc chơi chiêu bẩn. Chưa kể anh còn thừa biết được, Hoa Châu và Tô Hải đã rất tự tin cho rằng những hình ảnh ăn chơi kia có thể gián tiếp đánh bại anh.
Nhưng thế cờ này, Hắc Phàm đã đi trước một bước.
Trần Phi ngồi cạnh Hắc Phàm cũng đưa mắt quan sát lão Hắc, khi anh ta và anh chạm mắt nhau, cả hai âm thầm nhướng mày ăn ý.
Chỉ vài phút sau, Hắc Phàm lấy từ trong xấp tài liệu trước mặt ra hai tờ giấy, anh đứng lên bước về phía bảng chiếu, hướng mặt về hai hàng người ngồi hai bên bàn hình chữ nhật.
Trước ánh mắt của nhiều người, Hắc Phàm không chút lo lắng, ngược lại còn bình thản giơ ngang tờ giấy hướng xuống phía dưới, dõng dạc tuyên bố: “Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi sáu tháng trước và bảy ngày trước, bên trên có mộc đỏ xác nhận của bệnh viện trung ương thành phố, nếu có bất kỳ nghi vấn về tính xác thực, các vị có thể liên hệ trực tiếp bệnh viện và công an điều tra vào xác nhận.”
Nói rồi Hắc Phàm đưa giấy cho Trần Phi truyền lần lượt cho từng người xem. Quả nhiên, mặt mày ai nấy đều tươi tỉnh trở lại, chỉ riêng lão Hắc ngồi sững sờ một chỗ không phản ứng.
Tờ giấy kết quả kiểm tra sức khỏe của Hắc Phàm được truyền một vòng, cuối cùng dừng lại trong tay lão Hắc. Nhìn sắc mặt đã tái xanh một nửa của ông ta, Hắc Phàm khẽ nhếch môi cười, kiêu ngạo phất cờ chiến thắng.
“Các vị, tôi không rõ vì sao những hình ảnh và kết quả giả này lại xuất hiện ở thời điểm tôi và cha tôi tranh chức Tổng giám đốc. Nhưng tôi tin, cha tôi rất thương tôi, ông ấy sẽ không để tôi phải chịu cực khổ, tôi cũng vậy.”
Trước lời nói ẩn ý của Hắc Phàm, không chỉ những người có mặt trong phòng họp mà ngay cả lão Hắc cũng nhìn anh không chớp mắt.
Khóe môi Hắc Phàm hơi cong lên tự cao, không để lão Hắc phải hồi hộp lên cơn đau tim, anh dứt khoát đưa ra lời đề nghị: “Tôi cũng không thể không cho cha tôi hạnh phúc, hiện tại tôi đã khỏe mạnh và đủ năng lực để đảm nhiệm trọng trách ông nội đã giao cho tôi trước đó. Còn cha tôi tuổi tác đã khá cao, vài tháng nữa ông ấy còn phải chào đón đứa con thứ hai ra đời với vợ nhỏ. Tôi nghĩ, đây là lúc thích hợp để cha tôi về hưu chăm lo cho vợ trẻ con mọn.”
Hắc Phàm đã khỏe mạnh và lấy lại năng lực sau thời gian bị hãm hại.
Hắc Phàm là người được Hắc lão gia tin tưởng giao trọng trách khi ông còn khỏe mạnh.
Lão Hắc vướng vào điều cấm kỵ, ngoại tình có con riêng, không thể toàn tâm toàn ý lo cho công ty.
Lão Hắc đã lớn tuổi, tốt hơn nên về hưu sớm.
Tất cả những trọng tâm vấn đề đều được gói gọn trong một lời, ngay khi nghe Hắc Phàm nói xong ai cũng gật gù tán thành, riêng lão Hắc giờ đây sắp thở không ra hơi.
Bầu không khí căng thẳng diễn ra một hồi lâu, khi cuộc họp kết thúc cũng đồng nghĩa với việc vị trí cao nhất trong ban giám đốc đã chính thức thuộc về Hắc Phàm.
Những thứ định sẵn thuộc về mình, sớm muộn cũng sẽ thuộc về mình.
Giờ đây, vị trí của lão Hắc lung lay sắp sửa ngồi không vững, đồng minh của ông ta trong công ty chắc chắn cũng không thể an tâm ngồi yên.
Trong lúc mọi người vây quanh Hắc Phàm chúc mừng hỏi han, lão Hắc lúc này vẫn còn ngồi thừ người một chỗ. Những thứ Hoa Châu cung cấp cho ông ta không những không thể giúp đỡ, ngược lại còn khiến ông ta chuẩn bị bay khỏi ghế Giám đốc điều hành.
Tuy nhiên bầu không khí náo nhiệt còn chưa kéo dài được bao lâu, Trần Phi sau khi nghe điện thoại vội chen vào đám đông đang vây quanh Hắc Phàm, kề tai anh thì thầm nói nhỏ: “Mẫn Nghi ở chỗ Tô Hải xảy ra chuyện rồi.”
Ngay tức khắc, sắc mặt vui vẻ của Hắc Phàm chuyển sang nghiêm trọng, mặc cho đỉnh vinh quang vừa chạm tới, anh không chút chần chừ, gấp gáp viện cớ nhanh chóng rời đi.
Khi Hắc Phàm và Trần Phi chạy đến chung cư, từ phía xa cả hai đã bắt gặp cửa nhà của Tô Hải bị gãy vỡ rơi khỏi vách tường. Còn Quách Mẫn Nghi hiện tại ngồi chổm ở hành lang, dựa lưng vào tường phía đối diện nhà Tô Hải. Ánh mắt lơ đễnh của cô từ đầu đến cuối, luôn nhìn chăm chăm vào trong nhà anh ta.