Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 90: Khác người



Ánh mắt bễ nghễ của Vệ Giới nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc xe ngựa vô cùng khoa trương đắc ý kia, bỗng nhiên híp mắt, lạnh nhạt nói: "Phương thức xuất hiện của Ngọc thái tử lúc nào cũng khác người như vậy!"

Màn xe ngựa vì những lời này lập tức bị vén lên, để lộ gương mặt tuấn tú khiến chúng sinh điên đảo, phấn hồng trên thế gian ảm đạm của Ngọc Ngân. Không hề bất ngờ, Vệ Giới lại nhìn thấy trường bào màu vàng khoa trương, đầu đội kim ngọc quan, tay đeo nhẫn kim ngọc, chân mang giày vàng, đây nghiễm nhiên đã trở thành dấu hiệu độc nhất của Ngọc thái tử Ngọc Ngân hắn ta.

"Phượng vương điện hạ, đã lâu không gặp, bổn cung thật sự rất nhớ ngươi."

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Ngọc Ngân liếc xéo một cái, đong đưa cây quạt, vẻ mặt hài hước tự cho là rất thân thiết với Vệ Giới. Người xung quanh nhìn mà nổi da gà.

May mà tố chất tâm lý của Vệ Giới mạnh, không bị lời chào hỏi của hắn ta dọa đến rơi khỏi ngựa. Nhưng trong số quan viên phía sau hắn đã có người không chịu nổi. Nếu không phải mấy người Thanh Thần nhanh tay lẹ mắt giữ bọn họ lại, chỉ sợ hôm nay sẽ cực kỳ mất mặt.

Vệ Giới biết rõ người này có tật không trải thảm đỏ đón thì tuyệt đối không xuống xe nên cũng không trông chờ hắn ta xuống xe nói chuyện với mình. Cũng may bọn họ một người trong xe, một người trên lưng ngựa, cũng là bên tám lạng người nửa cân. Lễ nghi gì đó, bây giờ đã biến thành mây bay.

Ngọc Ngân, thái tử nước Yến, mười tám tuổi, bằng tuổi với Vệ Giới. Điểm khác biệt chính là Ngọc Ngân rất được hoàng đế nước Yến yêu thương, đã được sắc phong làm thái tử từ sớm. Còn Vệ Giới thì là đứa bé đáng thương cha không yêu mẹ không thích huynh đệ tương tàn.

Tính toán cẩn thận mấy năm qua, số lần hai người chính thức gặp nhau có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, cộng thêm quan hệ đối địch khiến cho hiểu biết của bọn họ về nhau chỉ giới hạn ở tư liệu điều tra của từng người. Cho dù chỉ là từ liệu nhưng hai người cũng không tính là xa lạ, nếu không thì Vệ Giới đã không hiểu rõ tính tình của hắn ta như vậy.

"Ngọc thái tử một đường bôn ba, hành cung đã sớm chuẩn bị chu đáo, mời."

Lúc Vệ Giới hờ hững kéo dây cương chuẩn bị quay người, Ngọc Ngân lại cong đôi môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ, không chút khách sáo nói: "Hành cung? Không không không, bổn thái tử không thích hành cung. Không biết Phượng vương điện hạ có bằng lòng cho bổn cung ở nhờ quý phủ một khoảng thời gian hay không? Đã sớm nghe nói Phượng vương phủ..."

Đáng thương cho hắn ta còn chưa dứt lời, Vệ Giới đã không chút nể nang từ chối: "Không thể."

Ngọc Ngân nghe xong, lập tức tỏ ra cực kỳ tủi thân: "Không phải chứ? Phượng vương điện hạ từ chối cũng quá không nể mặt rồi? Ngươi yên tâm, bổn cung tuyệt đối sẽ không phá hỏng một cành cây ngọn cỏ trong vương phủ của ngươi đâu. Ngươi xem, chúng ta có sở thích giống nhau, nhất định sẽ ở chung vui vẻ.”

Sở thích giống nhau?

Thanh Thần khoa trương giật khóe miệng. Sao thất ca nhà hắn có thể ở chung với vị thái tử lố lăng này được?

Bọn họ một lạnh lùng, một lố bịch; một không gần nữ sắc, một trái ôm phải ấp; một nghiêm khắc kiềm chế bản thân, một ăn chơi nhậu nhẹt...

Hai nam nhân trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy, cho dù thân phận bất phàm giống nhau, nhưng, nhưng nói sao cũng không có tiếng nói chung đúng chứ?

Cuối cùng, Thanh Thần lại nhìn quân đoàn mỹ nữ khoa trương sau lưng vị Ngọc thái tử này, rồi nghĩ tới hai nữ nhân làm bộ đáng thương ở hậu viện vương phủ bọn họ, không khỏi âm thầm thở dài. Đều là nam nhân, sự khác biệt này có phải hơi lớn quá hay không?

Theo nguyên tắc gần mực thì đen, đột nhiên Thanh Thần cảm thấy để Ngọc thái tử vào Phượng vương phủ, hình như cũng không có gì không thể. Lỡ như ảnh hưởng tới thất ca không gần nữ sắc của hắn thì sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.