Nghịch Thiên Vương Phi

Chương 3: Đánh một trận thỏa thích



Mà vào đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ trong thành chạy về phía Phụng Vĩ Lạc, những nơi chạy qua mọi người đều tránh sang một bên.

Trong xe ngựa truyền đến một giọng nói đàn ông ồm ồm, ngôn từ phóng đãng mà hạ lưu:

"Thiên kim Phụng phủ? Ta thấy là lừa đảo thì đúng hơn, hôm nay là ngày đại hôn của thiên kim Phụng phủ và Lạc Vương điện hạ, ngươi sao có thể là thiên kim Phụng phủ được".

"Nghiêm công tử, là Nghiêm công tử, hôm nay mỹ nhân này đúng là đen đủi rồi...", có người nhận ra giọng nói của người trong xe ngựa.

"Nghiêm công tử là ai?"

"Nghiêm công tử mà ngươi cũng không biết ư? Con trai độc nhất của Nghiêm đại nhân phủ y kinh thành, là ác bá nổi danh khắp kinh thành, ỷ thế hiếp người, khi nam bá nữ, không việc ác nào là không làm..."

Bên tai Phụng Vĩ Lạc truyền đến tiếng thì thầm nho nhỏ, lính gác thành cũng không quan tâm đến việc xác định thân phận của Phụng Vĩ Lạc nữa mà xum xoe chạy tới.

Phụng Vĩ Lạc bất kể là thật hay giả thì cũng là một nữ tử thất thế, còn Nghiêm công tử này mới là người cần săn đón.

Quan sai khiêm nhường và nịnh nọt hành lễ: "Nghiêm công tử..."

"Ừ...", người đàn ông trong xe ngựa kiêu ngạo ừ một tiếng.

Màn cửa xe được tách ra, ngay sau đó là một người đàn ông bước chân phù phiếm, dáng người mập mạp, tai to mặt hớn, hai mắt húp híp xuống xe dưới sự dìu đỡ của nô bộc.

Người này toàn thân bốc ra mùi rượu, lắc lư loạng choạng đi về phía Phụng Vĩ Lạc: "Thiên kim Phụng gia? Để bổn công tử kiểm tra xem là thật hay giả nào".

Trong lúc nói chuyện, một bàn tay mập mạp như heo ngả ngớn vuốt về phía mặt Phụng Vĩ lạc, đưa gương mặt mập như heo nhìn lên mặt Phụng Vĩ Lạc.

Mùi rượu trộn với mùi son phấn, Phụng Vĩ Lạc đánh tới...

"Bốp...", Phụng Vĩ Lạc lùi về sau một bước, đánh một cái lên bàn tay của Nghiêm công tử: "Công tử, xin tự trọng".

"Tự trọng? Ồ ha ha, sao nàng biết công tử đây có tự trọng hay không, hay là cô nương tới thử xem sao? Để bổn công tử đè thử là biết bổn công tử có tự trọng hay không".

Bị Phụng Vĩ Lạc đánh, Nghiêm công tử này không hề tức giận, mà ngược lại còn lè lưỡi ra liếm và chỗ Phụng Vĩ Lạc vừa đánh, bộ dạng đó muốn bao nhiêu bỉ ổi có bấy nhiêu bỉ ổi.



Toàn thân Phụng Vĩ Lạc nổi da gà.

Người sao có thể ghê tởm đến mức độ này, con cháu nhà quan ở thời cổ đại này cũng quá bừa bãi rồi. Đám phú nhị đại thời hiện đại tuy cũng kiêu căng như vậy nhưng bên ngoài vẫn còn giả vờ che giấu đôi chút.

"Quả nhiên, quả nhiên là mỹ nhân, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng thơm. Sáng sớm nhận được tin tức nói ngoài cổng thành có một tiểu nương tử xinh đẹp đợi bổn công tử tới cứu giúp, quả đúng như vậy. Báu vật, tuyệt đối là báu vật, so với cô nương thanh lâu của Dạ Yến lầu thì còn xinh đẹp hơn ba phần".

Cái gì? Phụng Vĩ Lạc sững người, kiềm chế sự ghê tởm trong lòng, hỏi: "Có người thông báo cho ngươi tới ư?"

Hết lượt này tới lượt khác, quả đúng là hay, quả đúng là hay, xem ra hôm nay nàng không đi được rồi.

Đầu tiên là Uyển Âm sau đó là Nghiêm công tử này, đám người này muốn ép cho danh tiếng của nàng ô uế đến chết sao?

Nghiêm công tử bộ dạng háo sắc, gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, không có người thông báo thì bổn công tử tới đây sáng sớm làm gì?"

"Sao hả? Tiểu nương tử, đi với bổn công tử đi, bổn công tử bảo đảm sẽ không bạc đãi nàng. Không phải muốn vào thành sao? Đi thôi, có bổn công tử đây thì nàng có thể đi khắp nơi trong hoàng thành".

Trong lúc nói chuyện, Nghiêm công tử phất tay, đầy tớ phía sau lập tức tiến tới, giơ tay ra muốn kéo Phụng Vĩ Lạc.

Quần chúng đứng xem và lính gác thành hai bên lại làm như không nhìn thấy gì, lũ lượt nhìn đi chỗ khác.

Dù sao cô nương này đã bị hủy hoại rồi, rơi vào tay Nghiêm công tử cũng chỉ thê thảm hơn chút nữa mà thôi.

"Đừng chạm vào ta".

Phụng Vĩ Lạc quát giận, khi đầy tớ tiến tới liền nhân cơ hội người này chưa chuẩn bị, giơ tay ra ấn lên bả vai của đối phương, hung hăng quật ngã xuống.

Bẹp một tiếng, sau khi quật ngã tên đầy tớ đó, Phụng Vĩ Lạc nhấc chân đá một cước vào tên nô bộc khác đang nhào tới, rồi lại đá vào háng của một tên nô bộc nữa.

Tên nô bộc đó tự ngã vật xuống đất, đau đớn tru tréo lên.

Phụng Vĩ Lạc hài lòng gật đầu, thuật phòng lang sói của phụ nữ! Hiệu quả đúng là không tệ, may mà trước đây trong quân doanh lúc nhàn dỗi không có việc gì làm nên nàng đã học được mấy chiêu chỗ quân lính.



"A, cứu mạng, cứu mạng, đau chết ta rồi, đau chết ta rồi...", hai tên đầy tớ đau đớn vật vã dưới đất, tên ôm háng là kêu thảm thiết nhất.

"Cút...", sau một loạt động tác, Phụng Vĩ Lạc đã hơi bớt tức, tấm voan mỏng trên người có nguy cơ sắp rơi xuống...

Phụng Vĩ Lạc tiện tay xé toạc tấm vải voan, tức giận nhìn đám người trước mặt.

Đám đông xung quanh đều kinh ngạc vì bản lĩnh vừa rồi của Phụng Vĩ Lạc, duy chỉ có Nghiêm công tử đang bị tửu sắc đục rỗng thân thể là đầu óc thiếu minh mẫn, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra Phụng Vĩ Lạc hiện tại không dễ đụng vào.

"Ôi, lại còn mạnh mẽ như vậy, không sao... bổn công tử thích nhất là dạy dỗ loại người như nàng, còn ngẩn ra đấy làm gì? Tất cả cùng lên... đưa tiểu nương tử này về cho ta, tiểu nương tử này đã phá hoại sự ổn định của kinh thành, bổn công tử phải đích thân thẩm tra".

Nghiêm công tử phất tay, nô bộc vừa dừng chân lại lần nữa xông tới.

Trong mắt Phụng Vĩ Lạc lóe lên một mạt lo lắng nhưng không chịu khuất phục, buộc chặt tấm voan mỏng trên người lại, bày ra tư thế đánh nhau quyết liệt.

Nếu đã không thể nhân nhượng cho yên chuyện vậy thì tới đi.

Bất kể nàng có xuất giá được hay không, nhưng gặp phải chuyện thế này vào ngày đại hôn, Phụng Vĩ Lạc đang giận sôi máu đây, nếu có người lại tới tình nguyện làm bao cát thì nàng đương nhiên cũng không khách sáo.

Đánh, hung hăng đánh!

"Tới đi!", Phụng Vĩ Lạc không hề sợ hãi nói, nếu không đi được, nếu không tránh được, nếu ép dạ cầu toàn không có tác dụng vậy thì đánh một trận thỏa thích, phát tiết hết lửa giận trong lòng ra rồi tính tiếp.

Về phần tiếp theo sẽ thế nào thì cứ đi bước nào hay bước đấy vậy!

Nàng là quân y, tranh giành mạng sống với tử thần trên chiến trường, đánh đấm đơn giản thì nàng biết, quật ngã mấy tay nô bộc không thành vấn đề.

Đánh, hôm nay nàng phải đánh cho đã đời một trận, không đánh cho tên Nghiêm công tử này thành đầu heo thì nàng không mang họ Phụng.

"Lên, lên cho ta... cẩn thận chút, đừng làm thương mỹ nhân của ta".

"Dừng tay, dừng tay, các ngươi mau dừng tay lại, tiểu thư nhà ta đúng là thiên kim Phụng gia, Phụng Vĩ Lạc, là người mà hôm nay sẽ được gả cho Lạc Vương..."

Uyển Âm đang bị binh lính gác thành giữ nhưng vẫn không quên tiếp tục gào lên thân phận của Phụng Vĩ Lạc, giọng nói đó lớn đến mức khiến người ở trong các cửa hàng xung quanh hoàng thành đều nghe thấy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.